Chương 98: Đầu Hoài Tống Bão (1)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1567 chữ
- 2019-09-05 02:22:04
Thanh âm đi đến rỏ ràng sau đó biến thành kiều diễm .
Lúc Ngô Lai chuẫn bị cởi chiếc quần nhỏ màu đỏ của Tuyết Nhi xuống, bên tai đột nhiên truyền đến truyền âm của Lãnh Ngưng Vũ, hắn bị dọa muốn nhảy lên, lúc này nhớ tới Lãnh Ngưng Vũ không muốn mình chạm tới Tuyết Nhi, nhưng mình vẫn còn không nhịn được, bây giờ nghe được Lãnh Ngưng Vũ chủ động hiến thân, trong lòng Ngô Lai mừng rở .
Ngô Lai đình chỉ hết mọi động tác với Tuyết Nhi, xoa xoa lấy đôi vai mê say mãn nhãn của nàng nói :
Tuyết Nhi! Tuyết Nhi!
Bị Ngô Lai gọi, Tuyết Nhi tĩnh lại, hỏi :
Vô Lại đại ca, lam sao vậy ? người ta thật thoải mái, huynh sao lại không vuốt ve người ta ở chổ này nửa ?
Nói xong lại kéo lấy tay Ngô Lai để lên trên song nhũ no tròn của mình, dùng song nhũ của mình nhẹ nhàng ma sát lấy tay Ngô Lai .
Cảm thấy được nhu nhuyễn đem lại từ song nhũ đầy đặn của nàng, bàn tay kia của Ngô Lai vẫn còn trên nhũ phong của Tuyết Nhi không tự chủ được bắt đầu nắn bóp, tay bị Tuyết Nhi nắm lấy cũng không nhịn đựợc hung hăng nắn bóp lấy . hang lọat khoái cảm truyền đến trong lòng Tuyết Nhi, làm nàng nhịn không được rên lên .
Bị âm thanh mê hồn của Tuyết Nhi khêu gợi, Ngô Lai đã chuẫn bị xuẫn động .
Vô Lại!
Tại lúc này, truyền âm của Lãnh Ngưng Vũ lại xuất hiện kế bên tai Ngô Lai, thanh âm giận dữ, hiễn nhiên là tại vì Ngô Lai trêu ghẹo tới Tuyết Nhi mà nổi giận .
Cảm giác được nộ khí trong thanh âm của Lãnh Ngưng Vũ, Ngô Lai nhất thời dừng không đùa giởn Tuyết Nhi nửa, hai tay không đành lòng ly khai tiểu phúc và song nhủ của Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi không có Ngô Lai đùa giởn nửa, trong mắt nhất thời sáng rỏ hơn, kỳ quái nhìn Ngô Lai, đang hỏi vì gì Ngô Lai đột nhiên ngừng lại, hai tay nàng vẫn ông cứng lấy hông Ngô Lai.
Ngô Lai hạ một nụ hôn lên dung nhan mỹ lệ của Tuyết Nhi, nói :
Tuyết Nhi, đại ca có chuyện phải đi ra ngoài một lát, nàng ở đây nghĩ ngơi, đợi đại ca trở lại bồi tiếp Tuyết Nhi .
Nói xong muốn mở hai cánh tay Tuyết Nhi đang ôm cứng lấy mình .
Nghe xong, Tuyết Nhi nhỏng nhẻo nói :
không chịu! người ta còn muốn huynh bồi tiếp người ta cùng ngũ .
Nói rồi càng ôm chặt hơn .
Ngô Lai bất lực, lại hôn Tuyết Nhi một cái nói :
Tuyết Nhi ngoan, đại ca thật có chuyện .
Tuyết Nhi hỏi :
chuyện gì ?
Ngô Lai biết tính tình Tuyết Nhi chân thiện, thầm nghĩ :
xem ra chỉ có đem sự thật nói ra thôi .
vì vậy nói :
Tuyết Nhi, sư tỷ nàng muốn đi tìm nàng ta .
Sư tỷ muốn huynh tìm tỷ ấy ?
Tuyết Nhi nói :
huynh sao lại biết ?
Ngô Lai nói :
Sư tỷ nàng đã dùng truyền âm, nàng đương nhiên nghe không đựơc .
Tuyết Nhi nói :
Vậy à ?
Đột nhiên sắc mặt cổ quái nói :
huynh với sư tỷ có phải có bí mật gì không thể nói ra với người ?
Ngô Lai nghe xong sợ quá Á lên một tiếng, không tưởng nổi gia đầu này lại nghĩ tới điểm này, vội đáp :
không có, không có, sư tỷ nàng tìm ta thương lượng có chuyện của chúng ta trong đó.
Ngô Lai đương nhiên không thể thật tình nói với Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi kỳ quái hỏi :
Chuyện gì của chúng ta trong đó? Chúng ta có chuyện gì à ?
Thấy Tuyết Nhi muốn truy tới cùng, Ngô Lai vội nói :
Tuyết Nhi, sư tỷ nàng đang đợi gấp, đợi huynh trở lại báo cho nàng biết .
Nói xong hạ một nụ hôn lên Tuyết Nhi.
Nghe được Ngô Lai nói là Lãnh Ngưng Vũ tìm hắn, Tuyết Nhi cũng không kiên trì nữa, buông Ngô Lai ra nói :
đã là sư tỷ tìm huynh, huynh mau đi đi, không muốn để sư tỷ nóng lòng, người ta ở đây đợi huynh .
nói xong chủ động hôn Ngô Lai một cái lên mặt .
Ngô Lai đứng lên rời khỏi giường, đắp chăn lại cho Tuyết Nhi, rồi rời khỏi phòng, hướng tới phòng Lãnh Ngưng Vũ đi tới .
