Chương 6: Xung đột
-
Hứa Với Em Một Đời Nở Hoa
- Ngòi Bút Trung Hoa
- 3015 chữ
- 2022-02-04 06:10:20
Vương Dập Hạo nhìn Hà Mạn Mạn, gọi một cách ngập ngừng.
Chị...
Một tiếng gọi vô thức khiến cơn giận mà Hà Mạn Mạn đã cố đè nén lập tức bùng phát một cách triệt để, cổ trừng mắt nhìn Vương Dập Hạo, lớn tiếng,
Ai là chị của cậu, mấy tuổi rồi, chuyện thể này cũng không hiểu à?
Nói xong, Hà Mạn Mạn muốn quay đầu bỏ đi, ai ngờ bà ngoại dùng sức kéo áo của cô, sống chết không cho Hà Mạn Mạn cất nửa bước
Bà ngoại nhìn Lưu Hà cầu khẩn, muốn bà ta nghĩ cách
Lưu Hà lộ vẻ mặt phiền toái, thở một hơi dài, nói như ban ơn,
Hà Mạn Mạn, là mẹ có lỗi với con, mẹ không nên lừa con đến đây, chúng ta chỉ ngồi xuống ăn bữa cơm là được rồi.
Lưu Hà nhếch miệng, đôi mắt có vẻ thiếu kiên nhẫn, cứ như Hà Mạn Mạn không phải con gái ruột của bà ta, hết sức lạnh lùng, không có tình cảm.
Chỉ ăn bữa cơm ư?
Trước đó bà đã đi đâu?
Hà Mạn Mạn cười lạnh quay sang nhìn khuôn mặt Lưu Hà dần trở nên già nua vì cuộc sống bôn ba, cô đột nhiên muốn ngửa mặt lên trời cười to, đây chính là cuộc sống mà bà ta muốn sao? Chỉ ít, trước đây khi Lưu Hà còn sống cùng với cha cô, một chút việc nặng nhọc ông cũng không để bà ta làm, cuộc sống tuy nghèo khó nhưng vẫn đủ sống qua ngày, lẽ nào bà ta yêu tiền đến nỗi này, một chút cô quạnh cũng không chịu nổi?
Trong ấn tượng của Hà Mạn Mạn, chưa đầy một tháng sau khi ly hôn, Lưu Hà đã tải giá, khiển Hà Mạn Mạn không khỏi hoài nghi có phải bà ta và Vương Kiển Quốc đã sớm có qua lại với nhau, ngoại tình trong hôn nhân, vừa nghe đã khiến người ta thấy buồn nôn! Ghê tởm! Đây chính là cách chăm chồng dạy con của bà ta ư?
Lấy chồng của người ta! Dạy con cũng là con của người ta!
Được thôi, ăn bữa cơm với ông bà ngoại là đạo hiếu mà tôi phải tận, nhưng ăn cơm cùng bà, bà dựa vào cái gì, tôi sẽ được lợi ích gì?
Hà Mạn Mạn xoay người, dùng vẻ mặt gần như miệt thị nhìn Lưu Hà
Lưu Hà gãi đầu, nhìn Hà Mạn Mạn, cho rằng cô vòi tiền, trong nháy mắt, Lưu Hà không hề nghĩ ngợi, nói một cách lạnh lùng dứt khoát:
Mẹ không có tiền cho con.
Hừ!
Tiền tiên tiến Lại là tiền!
Bà cảm thấy với khả năng kinh tế hiện nay của cha tôi, tôi cần chút tiền bẩn thỉu của bà sao?
