• 467

Chương 64: Sinh được một trứng


Số từ: 3775
Nguồn: Wattpad
Người máy nhanh chóng bưng lên một bàn cơm thịnh soạn phong phú, Thư Thư thấy cơm tới quên luôn chuyện con rắn trong bụng, vội vã nhào tới ăn.
Gần đây ăn cực ngon miệng, trước kia sợ ăn nhiều quá nuôi nhọt bự thêm nên không dám phàm ăn, hiện tại... Cậu đang ăn cho hai người a! Bất kể là phụ nữ hay đàn ông mang thai đều có quyền được ăn nhiều bình đẳng như nhau!
Thế nhưng đúng là không nên ăn nhiều quá, hài tử mập sẽ khó sinh.
Thư Thư ăn được một nửa, nghĩ tới sự kiện này liền kết luận...
"Làm sao vậy?" Edgar lo lắng nhìn Thư Thư: "Thấy không thoải mái, hay là đồ ăn không hợp khẩu vị?"
"Có thể sinh mổ không?" Thư Thư nhìn Edgar.
"Có thể chứ!" Edgar đáp ngay, mặc dù toàn thủ đô tinh đều đã cho hắn là thú nhân thiếu ý thức học sinh lý, nhưng thực ra... Dù khoa kia không cần thi cử hắn cũng sẽ học mà.
Á thú nhân đương nhiên có thể sinh mổ, không hề gì.
"Vậy yên tâm rồi." Thư Thư vùi đầu gặm lấy gặm để.
Edgar ngơ ngác chẳng hiểu sao cậu lại hỏi vấn đề này.
Thư Thư đã giải quyết gần như sạch sẽ bàn ăn, no bụng xong, đột nhiên nhớ tới đồ ăn mình gọi ở cao ốc hoàng gia: "Lúc trước em có gọi đồ ăn ở cao ốc không biết họ đã làm chưa? Không nên lãng phí a!" Thư Thư với vẻ mặt "em muốn ăn thêm nữa" nhìn Edgar.
"Ta kêu họ mang tới!" Edgar không chút do dự nói, hiện tại quả thực hận không thể đem tất cả mọi thứ trên đời dâng lên cho Thư Thư.
Vì vậy, vô số người vì xem phát sóng chạy tới quanh cao ốc hoàng gia xem náo nhiệt, thậm chí tới thẳng cho đó ăn cơm, liền thấy người ra kẻ vào mang đồ ăn ra chuyển tới hoàng cung, nghe nói là... Thái tử phi đói bụng.
Cao ốc hoàng gia làm cơm rất ngon miệng, Thư Thư dù không đói bụng nhưng vận chuyển linh lực trợ giúp tiêu hóa xong, lại ăn mỗi món một ít, ăn không hết... đưa Edgar ăn.
Edgar ăn xong thì Chris và Ian tới thăm.
Hoàng đế và hoàng hậu hôm nay đều bị sốc rất nặng, nhưng sóng gió qua đi thì tỉnh táo lại.
Ian vừa vào cửa liền nhìn Thư Thư, quan tâm hỏi: "Thư Thư không sao chứ?"
"Không có gì đâu, con rất khỏe mạnh." Thư Thư nở nụ cười thật tươi, giờ biết mình không phải nổi nhọt rồi, thả lỏng hơn nhiều, cảm thấy tinh thần tốt hơn gấp trăm lần ấy.
"Không sao là tốt rồi." Ánh mắt Ian rơi xuống bụng cậu, nhìn xong, cau mày trừng Edgar: "Bụng Thư Thư lớn thế này, hài tử phải được năm, sáu tháng rồi... Con làm Thư Thư có thai từ lúc nào hả?"
Năm, sáu tháng trước, đứa con trai này của y vẫn còn là đọa thú... Không phải là dùng thú hình bắt nạt Thư Thư đi?
Ian mới nghĩ thôi đã kích động muốn xông lên đánh cho hắn một trận nên thân rồi.