Lúc Ngô Lai rời khỏi phòng Tuyết Nhi đi tới phòng Lãnh Ngưng Vũ, trong lòng nghĩ tới thân thể phong mãn động nhân của Tuyết Nhi, tự nghĩ :
nha đầu Tuyết Nhi này thật mê người, lần sau nhất định phải xong việc .
Phòng của Lãnh Ngưng Vũ và phòng Tuyết Nhi sát nhau, Ngô Lai vài bước đã tới trước phòng nàng .
Ngô Lai bỏ không nghĩ tới Tuyết Nhi nửa, trong lòng nhất thời hiện lên cảnh nhìn lén Lãnh Ngưng Vũ tắm, nàng ta so với Tuyết Nhi thân hình không thua chút nào, trong lòng lại một trận khích động .
Ngô Lai nhè nhẹ đẩy cửa, phát hiện ra cửa không cài then, nhất thời ngẫn ra, tiếp tục mừng rở, biết là Lãnh Ngưng Vũ vì mình mở ra .
Ngô Lai nhẹ bước tiến tới bên giường của Lãnh Ngưng Vũ, phát hiện nàng đang nằm nghiêng, mặt không hướng phía này, nhìn không ra biểu tình của nàng lúc này, bất quá từ hô hấp gấp rút có thể biết nàng đang e thẹn trong lòng .
Ngô Lai nhẹ giọng nói :
Vũ nhi, phu quan đến rồi .
Nghe được thanh âm của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ chỉ nhẹ
ừ
một tiếng, không có động tác gì .
Thấy vậy, Ngô Lai nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên, quay thân thể nàng lại, chỉ thấy Lãnh Ngưng Vũ nhắm chặt hai mắt, nguyên mặt đỏ hồng, giống như đang say rượu .
Nhìn thấy dung nhan động nhân đó, Ngô Lai không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi thơm ngát đó, hấp lấy chiếc lưởi thơm tho của Lãnh Ngưng Vũ .
Bị Ngô Lai hôn, từ miệng hắn truyền lại cảm giác đê mê làm Lãnh Ngưng Vũ không tự chủ được hồi đáp lại, hai cánh tay đông thời ôm lấy hông hắn .
Trải qua một hồi lâu, trong lòng Lãnh Ngưng Vũ thấy như thật lâu, giống như hơn chục năm, trăm năm, còn giống như là ngàn năm, cảm giác thấy hô hấp của Lãnh Ngưng Vũ khó khăn lúc này, Ngô Lai mới buông bỏ đôi môi thơm của nàng ra, trong lúc rồi khỏi còn không quên cắn nhẹ vài cái lên đôi môi thơm đó .
Lúc môi Ngô Lai rời khỏi môi của Lãnh Ngưng Vũ, nàng nhịn không được phải hô hấp từng ngụm không khí lớn, trong lòng cãm thấy mê say cái loại cảm giác này .
Ngô Lai nhìn thấy Lãnh Ngưng Vũ không ngừng mở miệng để thở song nhũ phong mãn không ngừng rung động, trên mặt hắn xuất ra vẻ cười tà dị .
Thấy được nụ cười tà dị của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ mặt càng đỏ thêm lên, nhưng vẫn còn ráng nhìn hắn .
Ngô Lai ngắm nhìn mặt ngọc của nàng đỏ hồng e thẹn, nhẹ nhàng nói :
Vũ nhi, nàng có phải nhớ tới ta ?
Lãnh Ngưng Vũ nét mặt e thẹn đỏ hồng đáp :
thiếu xú mỹ, ai nhớ tới chàng, muội chỉ là muốn lừa chàng qua thôi, không muốn chàng động đến Tuyết Nhi.
Ngô Lai hắc hắc cười nói :
Lừa huynh ? cái đó có thể không làm xong, nàng đã dẫn sói vào phòng, sẻ không có đất mà phãn lại lời hứa .
Nói xong xông tới Lãnh Ngưng Vũ, nhưng bị Lãnh Ngưng Vũ chặn lại .
Lãnh Ngưng Vũ nhìn thấy nụ cười tà dị của hắn, nhẹ giọng nói :
Vô Lại, Tuyết Nhi còn quá nhỏ, chàng thiên vạn đừng có làm bậy, đợi nàng ta lớn lên, chàng muốn sao thì ra sao, muội đều không quản, nếu như chàng bậy giờ thật sự muốn, người có thể trao cho chàng .
Đến câu cuối cùng Lãnh Ngưng Vũ thanh âm đã thấp quá không thể nghe .
Nghe xong, Ngô Lai vui mừng hỏi :
Vũ nhi, thật vậy à ?
Lãnh Ngưng Vũ nhè nhẹ gật đầu, là do đã đáp ứng trao thân lấy Ngô Lai, người của mình sớm muộn sẻ là của hắn, nếu ái lang chân chính muốn, nàng sẻ không cự tuyệt .
Thấy Lãnh Ngưng Vũ gật đầu, Ngô Lai nhanh như thiểm điện phóng lên giường của nàng, hôn lấy môi thơm của Lãnh Ngưng Vũ, tuy cách qua y phục, Ngô Lai cũng có thể cảm thụ được trên thân nàng có tính đàn hồi kinh người .
Cảm thấy được tình ý của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ không tự chủ được hồi đáp lại nụ hôn của Ngô Lai, hai cánh tay ôm lấy vai hắn .
Miệng Ngô Lai từ đôi môi thơm ngọt của nàng từ từ chuyễn tới cổ nàng, không ngừng hôn xuống phía dưới, hai tay cũng từ từ hướng tới thánh phong, không ngừng xoa bóp .