Hà Mạn Mạn nhếch mép cười nhạt, cố tình đưa mắt về phía Vương Kiến Quốc, hài lòng nhìn ông ta cầm xẻng lúng túng lui vào bếp, phía sau ông ta là khuôn mặt thanh tú nhưng lộ vẻ quẫn bách của Vương Dập Hạo
Lưu Hà trầm ngâm, như ngầm thừa nhận lời của Hà Mạn Mạn
Gió lạnh thổi vào từng cơn, nhìn thấy bà ngoại áo quần mỏng manh, Hà Mạn Mạn hơi đau lòng, cô dìu bà ngoại đi vào, gạt chất chống trộm, bà lão nhìn Mạn Mạn, lộ vẻ mừng rỡ
Hà Mạn Mạn đột nhiên cảm thấy buồn thay cho bản thân, rõ ràng đau lòng muốn khóc một trận, nhưng lại bị khoái cảm báo thù nuốt chửng
Tuy rằng Lưu Hà và cha cô không kể, nhưng Hà Mạn Mạn biết tất những việc mà Lưu Hà làm trong vài năm gần đây, kể từ khi nối lại liên lạc với cô
Bà ta nhiều lần gọi điện thoại cho chồng cũ - cha của cô để vay tiền
Cha của cô là một người hiền lành, cứ thể cho vay
Mặt Lưu Hà cũng khá dày, nói là vay mượn, nhưng chưa hề trả một lần nào
Nói là vay tiền, thực ra là xin xỏ biển tướng
Trước đây nuôi một mình bà ta còn chưa đủ, nay được nước lấn tới, sau khi ly hôn, một mình cha tôi còn phải nuôi cả nhà các người nữa sao? Hà Mạn Mạn nhìn Lưu Hà và mọi người trong nhà một cách ngạo mạn,
Điều kiện là sau này đừng quấy rầy tôi nữa, càng không được gọi điện thoại cho cha tôi vay tiền nong gì, số tiền trước đây bà vay, xem như là nhà chúng tôi cho bà
Bắt đầu từ nay, nếu như bà có thể làm được như lời tôi nói, tôi sẽ cùng các ngươi ăn bữa cơm này, nếu như không thế, giao dịch thất bại, đường ai nấy đi.
Hà Mạn Mạn vừa dứt lời, biết được Lưu Hà vẫn hỏi chồng cũ - cha của Mạn Mạn vay tiền, bà ngoại và Vương Dập Hạo đều sững sờ, Vương Kiến Quốc ở trong bếp bất ngờ đến nỗi đánh rơi cả chiếc xẻng trên tay, âm thanh leng keng truyền ra ngoài
Hà Mạn Mạn mỉm cười đắc ý nhìn vẻ mặt Lưu Hà chuyến từ sắc đỏ sang trắng bệch...
Vừa hay cho các người biết người tự xưng là mẹ của Hà Mạn Mạn này rốt cuộc có bao nhiêu lớp mặt nạ, mở miệng hỏi vay người chồng trước đã nhiều năm không liên lạc tiền hết lần này đến lần khác, không lần nào trả, còn liên tục quấy rầy...
Lưu Hà, sao con lại như thế?
Bà ngoại hận rèn sắt không thành thép, chất vấn Lưu Hà.
Lưu Hà nhìn Hà Mạn Mạn, cắn chặt môi, cuối cùng không nhịn được giận dữ và xấu hổ, nước mắt lã chã, gật đầu không cam tâm, nhưng trong ánh mắt còn ẩn giấu một chút tâm tư không ai phát hiện
Nhìn bộ dạng giả vờ tội nghiệp của Lưu Hà, Hà Mạn Mạn cười nhạt nhưng cổ họng lại nghẹn ngào
Vương Dập Hạo siết chặt nắm đấm, vẻ khó chịu,
Hà Mạn Mạn, làm sao cậu có thể dùng thủ đoạn của dân làm ăn đối xử với dì Lưu như vậy chứ?
Vương Dập Hạo bất bình, cảm giác lời Hà Mạn Mạn vừa nói không chỉ là vả vào mặt Lưu Hà mà còn là một cú tát với những người có liên hệ với Lưu Hà trong ngôi nhà này, đặc biệt là chồng hiện nay của Lưu Hà, cha của Vương Dập Hạo - Vương Kiến Quốc
Ôi chà, dì Lưu cơ đấy, thân mật nhỉ, xem ra thêm vài năm nữa có khi gọi thẳng là mẹ ấy chứ, thảo nào lại dám gọi cô bằng chị.
Hà Mạn Mạn khoanh tay trước ngực,
Ngành của tôi là Kinh tế thương mại, bà ta đâu phải là ai đó của tôi, tôi đâu thể chịu thiệt thòi.
Hà Mạn Mạn lạnh lùng nhìn Vương Dập Hạo, dáng vẻ xa lạ.
