• 1,453

Chương 89: Đại Chiến Bách Xà (3)


Nghe xong, đám người Ngô Lai đều rất kỳ quái, không minh bạch vì gì mà đám rắn khi tới được xe ngựa thì lại đột nhiên ngừng lại.

Quản Phong Chỉ như suy nghĩ tới gì đó, đột nhiên nói :
Hổ Phách Thần Châu. Nhất định là Hổ Phách Thần Châu.


Ngô Lai kỳ quái hỏi :
Hổ Phách Thần Châu ? Hổ Phách Thần Châu có quan hệ gì ?


Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ mọi người cũng kỳ quái nhìn Quản Phong Chỉ .

Thấy vậy, Quản Phong Chỉ trầm ngâm giây lát, đáp :
đám rắn đó nhất định là sợ Hổ Phách Thần Châu kia .


Thấy mọi người vẫn chưa hiểu, Quản Phong Chỉ lại tiếp :
Hổ Phách Thần Châu này là vạn niên hổ phách thạch hấp thụ thiên địa tinh khí mà thành, có công năng bách độc bất xâm, là khắc tinh của độc vật trên thế gian, đám rắn kia cũng chỉ bất quá là độc vật bình thường, gặp phải Hổ Phách Thần Châu cũng phải cúi đầu xuống .


Giống như chính Quản Phong Chỉ vừa nói, đám rắn kia vì vậy không dám tấn công mấy người trên xe, chính là sợ hải Hổ Phách Thần Châu trên người Lãnh Ngưng Vũ.

Đám rắn này đã trãi qua huấn luyện đặc thù của độc môn, có tính thông linh, đối với Hổ Phách Thần Châu loại thần vật này cảm ứng đặc thù, khi đám rắn này tới gần xe ngựa, cảm ứng được Hổ Phách Thần Châu cho chúng một khí tức nguy hiểm, một loại khí tức làm chúng hỏang sợ, khí tức làm cho chúng muốn thần phục, vì vậy khi đám rắn cũng chỉ có thể vây lấy xe, không dám tấn công, cho tới khi Niên Dữ Hành thổi lên tiếng còi lui lại, đám rắn này liền thần tốc lui ra .

Nghe xong, đám người Ngô Lai vui mừng .

Tuyết Nhi cao hứng nói :
nói như vậy, chúng ta không còn phải sợ đám rắn đó nửa ?


Quản Phong Chỉ đáp :
Đương nhiên rồi, có Hổ Phách Thần Chầu này, đàn rắn kia không vây khốn được chúng ta nửa.


Ngô Lai nói :
nếu là như thế, chúng ta mau ly khai chổ này .
Thấy mọi người gật đầu, Ngô Lai liền dẫn đầu xuống khỏi xe ngựa .

Lúc xuống xe, Lãnh Ngưng Vũ, Bạch Vân, Tuyết Nhi ba nàng trước mắt toàn là các khúc rắn vung vãi khắp nơi, nồng nặc mùi máu chui vào trong mủi ba nàng .

Tuyết Nhi cuối cùng không chịu nổi, mở miệng bắt đầu ói, vừa ói vừa nói :
chổ này ghê tởm quá, khó ngửi quá .


Sắc mặt của Lãnh Ngưng Vũ và Bạch Vân cũng đã trắng bệch, bị hiện tượng trước mắt làm nhảy thót lên .

Nhìn thấy Tuyết Nhi ói mửa, Ngô Lai liền tiến tới trước nói :
Tuyết Nhi, mụôi không gì chứ ?
Vừa nói vừa đập lưng Tuyết Nhi .

Qua hết một lúc, Tuyết Nhi đáp :
Vô Lại đại ca, chổ này khũng bố quá, chúng ta mau ly khai khỏi đây đi!


Ngô Lai còn chưa nói gì, Quản Phong Chỉ kế bên đã nói :
chúng ta mau chạy đi, nói không chừng lảo độc vật kia lại đang chuẩn bị độc vật gì đối phó chúng ta, còn không chạy chỉ sợ là không kịp .


Nghe xong, đám người Ngô Lai đại kinh, đám rắn này đã làm mọi người hoảng sợ chịu không muốn nổi, nếu như Niên Dữ Hành lảo độc vật kia lại giở trò độc vật cổ quái gì nửa, sẻ rất khó đối phó .

Nghĩ tới đây, mọi người đều không khỏi tăng nhanh bước đi, xe ngựa cũng không tính tới nửa, mấy thứ độc vật này thật không dể đối phó, dù cho có Hổ Phách Thần Châu trong người .

Lúc này, đám rắn bị Niên Dữ Hành điều khiễn lui lại, cách ngoài mọi người hơn chục trượng, trong mắt chớp lên lục quang, đặt biệt là mát mắt trong bóng đêm, làm người thấy đựơc cảm thấy hoảng sợ .