Edgar đứng trước ánh mắt hình viên đạn của mẫu phụ, có chút câm nín, hắn thật sự không có mà! Đứa bé trong bụng Thư Thư thực sự phát triển quá nhanh, nếu không phải vậy, bọn họ đã không nhầm là nhọt....
"Hẳn là đêm tân hôn đậu thai." Thư Thư trả lời vấn đề xong lại nghi hoặc: "Nhưng mà, vì sao con lại mang thai chứ?"
"Đứa ngốc này, con đương nhiên là vì ăn thú châu rồi." Ian buồn cười nhìn Thư Thư, đoán chừng cậu không hề hay biết gì về phương diện này, dứt khoát đuổi chồng và con trai ra khỏi phòng, tỏ vẻ muốn nói chuyện riêng một chút về đề tài á thú nhân với Thư Thư.
Ian cho Thư Thư coi kiến thức sinh lý mà tất cả thanh thiếu niên tại đế quốc đều phải học.
Hóa ra á thú nhân không có bộ phận sinh dục trong cơ thể, ăn thú châu mới mọc thêm, có thể mang thai...
Cậu hoàn toàn không hề hay biết, cứ vậy ăn thú châu của Edgar...
"Edgar cũng thật là, những chuyện này cũng không biết nói cho con nghe." Ian nhìn Thư Thư như vừa tỉnh ngộ, càng oán niệm thằng con mình.
"Anh ấy cũng chưa nghĩ tới..." Thư Thư nói, cậu xâu chuỗi đầu đuổi suy nghĩ một hồi, liền biết Edgar nghĩ cậu là thú nhân nên không nghĩ tới điểm này.
Nhưng mà... Cậu cũng không phải thú nhân không ăn được thú châu, cậu là yêu tinh nha.
Yêu tinh biến thành hình xong, thân thể giống hệt con người, bởi vậy, có yêu tinh thậm chí có thể cùng còn người sinh hạ hài tử... Cậu ăn thú châu xong còn có tử cung, dĩ nhiên mang thai được rồi.
Rõ ràng là một chú chuột đồng, đột nhiên biến tính, kỳ thực Thư Thư cũng thấy hơi quái dị, nhưng không chán ghét gì, trước kia còn nghĩ mình đời này không có con được, giờ sinh được một đứa cũng tốt, chỉ cần không đau thôi... Không, còn một việc nữa...
"Nếu không sinh ra rắn thì tốt quá!" Thư Thư không nhịn được nói.
"Đúng, tốt nhất không đẻ ra rắn, sinh một á thú nhân đi! Mang thai á thú nhân mới là đứa trẻ, một con rắn..." Ian ngẫm nghĩ bộ dáng Edgar khi còn bé... Nếu sinh thú nhân cũng như không, tùy tiện vứt bên cạnh bơi bơi một tí thoắt cái đã lớn rồi.
"Con cũng thích á thú nhân." Thư Thư nói, á thú nhân giống như con người vậy, có đứa con bảo bối như thế, thật đáng yêu làm sao!
Hai người nhắc tới bé cưng lập tức khí thế ngất trời mà hàn huyên.
Bên kia, Edgar và Chris đang nói chuyện, nhưng không đề cập chuyện hài tử, mà là về kẻ đang lẩn trốn, Jonathan.
Dựa theo điều tra, rất nhiều năm về trước, Jonathan đã bắt đầu bồi dưỡng nhân tài, sau đó sắp xếp xung quanh Edgar.
Jonathan và Chris dù không chung dòng máu, nhưng từ nhỏ lớn lên bên nhau, Chris vẫn vô cùng coi trọng y, y muốn làm vài chuyện này không khó.
Một năm trước Edgar suýt chết, người giở trò quỷ chính là bạn tốt của Chris, thú nhân kia ngoài là bạn của hắn còn là người ái mộ Jonathan.
Đại sư cơ giáp kia luôn yêu Jonathan, dù Jonathan gả cho công tước Monde rồi vẫn không quên được, cứ độc thân mãi, đại khái cũng bởi vậy mới nghe lời y, động thủ với Edgar, sau này còn nhận hết trách nhiệm về mình.
