Chương 342: Vì họa được phúc (32)
-
Hôn Sai 55 Lần
- Diệp Phi Dạ
- 724 chữ
- 2020-05-09 01:02:57
Số từ: 721
Nguồn: thichdoctruyen.com
Tô Niên Hoa giận dữ xoay người, đi ra phòng bệnh.
Thư ký Trương nhanh chóng mang quần áo tới, Đường Thời trực tiếp vào buồng vệ sinh trong bệnh phòng, tắm rửa thay quần áo, lúc đi ra, toàn thân đã mang bộ dạng sạch sẽ cao quý như trước, giống như cảnh tượng vừa rồi toàn thân anh còn chật vật chỉ là một hồi ảo giác.
Đường Thời đứng ở trước gương phòng bệnh, lấy cà vạt mà thư ký Trương mang tới, quay về phía gương, thuần thục thắt một cái nơ, sau đó cầm cái kẹp cà vạt bạch kim gắn kim cương cố định, rồi mới từ trong tay của thư ký Trương, tiếp nhận áo khoác tây trang.
Lục Nhiên từ đầu đến cuối không có rời khỏi phòng bệnh, lúc này mới vẫy vẫy tay với thư ký Trương, thư ký Trương thức thời đi ra khỏi phòng bệnh, còn đóng cửa phòng lại, lúc này Lục Nhiên mới thẳng thân thể vẫn dựa vào bàn, từ từ đạp bước, đi tới bên cạnh Đường Thời, hai tay cắm vào trong túi nhìn mặt mũi Đường Thời tuấn dật trong gương, mở miệng nói:
A Thời, có một số việc, trong lòng anh còn rõ hơn tôi.
Đường Thời đang cài cúc áo bỗng nhiên dừng lại, đương nhiên anh biết Lục Nhiênnói có ý gì, ánh mắt của anh không chút chuyển biến, tiếp tục động tác cài nút ưu nhã.
A Thời, anh và Phùng gia vạch mặt, anh sẽ cùng anh họ tư và cô út vạch mặt, anh cũng biết, hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm tốt để vạch mặt với Phùng gia.
Đường Thời vẫn không có nói cái gì, khi anh cài hết nút áo cuối cùng, nhìn vào gương quan sát dáng vẻ mình một chút, sau đó liếc mắt nhìn Lục Nhiên, vẫn không nói một câu bước qua bên người Lục Nhiên, đi khỏi phòng bệnh.
Thư ký Trương là thư ký trong phòng thư ký trưởng của Đường Thời, lúc cô tới, liền đem mang hợp đồng hợp tác cới xí nghiệp Phùng thị tới, bây giờ nhìn Đường Thời đi ra, lập tức thức thời rời đi sau lưng Đường Thời.
Đường Thời đi hai bước, như là nhớ tới cái gì, dừng lại, anh hơi nghiêng đầu, nói với thư ký Trương cách mình nửa mét:
Trực tiếp đem hợp đồng hợp tác qua cho tôi.
Thư ký Trương dâng hai tay lên.
Đường Thời đưa tay nhận lấy, ngẩng đầu liếc mắt nói với thư ký Trương:
Cô trở về công ty trước, tôi một mình đi là được rồi.
Bỗng nhiên dừng lại, Đường Thời bổ sung một câu:
Cô gọi điện cho Phùng Tổng đi, đem địa chỉ đổi thành quán trà ở dưới công ty Xí Nghiệp Thịnh Đường, bảo ông ta mang theo Phùng Y Y, vì đã lâu không gặp, mọi người ôn chuyện một chút.
Vâng, Đường Tổng.
Thư ký Trương một mực cung kính gật đầu, liền lập tức cầm điện thoại lên chấp hành phân phó của Đường Thời phân phó.
Đường Thời trực tiếp xoay người, bước vào thang máy, hiên ngang mà đi.
Lúc Đường Thời đến quán trà dưới lầu công ty Xí Nghiệp Thịnh Đường, Phùng Tổng và Phùng Y Y chưa tới.
Phụ vụ trong quán trà không thể quen biết hơn với Đường Thời, cũng không có hỏi quá nhiều, liền trực tiếp dẫn anh và chỗ thường ngồi.
Đường Thời chưa ngồi được bao lâu, người phục vụ đã dẫn Phùng Tổng và Phùng Y Y tới.
Lúc này đã cuối mùa thu, Phùng Y Y lại mặc một cái áo khoác thật mỏng, bên trong phối hợp chiếc váy liền thân hiệu Chanel mùa thu mới nhất, xứng đôi với giày cao giày, có vẻ thời thượng xinh đẹp.
Phùng Tổng bước vào chỗ ngồi, vừa nhìn thấy Đường Thời, lập tức mặt mày rạng rỡ, nhiệt tình mười phần mở miệng:
A Thời, đã đến rồi sao?
Đối mặt với nhiệt tình của Phùng Tổng, Đường Thời có vẻ lạnh lùng, anh lạnh nhạt ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm Phùng Tổng cười, trên mặt không chút biểu cảm nào.