Còn nữa, cậu là ai, dựa vào cái gì mà nói tôi hả?
Tôi là ai? Dì Lưu là mẹ của tôi, tôi chính là con trai của di ấy, tôi ở trong nhà bà ngoại mình, cậu nói tôi là ai?
Lời qua tiếng lại, Vương Dập Hạo cũng nổi giận, gân cổ trừng mắt như muốn phân cao thấp với Hà Mạn Mạn.
Dập Hạo!
Bà ngoại quát lên trách móc
Trong nháy mắt, cả phòng yên lặng như tờ
Lời nói của Vương Dập Hạo như một gậy đánh mạnh vào đầu Hà Mạn Mạn khiến cô lập tức tỉnh táo
Vương Dập Hạo nói rất đúng, chính xác, người ta là một nhà, nhà của Hà Mạn Mạn có ở tận thành phố C xa xôi, là nơi có cha
Nếu đây không phải là nhà của mình, vậy mình ở đây ồn ào cái gì? Nói cho cùng, người không có tư cách là mình, mình chẳng quay vào thế được ông bà ngoại yêu thương nên mới đứng đây lên giọng to tiếng, bản thân mình còn cảm thấy mình đáng ghét và buồn nôn.
Thấy Hà Mạn Mạn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Vương Dập Hạo có chút bối rối,
Chị, em không có ý đó...
Vương Dập Hạo dường như ý thức được mình đã lỡ lời, cậu ta bặm môi, muốn sửa sai, nhưng lời nói ra giống như là nước đã hắt đi, vô phương cứu vãn lại.
Hà Mạn Mạn cảm thấy toàn thân lạnh run, cứ như có một thùng nước lạnh xối từ trên xuống
Nhất thời, cô cảm thấy tất cả người trong phòng đều ném về phía có những ánh mắt mỉa mai, cô thấy nghẹt thở, nhịp tim tăng nhanh, Hà Mạn Mạn buông tay bà ngoại ra, mở cửa bỏ chạy, mặc cho bà ngoại gọi thể nào cũng không quay đầu lại.
Vừa đến ngoài hiên đã gặp phải ông ngoại đang đi chợ về.
Ông mặc một bộ quân phục cũ màu xanh, tay cầm thức ăn nhìn Hà Mạn Mạn đang cúi đầu đứng đó
Hà Mạn Mạn sợ ông ngoại nhìn thấy bộ dạng của cô sẽ đâm ra lo lắng, nào ngờ, dáng vẻ hiện tại của cô trông càng bất thường hơn, càng khiến ông ngoại thấy lo hơn
Ông nhìn Hà Mạn Mạn, hỏi dè dặt.
Mạn Mạn?
Mạn Mạn dùng tay lau nước mắt đang chực trào ra ngoài, cúi gằm mặt xuống nói:
Hồm khác cháu lại đến thăm ông và bà ngoại ạ!
Trong giọng nói xen lẫn sự nghẹn ngào, nói xong đã chạy một mạch đi mất.
Hà Mạn Mạn không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ đến khi đôi chân mỏi nhừ, không chạy nổi nữa thì cô mới dừng lại, đổi gò má bết dính nước mắt ấy bị gió lạnh quất vào đau rát, cổ lau mặt, đi về phía trước.
Cô khóc sưng cả mắt, giọng cũng khàn đi, các bạn cùng phòng đều đi hát karaoke, cũng không thể để cả bọn thấy được dáng vẻ bây giờ của cô, nếu không kiểu gì họ cũng lo lắng
Trong mắt bọn Lâm Khiết, cô luôn là một cô gái hay cười, là nữ chiến sĩ trong ký túc xá
Cả bọn lúc nào cũng cười vô tư nhưng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô.
Hà Mạn Mạn lại đi trên quảng trường nhỏ ấy, xa xa, ánh đèn đường đang lên, sắc trời tối sầm xuống, nhiệt độ cũng càng lúc càng thấp, cô không thể gọi điện thoại kể khổ với cha cô, cũng không thể quay trở lại ngôi nhà ngoại không thuộc về mình
Tuy bạn cùng phòng đều biết tình hình gia đình cô, nhưng cô cũng không thể đi tìm họ, làm cả bọn mất vui,
tứ cố vô thần
chính là tình cảnh hiện giờ của cô...
