• 1,453

Chương 74: Thân Trung Kịch Độc


Đồng lúc hét lớn kiếm khí cường đại trong tay đã ngưng tụ lại hướng tời Niên Dữ Hành vung ra .

Chỉ thấy một đạo kiếm khí dài khoãng nhiều trượng chém tới Niên Dữ Hành, đạo kiếm khí này không ngừng tiếp cận tới Niên Dữ Hành, kiếm khí sử ra có thể biến vật tiêu tán trong không khí trong nháy mắt .

Lúc đạog kiê’m khí cường hãn mau chóng tiếp cận tới Niên Dữ Hành, Niên Dữ Hành liền vận khởi toàn thân công lực, sử ra Lục Diệm Chưởng nghênh lấy một kiếm của Quản Phong Chỉ đang phóng tới .

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, Niên Dữ hàn bị một kiếm cường đại vô bì của Quản Phong Chỉ đập văng ra, hả miệng thổ ra một ngụm máu, các vật kiến trúc phía sau thân mình của Niên Dữ Hành đều bị một kiếm cường đại của Phong Dữ Hành tiêu hủy .

Lúc Niên Dữ Hành bị đập văng đi, thân thể tại không trung hơi ngừng, đột nhiên hứơng về phương xa bay mất, trên không còn truyền lại thanh âm phẫn nộ của Niên Dữ Hành .


Quản lảo quỷ, cừu này không báo Niên Dử Hành ta uổng là người, còn Hổ Phách Thần Châu đó, lảo phu cũng nhất định lấy cho được, nhất đinh phải lấy cho được .
Thanh âm tại không trung vang dội, cùng với thân ảnh của Niên Dữ Hành tiêu thất, thanh âm cũng ngừng lại .

Đợi cho Niên Dữ Hành biến mất, Quãn Phong Chỉ đột nhiên ngã xuống, kiếm chống xuống đất, hả miệng thổ ra một ngụm máu, sắc mặt biến thành trắng như bị thương .

Thiếu niên đang ở phía xa liền tiến tới, nói :
Gia gia, người không gì chứ ?


Quản Phong Chỉ từ từ mở hai mắt ra, nói :
Minh nhi, đừng có lo lắng, gia gia không gì, chỉ bất quá thụ thương môt chút .
Nói rồi khởi thân vổ vổ vai thiếu niên .

Nghe xong, thiếu niên trên mặt xuất hiện vui mừng .

Thiếu niên nói :
Gia gia, người không có gì là tốt rồi .


Nguyên là Quản Phong Chỉ đã bị nội lực cường đại của Niên Dữ Hành chấn đông nhưng đã che giấu, chỉ bất quá cố gắng ép xuống máu trong cổ cho khỏi thổ ra, lúc này cuối cùng Niên Dữ Hành đã chạy đi.

Kỳ thật Niên Dữ Hành chỉ là bị cường đại nội lực của Quản Phong Chỉ chấn thương kinh mạch, tinh không có nhiều nghiêm trọng, chỉ phải trãi qua một đoạn thời gian điều tức là sẻ tốt .

Vốn Niên Dữ Hành thấy Quản Phong Vủ an nhiên không có gì đứng chổ đó, đã nghĩ là Quản Phong Chỉ tịnh không có thụ thương, vì vậy sợ hải bỏ chạy mau, thật không biết là lúc này Quản Phong Chỉ đã thân thụ trọng thương .


Quản Phong Chỉ đứng lên bước hai bước, thân thể bắt đầu nghiêng ngã, may là Bạch Y ở xa kịp thời phát hiện, liền vội đở lấy Quản Phong Chỉ .

Bạch Y nói :
Quản tiền bối, người không cần phải gấp .


Quản Phong Chỉ vì không muốn làm cho tôn tử mình lo lắng, ráng chịu đựng thương thế nói :
Không có gì, ta chỉ là thụ chút nội thương, qua một lúc nghĩ ngơi sẻ tốt thôi, chúng ta trước tiên phải ly khai chổ này, tìm một địa phương an tĩnh đã !


Nói tới đây, Ngô Lai đột nhiên đưa tay ra để lên trên cổ tay của Quản Phong Chỉ, nhanh như thiểm điện, làm mấy người kế bên thất kinh, còn nghĩ là Ngô Lai muốn bất lợi đối với Quản Phong Chỉ, bèn muốn ngăn chặn, đặc biệt là thiếu niên, trường kiếm trong tay đã xuất bao .

Chúng nhân lúc này phát hiện Ngô Lai chỉ kiểm sóat thương thế cho Quản Phong Chỉ, thiếu niên liền hạ trường kiếm trong tay xuống .

Thấy Ngô Lai như thiểm điện chụp trúng cổ tay mình, Quản Phong Chỉ rung lên, liền tính né tránh, nhưng không cách nào né được .

Quản Phong Chỉ cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt lấy, đã bị đối phương nắm lấy trong tay .

Quản Phong Chỉ ngơ ngẫn nhìn thiếu niên trước mặt, không khỏi đại kinh trong lòng, tự nghĩ :
thiếu niên này là ai, công lực cao cường như vậy, hắn vừa rồi thật ra dùng vỏ công gì ? Ta không tránh được . Nghĩ tới đó . Quản Phong chủ không khỏi chăm chú đánh giá thiếu nhiên trước mắt .

