• 18,644

Chương 70: Sỹ Huy Mời Chào.


Sỹ Huy đại công tử đôi mắt ánh lên một sự tham lam không thể nào kiềm chế được. sau đó ha81nm không kiềm được mà tiếp tục hỏi.

Phạm Long! Ngươi thấy cách này của ngươi có thực thi không! Dù sao muốn thu nạp lưu dân, cho bọn chúng khai hoang, không tốn tiền, nhưng cũng phải tiêu tốn lương thực. hơn nữa đến cả nữa năm hơn mới có thể tu lại lợi tức, như thế chi phí bỏ ra quả thật không nhỏ!


Ha ha ha ha! Trên đời này làm gì có thứ gì mà không làm mà có ăn, phải bỏ ra chút vốn đầu tư chứ. Xứ Giao Chỉ chúng ta không phải nổi tiếng là nhiều sông nhiều suối à! Chỉ cần phân ra một nhóm người chủ yếu đánh bắt cá, dùng làm thức ăn hằng ngày. Thay vì ăn cơm mà nấu cháo cá, vừa no vừa lại bồi bổ sức khỏe hơn nữa lại tiêu tốn ít lương thực!!
Phạm Long nói.

ah! Ý hay! Thật là hảo hảo hảo!
Sỹ Huy khen ngợi không dứt.

bọn lưu dân! Đói đã thành tính! Một ngày lăn lên bò lết ngoài đường chỉ mong kiếm được ít cơm thừa canh cặn. mà Công Tử có lệnh thu lưu lưu dân ngày cho chúng ăn ba bữa, tiêu tốn không nhiêu lương thực. lại có nhân công làm miễn phí hơn nữa còn có danh tiếng thương dân như con, thấy con dân đói khổ mà thương xót cung cấp nơi ăn chốn ở. Rất có lợi cho đại nghiệp sau này!
Phạm Long tiếp tục vẽ ra một cái bánh thận ngon,thật thật thơm cho Sỹ Huy.

ha ha ha! Thật không khổ danh là học trò của đệ nhất danh sư La Sơn Phu Tử, trí tệu thật hơn người!
lúc này trong mắt Sỹ Huy Phạm Long còn thuận mắt hơn cả Túc Anh tiên sinh.
Túc Anh là một nho sỹ thuộc phe phái đi theo Sỹ Nhiếp thống trị Giao Chỉ cũng được một đoạn thời gian, hơn nữa thế gia Túc chính là danh môn hàng thật giá thật tại toàn cõi Giao Châu, ngay cại các quận khác như Cửu Chân, Nam Hải, Hợp Phố đều có căn cơ của họ Túc Danh Môn.
Vì xuất thân tại danh môn lớn như thế, Túc Anh luôn được cho là một đại nho bậc nhất tại Luy Lâu, danh tiếng vang dội. thế nhưng thực tài lại không có, chỉ là một cái hủ nho, luôn tuân thủ theo lẻ đạo Lão Tử.
( thời kỳ này phân ra rõ ràng giữa Danh Môn – thế gia đại tộc, cho dù không có tài nhưng xuất thân từ danh môn thì sẽ luôn mặc định là người tài giỏi, là người nắm đại quyền.
Còn Hàn Môn chính là con em nông dân, dân đen, cho dù có biết chử, biết đọc sách, có tài hoa, thế nhưng thân phận xuất thân thấp kém. Cho dù có tài giỏi đi chăng nữa thì vẫn không được trọng dụng vào trong hệ thống quan lại.
Vì thế mới có câu con vua thì được làm vua, còn nhà sãi thì ăn cơm chùa quét lá đa)

ha ha ha! Đại công tử quá khen!
Phạm Long lời nói có chút khiêm tốn, mà biểu lộ thì lại không như thế, điều cao vô cùng.

ha ha ha! Với tài trí như thế này của ngươi! Lại làm một chức quan Phó Quân nhỏ nhoi quả thật là không dùng đúng chỗ!
Sỹ Huy chợt nói một câu không đâu.

