• 1,453

Chương 65: Cứu Mỹ Đắc Mỹ (1)


Đang hưởng thụ cảm giác tiêu hồn, Lãnh Ngưng Vũ giống như bị đập vào đầu, liền mở hai mắt ra, thấy tình cảnh chính là Ngô Lai đang mò mẩm chổ kín của mình, liền thẹn đỏ mặt, vội thoát ra khỏi hai tay Ngô Lai, lượm lấy y phục từ mặt đất che lấy thân thể lỏa lồ .

Lãnh Ngưng Vũ thất kinh nổi giận hét lên :
Vô Lại, sao ngươi lại ở đây? Mau thả Tuyết Nhi xuống, nếu không ta đối với ngươi không khách khí .
Vừa nói đồng thời mặc lại y phục của chính mình .

Nghe xong, Ngô Lai không khỏi cười khổ, tự nghĩ lấy làm tiếc, thịt dê đã đưa tới miệng, không khỏi hằn học nhìn Bạch Vân một cái .

Tuyết Nhi nghe được tiếng hét nổi giận của Lãnh Ngưng Vũ, đã tỉnh lại từ luồng cảm giác tiêu hồn mở hai mắt ra, thấy là Ngô Lai, liền cao hứng nói :
Vô Lại đại ca, huynh sao lại ở đây, mau đuổi con rắn đi .
Nói rồi rúc vào lòng Ngô Lai, đã không để ý tới mình thân thể đang lỏa lồ và Ngô Lai đang sờ mó hạ thể mình .

Nghe câu nói của Tuyết Nhi, Ngô Lai không khỏi không bỏ cái bàn tay đang chiếm tiện nghi, nói với Tuyết Nhi :
Tuyết Nhi đừng sợ, rắn đã bị huynh đuổi đi rồi .


Nghe xong, Tuyết Nhi rướn lên từ trong lòng Ngô Lai mĩm cười, hỏi :
Vô Lại đại ca, con rắn đó thật sự bị huynh đuổi đi rồi à ?
nói rồi không khỏi nhìn về hướng hồ nước, quả nhiên đang không còn thấy con rắn nửa .

Thấy Ngô Lai gật đầu, Tuyết Nhi cao hứng nói :
đuổi rồi thì tốt, người ta thấy được nó phát sợ quá .
một bên nói, một bên vổ vổ ngực mình .

Sợ rắn là một đại thiên tính của nữ nhân, ba nàng có biểu hiện vừa rồi, không có gì là lạ .

Tuyết Nhi sau khi vổ ngực, tịnh vẫn không chú ý tới mình thân thể lỏa lồ, đồng lúc tự vổ ngực, nhủ phong phong mãn trước mắt Ngô Lai rung rinh, làm Ngô Lai được một phen no mắt .

Thấy được song nhũ phong mãn của Tuyết Nhi, Ngô Lai cuối không không còn nhịn được, dùng tay nhẹ nhàng bóp lấy một cái .

Tuyết Nhi toàn thân chấn động một cái, một cảm giác ê ẩm mềm mại tiêu hồn truyền vào lòng, làm Tuyết Nhi thống khoái bắt đầu rên rỉ .

Tuyết Nhi dùng nhãn thần mê mẫn nhìn Ngô Lai, nói :
Vô Lại đại ca, huynh bóp làm người ta thoải mái quá .
Nói xong bổng cầm lấy mấy ngón tay Ngô Lai đã để lên trên nhủ phong của mình .

Ngô Lai trên mặt lộ ra tiếu dung tà dị, đang nắn bóp thêm song nhũ phong mãn của Tuyết Nhi, đột nhiên bị Lãnh Ngưng Vũ nói phát sợ .

Lãnh Ngưng Vũ nổi giận nói :
Vô Lại, ngươi mau thả Tuyết Nhi xuống, nếu không ta một kiếm giết chết ngươi .
Nói rồi bắt đầu nắm lấy chuôi kiếm tiến tới trước Ngô Lai.

Lúc này Lãnh Ngưng Vũ đã ăn mặc lại chỉnh tề, trên mặt thẹn đỏ lên, có thể là vừa rồi bị Ngô Lai sờ mó mà tạo thành .

Nghe xong, Ngô Lai không khỏi chăm chú nhìn Lãnh Ngưng Vũ, dước cái nhìn của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ như cảm thấy mình như không mặc y phục, càng thêm hổ thẹn, liền vội cúi đầu, không dám nhìn Ngô Lai.

Lãnh Ngưng Vũ đột nhiên nhớ tới thân thể mình đều đã bị Ngô Lai thấy qua, chổ kín của mình cũng đã bị đối phương khinh bạc, còn làm gì được ngoài hổ thẹn ?

Nghĩ tới đó, Lãnh Ngưng Vũ ngước đầu cùng Ngô Lai đối mặt, đồng thời miệng hét lên :
Mau thả Tuyết Nhi xuống, nếu không ta một kiếm giết ngươi .
Nói rồi rút bảo kiếm trong tay ra .

Bị ánh mắt của Lãnh Ngưng Vũ nhìn tới, Ngô Lai đã cảm thấy không được thoải mái, lại thấy Lãnh Ngưng Vũ bạt ra bảo kiếm, sợ Lãnh Ngưng Vũ huy kiếm tới mình, lúc này không thể giởn chơi nửa, tuy mình tịnh không sợ vỏ công của nàng ta, nhưng mình thật ra vô lý, khinh bạc người ta trước .