Nguyên là, lúc Ngô Lai vung tay lên nắm lấy Quản Phong Chỉ, Quản Phong Chỉ vống tính tránh đi, đã xuất toàn lực nhưng không hiểu sao vẫn không tránh được tay của Ngô Lai, chỉ phải để cho Ngô Lai tự do nắm lấy tay cổ tay mình .

Chỉ thấy mấy ngón tay Ngô Lai để lên cổ tay của Quản Phong Chỉ, một cử động cũng không có, mấy người khác đều hiếu kỳ nhìn Ngô Lai .

Đột nhiên Ngô Lai nhíu mày, thân hình giống như thạch tượng đứng đó, hãm nhập vào trầm tư .

Thấy vậy, Bạch Y không nhịn được trong lòng hiếu kỳ hỏi :
Ngô huynh, Quản tiền bối có sao không ?


Không đợi cho Ngô Lai hồi đáp, Quản Phong Chỉ đã nói :
Khỏi phải lo, ta chỉ bị nội thương chút ít, chỉ qua một đoạn thời gian điều dưởng là sẻ tốt thôi .


Nghe xong, đám người Bạch Y mới an tâm .


Lúa này, Ngô Lai thả cổ tay của Quản Phong Chỉ ra, nói :
Quản tiền bối thương thế không có lạc quan, hiện tại Quãn tiền bội đã để cho kịch độc tiến vào tâm mạch, nếu như không kịp thời trị liệu, chỉ sợ Quản tiền bối sẻ ``````.
phía sau câu nói còn chưa nói ra, mấy người đã biết được kết quả ra sao .

Nghe xong, Bạch Y mấy người vốn đã an tâm lại thất kinh, đờ đẫn nhìn Ngô Lai, không biết Ngô Lai nói thật hay giả.

Quản Phong Chỉ đại kinh hỏi :
có khã năng đó sao ? Lúc vừa rồi kịch độc đó rỏ ràng bị ta chế trụ rồi mà, sao lại có thể tiến vào tâm mạch của ta ? Ta một điểm cảm giác ta đều không có .
Nói rồi sắc mặt không tin tưởng nhìn Ngô Lai .

Thiếu niên kia nói :
có thể nào ngươi xem sai không ?
Nói rồi chăm chú nhìn Ngô Lai, hy vọng Ngô Lai nói ra, nhưng hắn đành thất vọng .

Ngô Lai khẵng định :
không sai, bây giờ độc tố của kỳ quái của Lục Diễm chưởng đã tiến vào trong tâm mạch của Quản tiền bối, nếu như Quản tiền bối sau khi áp chế được độc tố của Lục Diễm Chưởng mà không cố gắng vận dụng qua nhiều công lực, độc tố sẻ không thể tiến vào tâm mạch, nhưng `````.


Ngừng rồi Ngô Lai nói tiếp :
nhưng lúc vừa rồi Quản tiền bối đấu với người đó đã dùng đến toàn bộ công lực, để cho Lục Diễm Chưởng bên ngoài có cơ hội lấn vào, theo huyết quãn nhanh chóng tiến vào tâm mạch của Quản tiền bối .

Nghe xong, chúng nhân đều trên mặt không tin tưởng .

Ngô Lai thấy vậy, đột nhiên để tay lên cổ tay của Quản Phong Chỉ nói :
không tin à, các người tụ mình xem cánh tay của quản tiền bối .


Chỉ thấy lúc này trên cánh tay trái của Quản Phong Chỉ, hiện rỏ một đường máu, trong đường máu này thấy có một sắc xanh đi từ cánh tay lên tới toàn thân, nếu như không chú ý quan sát thì căn bãn không thấy được .

Chúng nhân thấy vậy, lúc này tin vào lời nói Ngô Lai lúc đầu .

Bây giờ, thiếu niên kia thấy thế mau chóng khóc lên, nói :
Gia gia của ta không có chuyện gì chứ ?
Nói rồi trên mặt lo lắng nhìn Ngô Lai .

Ngô Lai trầm mặc giây phút rồi nói :
cái này ta cũng không rỏ, ta tuy biết cách giải độc của Lục Diễm Chưởng này, nhưng là lúc chưa tiến vào kinh mạch, ta còn có thể dể dàng giải được, nhưng hiện tại độc tố đã tiến vào tâm mạch, ta cũng hết cách .


Nghe xong, Quản Phong Chỉ ha hả cười lớn nói :
Minh nhi, gia gia không gì, sinh tử do mệnh, ta đã nhiều tuổi rồi, sợ gì sống chết, chỉ là Minh nhi còn nhỏ, ta không khỏi lo lắng .
Ngừng rồi Quản Phong chỉ lại nói :
các vị, nếu như lảo phu có chuyện gì xảy ra, cảm phiền các vị chiếu cố cho tôn tử ta Minh nhi, giúp ta đưa nó về nhà . Chỉ là ta không cam tâm, ta còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.