Ah! Công tử a! không được a! ta không muốn làm nhiều việc đâu a! chức càng lớn, trách nhiệm càng cao! Ta chỉ muốn đi kiếm tiền thôi à!
Phạm Long nét mặt có chút hoảng.

ha ha ha! Phạm Phó Quân ! ngươi suy nghĩ thật là nông cạn à! Quản lý một cái trấn lớn, sẽ có rất nhiều tài nguyên để cho ngươi sử dụng a!
Sỹ Huy tiếp tục mồi chài.

ngươi có thể lập hàng trăm cái đồn điền kiểu như ngươi, có thể thành lập thương đội buôn bán! Tài nguyên của cải vô số. chỉ cần hàng năm nộp một ít thuế lên trên! Như vậy ngươi không phải thu được càng nhiều tiền hơn hay sao?
Sỹ Huy tiếp tục dụ dỗ.

Ah!
Phạm Long mắt sáng lên, như dường như hắn nhìn thấy một núi vàng trước mặt. nét mặt cực kỳ dâm đãng cùng tham lam.
Mà biểu hiện kia đều lọt vào trong tầm mắt của Sỹ Huy cùng Túc Anh.

ha ha ha! Tốt! tốt! tốt! như vậy thì quá tốt! không biết đại công tử muốn cho ta làm chức quan gì! Ha ha ha! Chỗ nào cũng được,kiếm nhiều tiền là được!
Phạm Long lúc này đã có chút gấp, thái độ cũng không hề cố kỵ gì cả.

ngươi thấy Trấn Mê Linh này như thế nào!
Sỹ Huy hỏi.

Ah! Không được! sỹ công tử! không có được! Hầu Chính là huynh đệ của ta! Ta mà ngồi lên chức quan của huynh ấy! ta sao coi cho đước
nhất thời Phạm Long lắc đầu nguầy nguậy.

ha ha ha! Hầu Chính đương nhiên ta sẽ có an bài khác!
Sỹ Huy mặt lạnh nói.

ah! Cũng có thể!
Phạm Long biểu hiện có chút gấp.

ta dự định điều Hầu Chính đến Thành Khúc Dương!
Sỹ Huy bình thản nói.
Thành Khúc Dương chính là một thành trì lớn tại phía bắc tiếp giáp giữa Giao Chỉ, Hợp Phố cùng Nam Hải, là một thành trấn cực kỳ quan trọng, tuy nằm trong thế lực của Sỹ Nhiếp, nhưng đến nay Thành Khúc Dương vẫn nằm ngoài vùng kiểm soát của Sỹ Nhiếp.
Là một nơi có địa thế cực kỳ quan trọng, là giao giới của ba quận, hơn nữa còn tiếp giáp với biển. thuộc vùng biển kính gió, do dù là tàu thuyền thô sơ cũng có thể đi được trên biển.
Từ càng Khúc Dương có thể đi thông đến tận Thanh Châu, Kinh Châu, Từ Châu, Trường Sa, ngược lên cả Trường Giang đi sâu vào nội địa Trung Nguyên.
Phạm Long đương nhiên biết tình hình cũng như vị thế của Thành Khúc Dương. Ngay lập tức liền nói.

ah! Không được! Thành Khúc Dương rất loạn, ta từng nghe nói, mấy cái hiệu úy từng đến đó nhậm chức đều vô thanh vô tức mà chết bất đắt kỳ tử, nếu điều Hầu huynh đến đó, thì không khác gì đưa huynh ấy vào chổ chết!
Phạm Long nói.

ha ha ha! Chính vì thế ta mới gọi ngươi đến đây!
Sỹ Huy giọng nói đầy thâm ý.

Ta nghe Hà Tướng Quân nói trong Quân Doanh ngươi vừa xuất hiện một nhân vật không hề đơn giản à! Sỹ Huy lại thay đổi thái độ.

ah! Là chuyện đó ngay hôm qua Đại Sư huynh ta vừa mới xuống núi tìm đến ta hàn huyên, vì quá vui mừng nên đã quá chén không biết Đại Công tử đích thân đến đây!!
Phạm Long có chút ngượng ngùng.

ha ha ha! Không trách! Ta không khách! Phạm Phó Quân! Nhân mạnh ngươi quả thật không tệ! ngay cả thống soái ba quân Giao Châu cũng không đạt được cấp độ Võ Quân. Mà đại sư huynh ngươi lại là một Võ Quân hàng thật giá thật!
Sỹ Huy có chút không coi vào đâu nói.

