Chương 504: Thì ra anh đều biết (14)
-
Hôn Sai 55 Lần
- Diệp Phi Dạ
- 708 chữ
- 2020-05-09 01:03:41
Số từ: 704
Nguồn: thichdoctruyen.com
Cố Khuynh Thành nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy phiền lòng, định thuận ý Tứ Nguyệt, lưu lại...
Tứ Nguyệt nắm tay cô, trong miệng vẫn lẩm bẩm hô
Niên Hoa
, hô không biết rốt cuộc bao nhiêu tiếng, cô mới hoàn toàn yên tĩnh lại.
Cố Khuynh Thành ngồi ở bên giường, ngó chừng Tứ Nguyệt ngủ say, nhìn trong chốc lát, sau đó đứng lên, đi phòng rửa tay cầm một cái khăn lông ướt, thay Tứ Nguyệt lau mặt sạch sẽ, sau đó đem quần áo của cô cởi xuống, thay cô đắp chăn xong, lúc này mới rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, cầm lấy điện thoại di động của mình, gọi một cú điện thoại cho Cố phu nhân.
Cố phu nhân nghe được cô nói tối nay không trở về bệnh viện, câu nói đầu tiên chính là:
Con ở chỗ A Thời?
Cố Khuynh Thành dùng sức mấp máy môi, mới lên tiếng, nói:
Không phải, Tiểu Nguyệt không thoải mái, con ở chỗ Tiểu Nguyệt chăm sóc cô ấy.
Nga, như vậy a.
Cách điện thoại, Cố Khuynh Thành rõ ràng cảm giác được trong lời nói mẹ mình để lộ ra mất hứng nhàn nhạt, trong nháy mắt cảm cô thấy cổ họng ngăn ngăn, sau đó liền ngẩng lên đầu, nhìn trần nhà, nhẹ nói:
Mẹ sớm nghỉ ngơi một chút, con cúp máy.
Chờ một chút.
Cố phu nhân đột nhiên vội vàng gọi Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành dừng lại động tác tắt điện thoại di động, không có lên tiếng.
Cố phu nhân hình như biết cô đang nghe, một lát sau, mới ấm giọng mở miệng, nói:
Khuynh Khuynh, thời điểm Đường phu nhân tới, có nói cho A Thời giúp Cố thị một chút, A Thời nói đã chuẩn bị xong phương án, ba ba của con sau xế chiều sẽ phải xuất viện, hai đứa con đính hôn, ba ba của con cũng muốn xem xét tiếp tục đi làm, ba ba của con nghĩ tới hai đứa ở bệnh viện cũng không tán gẫu, cho nên, đã nghĩ trước tiên xem phương án kia, con xem...
Cố phu nhân nói tới đây, liền không nói tiếp, Cố Khuynh Thành cũng hiểu được ý tứ của bà.
Cố Khuynh Thành cầm di động, không nói gì.
Cố phu nhân ở điện thoại chần chờ một chút, nói tiếp:
Khuynh Khuynh, mẹ với ba ba con lớn tuổi như thế rồi, mở miệng có chút không đẹp, mà con, sắp gả cho A Thời rồi, mở miệng dễ hơn, cho nên, tối nay hoặc là buổi sáng, con đi tìm A Thời nhắc tới chuyện này đi.
Cố Khuynh Thành chẳng qua là cảm thấy toàn thân có chút vô lực tựa vào trên vách tường, nhìn ngoài cửa sổ trong chốc lát, mới mở miệng, nói:
Mẹ, con biết rồi.
Tốt lắm, không có việc gì khác, con cùng Tiểu Nguyệt ở chung một chỗ, đừng chơi quá muộn, đi ngủ sớm một chút.
Cố phu nhân dặn dò Cố Khuynh Thành mấy câu, cuối cùng nói ra một câu:
Đừng quên mẹ mới vừa nói với con cái kia chuyện.
Dạ.
Cố Khuynh Thành thanh âm hơi có vẻ khô sáp:
Kia. mẹ sớm nghỉ ngơi một chút, con trwo máy.
Nói xong, Cố Khuynh Thành vội vã cúp điện thoại, một mình cô đơn đứng ở trong phòng khách, ngó chừng ánh đèn ngoài cửa sổ, nhìn một lúc lâu, mới mở trừng hai mắt, tiêu sái đến trên ghế sa lon, mở ra túi của mình, từ bên trong móc ra một lọ vi-ta-min B11 bác sĩ mở cho cô, đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải bình vi-ta-min, Cố Khuynh Thành tựa như bị điện giật, toàn thân hung hăng mà run run, sau đó liền đem vi-ta-min B11 nhanh chóng lấy ra, xoay người đi tới trước máy đun nước, cho mình rót một chén nước ấm, uống vi-ta-min B11.
Một lần nữa trở lại phòng ngủ, Tứ Nguyệt đã hoàn toàn ngủ say, Cố Khuynh Thành đơn giản rửa mặt, nằm ở bên người Tứ Nguyệt.