Chương 429: Nói xong như người dưng (9)
-
Hôn Sai 55 Lần
- Diệp Phi Dạ
- 716 chữ
- 2020-05-09 01:03:16
Số từ: 711
Nguồn: thichdoctruyen.com
Cố Khuynh Thành dán vào lồng ngực Đường Thời, nhìn đường nét Đường Thời như nước chảy mây trôi, chẳng qua là cảm thấy bản thân giống như bị đặt ở trong đám mây, bay lên nhẹ nhàng, cô không kiềm chế được dựa vào gần trong ngực Đường Thời.
Bước chân người đàn ông, đi rất ổn định, cô có thể tinh tường nghe anh tiếng tim anh đập mạnh mẽ, từng cái từng cái, như là một cây búa, nhẹ nhàng gõ trái tim cô, để cho cô tâm hoảng ý loạn, rồi lại mong đợi, con đường từ sô pha đến mép giường này, có thể không hạn chế bị kéo dài, mãi mãi không đi xong.
Nhưng mà, chung quy Cố Khuynh Thành vẫn bị Đường Thời nhẹ nhàng đặt ở trên giường.
Thoát khỏi cí ôm hoài bão của Đường Thời, trong lòng Cố Khuynh Thành cũng trở nên trống rỗng, cô ngẩng đầu theo bản năng, liếc mắt nhìn người đàn ông một cái.
Vẻ mặt người đàn ông trong lúc đó, không có quá nhiều tâm tình, ngón tay thon dài kéo chăn, cẩn thận đắp lên trên người của cô, sau đó vươn tay, tắt một bên đèn, mới lên tiếng nói: "Ngủ đi."
Cố Khuynh Thành nhìn Đường Thời đứng ở mép giường, hỏi: "Anh không ngủ sao?"
Đường Thời nhàn nhạt mở miệng: "Tôi còn có chút việc phải xử lý."
Lại là cái này, trời vừa tối, liền ném cô mà một mình đi thư phòng.
Trong lòng Cố Khuynh Thành hiện ra một tầng mất mát, cô nhẹ nhàng mà "Ồ" một tiếng, sau đó rũ mi mắt xuống.
Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, thấp giọng nói một câu "Ngủ ngon", chuẩn bị xoay người rời đi.
Cố Khuynh Thành cũng không biết mình làm sao, khi người đàn ông xoay người, cô lại mở miệng theo bản năng, kêu tên của anh: "Đường Thời."
Đường Thời dừng chân lại, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Khuynh Thành.Cố Khuynh Thành tiếp xúc với tầm mắt Đường Thời, lúc này mới ý thức được bản thân không biết gọi anh lại muốn làm gì, cả người cô trở nên có chút khẩn trương, tròng mắt đảo lia lịa một hồi, ấp úng tìm một cái cớ, nói: "Em, em muốn uống nước."
Đường Thời cất bước đi tới trước bàn trà, rót cho Cố Khuynh Thành một ly nước lọc.
Cố Khuynh Thành ngồi dậy, tiếp nhận ly nước kia của Đường Thời, hai tay cầm trong lấy, uống từng hớp nhỏ một.
Tầm mắt của cô, không ngừng đánh giá Đường Thời.
Nhưng mà, mặc kệ cô uống chậm thế nào, nước trong ly, vẫn sẽ thấy đáy, cô biết, Đường Thời tiếp nhận cái ly, để ở trên bàn, khẳng định sẽ đi thư phòng, vì vậy, liền nhìn chằm chằm Đường Thời, nhỏ giọng nói một câu: "Em còn muốn uống."
Đường Thời lại rót cho Cố Khuynh Thành một ly, cô uống xong lần thứ hai, lần thứ ba nói "Còn muốn ", Đường Thời nhíu mày, trực tiếp rút lấy ly nước trong lòng bàn tay cô, để ở một bên, nói: "Buổi tối uống quá nhiều nước không được, đi ngủ sớm một chút đi."
Nói xong, Đường Thời đưa tay đi hạ đèn ngủ, hơi tối một chút.
Trong lòng Cố Khuynh Thành trở nên có chút lo lắng, cô nghĩ cũng không nghĩ đã vươn tay, bắt lấy vạt áo Đường Thời.
Đường Thời cúi đầu, liếc mắt bàn tay nhở bé của Cố Khuynh Thànhđang nắm vạt áo mình, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành bị anh nhìn như vậy theo bản năng muốn buông tay, thế nhưng vừa mới trì hoãn, cô đã không bị khống chế mà nắm chặt một lần nữa.
Từ lúc nhỏ, Cố Gia đã giáo dục Cố Khuynh Thành, con gái đoan trang tao nhã, rụt rè lễ độ, thế nhưng cô lúc này, lại chỉ muốn khiến Đường Thời ở lại, cô hoàn toàn không có suy nghĩ, liền thốt ra: "Em không muốn ngủ một mình."