Ah! Đại sư huynh ta chính là người trên núi Bạch Hổ Sơn. Từ lâu đã không quan tâm đến thế sự, chỉ chuyên tâm tập võ mà thôi!
Phạm Long có chút ngại ngùng nói.

ah! Là Bạch Hổ Sơn Lâm Phái!
Sỹ Huy kinh ngạc thốt lên.

Công tử cũng biết!
Phạm Long kinh ngạc.

ha ha ha! Phạm Long! Ngươi quá khinh thường ta rồi! Bạch Hổ Sơn Lâm chính là võ đạo thánh địa đất Cửu Chân. Danh tiếng đồ xa ngay cả Giao Chỉ ta cũng biết đến.
Thực lực của chưỡng môn Bạch Hổ Sơn Lâm Phái không thể khinh thường được, chưa một ai thấy mặt ông ta cả, nhưng là một võ đạo thế gia, vu it ít nhất cũng phải lại đại Võ Quân.
Còn bên dưới chính là Thập Đại Hổ Tướng mỗi một người tinh thông một loại binh khí. Sức chiến đấu cực kỳ hung hãn, thực lực ít nhất là đại Võ Tướng.
Sỹ Huy khen ngợi không ngớt.

còn có chuyện đó!
Phạm Long trốt mắt ra mà nhìn. Hắn quả thật Nguyễn Hữu Cảnh lại có nội lực kinh người đến thế, không chỉ là Võ Quân Trung cấp thực lực hơn người, có tài đánh trận an dân, mà còn mang theo thập đại Hổ tướng.
Hắ biết trong lời Sỹ Huy có chút phóng đại, nhưng thập đại Hổ Tướng, thì cho dù thấp nhất cũng có tu vi cấp bậc Võ Tướng. thực lực tương đương Phạm Ngũ Lão, thậm chí còn vượt xa Võ Tánh cùng Sát Thần Nguyễn Xí.

ngươi là sư đệ mà không biết chuyện kia!
Sỹ Huy có chút ngạc nhiên.

chẳng qua là ta với đại sư huynh không học chung một môn phái! Ta học Võ Tây Sơn Chưởng Môn là Quang Trung, còn huynh ấy là Bạch Hổ Sơn Lâm Phái. Hai phái rất là khác biệt. bọn ta thâm giao chính là bọn ta từng học làm rượu mà thôi.!
Phạm Long tùy tiện biện ra một cái cớ.

ah! Không phải rượu của ngươi mà đồ gia truyền hay sao?
Sỹ Huy ngạc nhiên.

con mẹ nó! Xem ra bọn chúng điều tra về ta không ít!
Phạm Long thầm nghĩ. Nhưng sau đó trực tiếp nói.

đúng là gia truyền, thế nhưng bọn ta thuộc hai gia thế khác nhau, trong gia tộc ta có chuyện rất là khó nói. Từ thời cụ phụ cách đây 400 năm. Thế gia ta từ đó truyền xuống, chia làm hia họ lớn là họ Phạm cùng họ Nguyễn. thế gia bọn ta chính là luyện rượu mà tồn tại!


Phạm Gia thì chuyên về nấu rượu từ ngọc mễ! còn Nguyễn Gia thì nấu rượu bằng trái cây! Hai nhánh cứ thế mà truyền xuống, nhưng rượu bằng trái cây sao mà nấu ra được! thế nên chi nhánh đó bị lụng bại, cuối cùng sạt nhập vào Phạm Gia. Nhưng vẫn giữ nguyên là Họ!


Main thông minh, bá đạo, sát phạt, hậu cung, map rộng, truyện sắp kết thúc
Bất Diệt Long Đế
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hùng Ca Đại Việt.