Thành phố A rộng lớn nhưng lại không có một nơi để cô có thể khóc một trận thoải mái.
Lang thang trên đường đã lâu, sau vài lần hắt hơi, Hà Mạn Mạn miễn cưỡng chọn được một quán cà phê 24 giờ, cô gọi một ly cà phê khá rẻ, quay mặt ra phía cửa kính, nằm nhoài trên bàn chơi điện thoại di động, may mà trong phòng có điều hòa nên cũng không quá lạnh, có tính sẽ ngồi đây cả đêm, hôm sau quay lại trường học
Nào ngờ chỉ một lúc sau, hai mắt cô đã cay xè, nhắm lại, gối đầu trên điện thoại ngủ thiếp đi.
Gió lạnh cuối thu thổi vù vù, ngồi ở trong xe, không cần chú tâm cũng có thể nghe thấy tiếng gió gào thét, lá vàng trên đường bị gió cuốn tung bay, vài ba người trên đường vùi đầu bước đi
Lục Ly đậu xe bên đường, hai mắt đảo một lượt, bất giác bắt gặp một bóng dáng nhỏ bé.
Cái người nằm nhoài ra ngủ phía sau lớp cửa kiểng ấy, khuôn mặt nghiêng nghiêng ấy, sao trông có phần quen thuộc?
Khi Lục Ly nhìn thấy Hà Mạn Mạn thì đã gần mười giờ rưỡi tối
Anh vốn đang say sưa đọc báo cáo, quên cả thời gian, đợi đến lúc đói bụng mới phát hiện ngoại trừ nước khoáng ra thì trong tủ lạnh không còn gì cả
Bất đắc dĩ, Lục Ly ra đường tìm quán ăn kinh doanh 24 giờ, siêu thị lớn gần nhà cũng đã đóng cửa, lái xe khá xa mới nhìn thấy một quán cà phê 24 giờ, vốn chỉ muốn mua chút gì liền về nhà, nào ngờ lại gặp phải cô lùn này
Trễ thể này rồi sao còn lang thang bên ngoài? Lục Ly nhìn điện thoại di động của mình, còn nửa tiếng nữa là trường đóng cửa, anh hơi nhíu mày
Cốc cốc.
Lục Ly gõ lên cái bàn mà Hà Mạn Mạn đang nằm nhoài ra đấy
Hai tiếng động vang lên, dù Lục Ly đã cố tình gõ nhẹ, nhưng vào thời điểm này, ở trong quán cà phê vắng vẻ này lại nghe rất rõ ràng.
Nghe thấy âm thanh, Hà Mạn Mạn thức giấc, ngước lên theo những ngón tay thon dài, cô thấy Lục Ly trong chiếc áo màu xanh thẫm đang nhìn mình với ánh mắt quan tâm
Hà Mạn Mạn nhất thời không kịp nhận ra người trước mắt là ai, cô chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt không chỉ có gương mặt mà đến bàn tay cũng đặc biệt đẹp.
Hôm nay Lục Ly không đeo kính gọng vàng nữa, ngược lại, trong anh như một sinh viên với cặp kính gọng đen, cách phối trang phục này trông rất tươi trẻ, thêm việc vốn dĩ anh đã trẻ hơn tuổi thật nên thoạt trông cứ như là bạn học cùng lứa của Hà Mạn Mạn
Hà Mạn Mạn?
Lục Ly nhẹ nhàng gọi, thấy đôi mắt Hà Mạn Mạn sưng mọng nước, Lục Ly thoáng giật mình, như có một cú huých mạnh vào một nơi nào đó sâu thẳm trong tim
Sao lại thế này? Giọng nói trầm lạnh của anh vừa phát ra, Hà Mạn Mạn lập tức ý thức được người trước trước mặt là Lục Ly, cô đột nhiên đứng lên, nhưng lại và phải bàn khiển ly cà phê trên ấy lắc lư suýt bị lật đổ, Lục Ly nhanh chóng đưa một tay ra giữ lấy ly cà phê, một tay đỡ lấy Hà Mạn Mạn.
Thầy Lục.