Về phần tại sao lúc đó bên người Edgar không có hộ vệ đi theo, đương nhiên là vì ở đó có người của Jonathan.
Jonathan hại Edgar, sau đó ước chừng cảm thấy chưa đủ, mới bôi nhọ danh dự của Edgar ở thủ đô tinh, tìm một thú nhân có thú hình tương tự Edgar, làm như Edgar đi hại người...
Còn lần này... Ánh mắt Chris lóe lên phẫn hận. Ian tin tưởng Jonathan, mới nói chuyện Edgar mất thú châu cho y nghe, lúc đó hắn và Ian thậm chí còn tính tới nước, nếu Edgar không có hài tử, tài sản hoàng thất sẽ để lại cho Calvin, kết quả thì sao?
Jonathan biết Edgar không còn thú châu còn chưa buông tha, đi tìm Donald quyến rũ Thư Thư... Nếu Edgar không còn thú châu thật, nếu như không tra ra được Jonathan làm chuyện này, nếu Donald nán lại cạnh Thư Thư lâu hơn...
Chris không dám nghĩ tới cảnh bạn đời bị cướp đi, con trai hắn liệu có điên mất hay không.
"Ta thật không thể hiểu được tại sao y lại phải làm như vậy!" Nhắc tới Jonathan, sắc mặt Chris vô cùng khó coi.
Cha mẹ hắn vô cùng bảo vệ Jonathan, bởi y là á thú nhân, sự quan tâm chăm sóc dành cho y thậm chí vượt cả hắn, mà hắn cũng thương yêu đứa em trai này vô cùng, chưa bao giờ từng bạc đãi y.
Còn Jonathan thì sao? Y lại muốn giết con trai hắn!
Chris mới nghĩ tới thôi đã hận Jonathan mà nghiến chặt răng.
"Y có thù hận gì với hoàng thất sao?" Edgar hỏi, Jonathan quả thực nhìn họ như kẻ thù giết cha vậy!
"Làm sao có thể?" Chris nói ngay: "Cha mẹ Jonathan đều là bệnh mà chết, tuổi đều đã cao." Hoàng thất và nhà Jonathan tuyệt đối không có bất kỳ thù hận nào.
Vậy người này rốt cục là xảy ra chuyện gì? Edgar bất đắc dĩ, sau đó nhớ tới công tước Monde và Calvin: "Cha con Calvin đâu rồi?"
"Calvin không biết chuyện gì, còn Monde thì ta không rõ." Chris nói. Jonathan và Monde ở tinh cầu khác, hai người thân thiết mặn nồng, không dám chắc liệu người kia có biết hay không, thế nhưng Calvin hẳn là vô can.
Lúc bọn họ tới bắt Calvin, hắn còn đang phân công người tới cao ốc hoàng gia cứu Thư Thư, một phó giám đốc cục cảnh sát một mực trung thành tại thủ đô tinh, lúc bị bắt còn mờ mịt chẳng biết vì sao.
"Con đi thăm Calvin." Edgar nói.
Chris gật đầu.
Thấy Ian và Thư Thư nói chuyện vui vẻ vô cùng, phỏng chừng còn muốn tán gẫu thêm lúc nữa, Edgar lên phi hành khí, nhanh chóng bay về hướng ngục giam, nhưng mới nửa chừng lại bị phi hành khí Meillet chặn lại.
"Có việc gì sao?" Edgar cau mày nhìn Meillet.
"Vì sao bắt Calvin?" Meillet cũng cau mày nhìn lại.
Đoạn phát sóng kia làm y không tài nào tập trung làm việc được, phải nói là xem từ đầu tới đuôi xong, nhất thời thấy thật mệt mỏi.
Y thích Edgar nhiều năm như vậy, cứ cho là mình nhất định có thể đợi được Edgar, kết quả? Edgar giờ đến con cũng có rồi, chẳng thèm cho y một cái liếc mắt.