Tuyết Nhi đột nhiên phát hiện ra quang mang lục sắc này, không khỏi hiếu kỳ hỏi Ngô Lai kế bên :
Vô Lại đại ca, mấy lục sắc quang mang kia là gì vậy ?


Ngô Lai còn chưa hồi đáp, Quản Minh bên cạnh đã trã lời :
là rắn!


Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi tựa hồ đồng thời đại kinh hỏi :
rắn ?
đồng lúc đại kinh hai nàng đã mau chóng ôm lấy Ngô Lai, chúi đầu trốn vào lòng hắn, không dám nhìn đàn rắn đang phát ra lục sắc quang mang nửa, Bạch Vân cũng đại kinh đồng thời tránh vào sau người Bạch Y.

Nhìn thấy ba nàng biểu hiện như thế, Ngô Lai và Bạch Y không khỏi nhìn nhau cười khổ, không tưởng nổi Lãnh Ngưng Vũ ba nàng lại phát sợ như vậy đối với rắn.

Ngô Lai nhẹ nhàng vổ vai hai nàng đang trong lòng hắn, nói :
Vũ Nhi, Tuyết Nhi, đừng có sợ, các nàng xuống đi, đợi khi chúng ta ra khỏi xà trận này là không việc gì nửa hết .


Đối với câu nói của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi hình như là không hề nghe, vẫn ôm chặt lấy vai Ngô Lai, không chịu buông tay.

Ngắm nhìn hai nàng trong lòng, Ngô Lai chỉ có thể cười khổ.

Kế một bên Bạch Vân đã bị Bạch Y an ủi một hồi lâu, mới dám ly khai khỏi sau lưng Bạch Y, nhưng trong mắt nét sợ hải càng lúc càng lớn.

Quản Phong Chỉ nhìn thấy mấy người như vậy, chỉ cười không có lời nói.

Qua hết phiến khắc, Quản Phong Chỉ đột nhiên nói :
chúng ta mau đi thôi!
Nói rồi liền dẫn đầu đi tới phía trước, vì lảo sợ nếu đi trể, còn không biết sẻ có biến cố gì nửa .

Thấy Quản Phong Chỉ đã dẫn đầu đi trước, Ngô Lai lại nhè nhẹ vổ vai hai nàng trong lòng mình nói :
Vũ nhi, Tuyết nhi, các nàng mau xuống đi! Chúng ta phải đi rồi .


Nghe được Ngô Lai nói, Lãnh Ngưng Vũ liền từ vòng tay Ngô Lai thóat ra, thẹn đỏ mặt, ly khai khỏi người Ngô Lai rồi đi về phía trước, thật ra lại bị Ngô Lai kéo lại .

Lúc này, Tuyết Nhi nhỏng nhẻo nói :
người ta còn không muốn xuống! người ta sợ mấy thứ đó, huynh bế người ta rồi đi. Nói rồi ôm cứng lấy Ngô Lai không bỏ ra .

Nghe xong, Ngô Lai chỉ có thể cười khổ nhìn Lãnh Ngưng Vũ bên người một cái, nắm lấy tay Lãnh Ngưng Vũ, theo sau Quản Phong Chỉ Bạch Y, Bạch Vân và Quản Minh cũng mau chóng đi theo.

Đám người Ngô Lai đi tới chổ chỉ cách đàn rắn không tới vài trượng, đám rắn vốn chớp lên lục sắc quang mang đột nhiên náo động không yên, đều đảo qua đảo lại một chổ, nghểnh đầu lên phun phì phì, rỏ ràng là cảm ứng được Hổ Phách Thần Châu làm chúng bị uy hiếp.

Lúc này, Quản Phong Chỉ đột nhiên đình lại cước bộ, hướng tới chung quanh quan sát hết giây phút.

Thấy Quản Phong Chỉ đình lại cước bộ, đám người Ngô Lai cũng liền ngừng lại, không biết Quản Phong Chỉ sao lại đột nhiên ngừng bước.

Thật nhanh, đám người Ngô Lai đã minh bạch ra dụng ý của Quản Phong Chỉ.

Chỉ nghe Quản Phong Chỉ nói lớn lên :
Lảo độc vật, xem ra các bảo bối này của ngươi đã không tốt rồi, ngươi hảy mau thu lại bảo bối này đi, chỉ cần chúng ta có Hổ Phách Thần Châu, mấy bảo bối này của ngươi không thể chạm tới chúng ta được, ngươi còn muốn lãng phí mấy bảo bối này của ngươi nữa .


Trong thời gian Quản Phong Chỉ nói chuyện, đàn rắn càng náo động không yên, có vài con còn thậm chí thối lui lại phía sau.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.