Hà Mạn Mạn gọi một cách cung kính, bởi vì Lưu Hà nên hôm nay cô cảm thấy rất mệt mỏi, không có thời gian đấu mưu đấu trí nữa.
Lục Ly thấy đôi mắt Hà Mạn Mạn đỏ ửng, rõ ràng là vừa mới khóc, hơn nữa còn khóc rất nhiều, ly cà phê đã nguội ngắt, khi đỡ cô, anh phát hiện chiếc áo len cô mặc cũng đã lạnh tay
Quán cà phê là thế, sau giờ cao điểm buổi tối thì sẽ chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp, đôi khi nhiệt độ ẩm thấp trong phòng còn lạnh hơn bên ngoài, ánh mắt Lục Ly hơi ngập ngừng, xem ra cô nhóc này đã ở đây khá lâu.
Nếu không phải bị mình trùng hợp nhìn thấy, có phải Hà Mạn Mạn tính ở lại nơi này suốt đêm không? Lục Ly thấy hơi tức giận, thầm than Hà Mạn Mạn không biết tự chăm sóc bản thân mình.
Anh tiện tay cởi cái áo măng tô của mình ra, khoác lên người Hà Mạn Mạn
Không cần, không cần đâu ạ!
Hà Mạn Mạn giật mình, vội vã xua tay từ chối,
Thấy Lục, em không lạnh ạ!
Miệng thì nói không lạnh nhưng thực ra Hà Mạn Mạn lại rất sợ lạnh, có điều, nhìn thấy chiếc áo dệt kim mỏng manh trên người Lục Ly, làm sao cô có thể để người ta chịu lạnh chứ.
Mặc vào.
.
Lục Ly nói như ra lệnh và khoác áo măng tô lên người Hà Mạn Mạn
Cô vốn nhỏ con, nay dưới lớp áo khoác to trông càng nhỏ nhắn hơn
Lục Ly nhìn cô, gật gù hài lòng.
Trên chiếc áo măng tô thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt, có mùi gỗ đàn hương pha lẫn trà xanh, trong sự tao nhã có một chút mát lạnh, hoàn tương xứng với khí chất của Lục Ly.
Sắc mặt Hà Mạn Mạn hơi ửng đỏ
Tại sao lại ở chỗ này, không về trường học à?
Bị một số việc trì hoãn ạ! Lục Ly cảm thấy Hà Mạn Mạn có tâm sự nhưng không muốn thổ lộ, cũng không ép cô, dịu dàng hỏi:
Vậy em có người thân ở thành phố này không, bây giờ thấy đưa em về nhà.
Người thân ư? Là bà Lưu Hà nay đã trở thành mẹ của kẻ khác sao?
Hay là ngôi nhà này đã trở thành nhà ngoại của người ta? Nghĩ đến nhà bà ngoại ở cách đó không xa, trái tim Hà Mạn Mạn hơi nguội lạnh, trầm giọng nói một cách khẳng định:
Không có.
Lục Ly khẽ nhíu mày, không ngờ Hà Mạn Mạn lại trả lời như thế, anh nhìn điện thoại, chỉ còn mười phút là đến giờ đóng cửa, tối nay chắc chắn không kịp trở về rồi, Lục Ly hơi đắn đo
Vào lúc này, Hà Mạn Mạn lại ngẩng đầu nhìn Lục Ly, đường nét xương hàm dưới của anh cực kỳ tinh xảo, cùng với đầu chân mày hơi chau lại, cô đột nhiên nhận ra tình cảnh trước mắt của mình, cô không nên lôi kéo Lục Ly vào chuyện phiền phức này, cô nói:
Thôi ạ, thầy Lục, em ở tạm đây một đêm, sáng sớm ngày mai quay lại trường.
Lục Ly lắc đầu, nhìn Hà Mạn Mạn,
Không được, một cô gái nửa đêm nửa hôm ở bên ngoài không an toàn.
Anh đáp không chút do dự, sau đó cắn môi, một hồi sau anh nói với vẻ cương quyết,
Nhà thấy không gần đây, hơn nữa lại không tiện, như vậy đi, em theo tôi về trường học...
Hà Mạn Mạn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Ly, hơi ngạc nhiên.