Ngô Lai liền vội nói :
Tuyết Nhi mau xuống đi, nếu không sư tỷ của muội sẻ nhất định một kiếm giết chết huynh đó .
Nói rồi vổ vai Tuyết Nhi .

Tuyết Nhi nhỏng nhẻo đáp :
không muốn, người ta bị huynh ôm rất là thoải mái, huynh ôm người ta thêm đi!
Nói rồi cứ ôm cứng lấy Ngô Lai, không chịu buông tay.

Thấy mô dạng nhỏng nhẻo của Tuyết Nhi làm Ngô Lai sắc tâm nổi lên, thật sự không muốn bỏ Tuyết Nhi xuống, phải đối phó với sự phẫn nộ của Lãnh Ngưng Vũ nên nói :
Tuyết Nhi mà không muốn xuống, ta cũng hết cách .


Nghe được câu nói của Tuyết Nhi, Lãnh Ngưng Vũ toàn mặt đỏ lên, mình cũng đã biết được Ngô Lai ôm vào lòng rất là thoải mái .

Lãnh Ngưng Vũ nổi giận nói :
Tuyết Nhi, muội không xuống, sau này đừng có gọi ta là sư tỷ nửa, cứ ở đó tốt với tên sắc lang Vô Lại đi .


Thấy Lãnh Ngưng Vũ đã thật sự nổi giận, Tuyết Nhi liền vội nói :
Sư tỷ, tỷ đừng có nổi giận, người sẻ qua ngay .
Nói rồi ghé gần vào tai Ngô Lai, thầm thì :
Vô Lại đại ca, huynh ôm thấy thích quá, đặc biệt là huynh bóp người ta thật thoải mái .
Nói rồi hi hi cười lên, tránh ra khỏi vòng tay của Ngô Lai .

Ngô Lai nghe xong cười khổ, không tưởng nổi Tuyết Nhi là một nữ hài chân thiện, trong lòng không khỏi ồ lên một tiếng là mình thật là quá háo sắc, có điểm xấu xa, bổng có thể chiếm lấy tiện nghi của một tiểu nữ hài .

Thấy Tuyết Nhi thóat ra khỏi vòng tay của mình, hướng về phía Lãnh Ngưng Vũ chạy tới, lúc nàng chạy đi với song nhủ phong mãn đúng là một cảnh động nhân, đồn bộ Tuyết Nhi rung qua rung lại thật mê nhân, làm Ngô Lai no mắt, không tưởng nổi là Tuyết Nhi bổng mê nhân như vậy .

Thấy Ngô Lai cứ nhìn chằm chằm vào thân thể lỏa lồ của Tuyết Nhi, trên mặt tiếu dung tà dị, làm Lãnh Ngưng Vũ thật không thoải mái, liền vội lượm lấy y phục, che lên thân thể trần truồng của Tuyết Nhi .

Lãnh Ngưng Vũ nói :
Tuyết Nhi, mau mặc lại y phục cho tốt .
Nói rồi không để ý tới Tuyết Nhi, đưa bảo kiếm lên hướng thẳng tới Ngô Lai tiến tới .

Thấy Lãnh Ngưng Vũ trên mặt tràn đầy nộ khí tiến tới mình, Ngô Lai nghĩ thầm :
Không tốt rồi, nha đầu này không phải là thật sự vì ta chiếm tiện nghi của bọn họ muốn giết chết ta chứ! Bất quá nói thật ra, nha đầu này thân thể cũng không tệ, rất phong mãn . Nghĩ tới đây, Ngô Lai trên mặt lại lộ ra nụ cười tà dị .

Thấy được nụ cười tà dị đó của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ đã rất giận, hận không thể chém mạnh cho hắn mấy kiếm, quạt cho hắn vài cái tát, nhưng Lãnh Ngưng Vũ đã nhẫn nhịn nộ khí lại trong lòng.

Lãnh Ngưng Vũ lạnh lùng hỏi :
Vô Lại, ngươi nói hiện tại phải làm thế nào đây ?


Ngô Lai lập lại :
làm thế nào ?


Lãnh Ngưng Vũ đại nộ, không tưởng nổi thân thể thanh bạch của mình bị đối phương sờ mó, hơn nửa một câu nói trách nhiệm cũng không nói ra .

Lãnh Ngưng Vũ trên mặt tràn đầy sát khí trừng mắt nhìn Ngô Lai nói :
Ngươi ``````````````.
Có lẻ vì quá tức giận, bổng không biết nói gì cho phải .

Ngô Lai lại hỏi lại :
Ta thế nào ?


Lãnh Ngưng Vũ đã không nén nổi nộ khí ở trong lòng, một kiếm chém tới Ngô Lai.

Ngô Lai thấy vậy, liền vội tránh đi, không tưởng nổi là Lãnh Ngưng Vũ mới nói có hai câu, đã tấn công mình, không lấy làm lạ trong lòng .

Ngô Lai vừa tránh vừa nói :
Lãnh cô nương, có chuyện gì cũng có thể thương lượng, hà tất phải động thủ mà ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.