Y uể oải vô cùng, muốn xin về nhà nghỉ ngơi, nhưng không ngờ ngay lúc đó lại biết được một tin – Calvin bị bắt, còn do người hoàng thất đích thân ra mặt.
Đang yên đang lành, hoàng thất sao lại bắt Calvin được?
Tuy rằng người y yêu vẫn luôn là Edgar, nhưng Calvin là bạn tốt... Meillet vội vàng đuổi tới, tìm Edgar hỏi cho rõ ràng.
"Cậu đi cùng đi." Edgar đáp, phi hành khí tiếp tục bay đi.
Meillet hơi sững sờ, lập tức đi theo sau.
Calvin bị nhốt vào ngục giam, bên ngoài nhiều người canh gác, nhưng không bạc đãi gì, dù vậy, sắc mặt hắn cũng rất khó coi.
Lúc mới bị bắt, còn tưởng ai đùa giỡn hắn, kết quả... Hắn nhanh chóng thấy được rất rất nhiều bằng chứng chứng minh mẫu phụ mưu hại Edgar.
Hắn muốn nói tất cả đều là giả, không thể nào đâu, nhưng chứng cứ đã rành rành ra trước mắt... Chuyện mẫu phụ hại người không thể là giả rồi.
Khó trách hắn cho thủ hạ nỗ lực thăm dò lại không ra, thậm chí chứng cứ tìm được còn bị phá hủy, hóa ra người động thủ là mẫu phụ hắn, hóa ra dưới tay hắn có người của y.
Biết hết mọi chuyện rồi, Calvin quả thực không biết nói gì cho phải, thấy Edgar và Meillet cùng xuất hiện trước mặt mình, hắn hơi sửng sốt, lập tức nói với Edgar: "Xin lỗi."
"Chuyện này không liên quan tới cậu, chờ điều tra rõ ràng xong thì cậu có thể ra." Edgar nói, Calvin dù sao không tham dự, không thể bắt giam hắn, nhưng với chức vị của hắn, chỉ sợ là...
"Xin lỗi." Calvin vẫn áy náy cười khổ. Mẫu phụ ra tay với Edgar, liệu có phải vì hắn không? Hắn vẫn luôn thầm thích Meillet, Meillet lại một mực chờ Edgar, lúc nghe phụ thân Meillet đang thương lượng chuyện kết hôn với hoàng thất, hắn đã rất thống khổ, từng nói cho mẫu phụ nghe.
Trước kia hắn chưa từng liên hệ chuyện này và việc Edgar bị hại với nhau, nhưng... Hắn vừa đi tìm mẫu phụ xong thì Edgar đã xảy ra chuyện rồi.
"Không phải lỗi do cậu." Edgar nói, hắn cũng không phải người biết an ủi người khác, nói xong lời này thì cũng hết biết chuyện trò gì. Ngay lúc ấy máy truyền tin của hắn reo lên.
Trên máy truyền tin có một lời nhắn, là Thư Thư gửi: "Em yêu anh."
Edgar sững sờ, trên mặt không giấu nổi vui mừng, thậm chí không muốn đợi ở đây thêm phút nào nữa.
"Yêm tâm đi, mấy ngày nữa là không sao rồi." Edgar gật gật đầu với Calvin, sau đó vội vã rời đi.
Calvin thấy thế chẳng dám giữ người, hắn vẫn không ngờ được, Edgar lại có một ngày trọng sắc khinh bạn như thế.
Thế nhưng giờ hắn đâu còn mặt mũi nào mà chỉ trích Edgar... Một năm qua Edgar phải chịu bao thương tổn, tất cả đều do mẫu phụ hắn, thậm chí ngay hôm nay, mẫu phụ hắn còn đang đào tẩu để Donald lại bôi nhọ Edgar.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Meillet lo lắng nhìn Calvin.
"Không sao." Calvin đáp, tới giờ còn nói được gì nữa... Thành ra như vậy rồi, hắn và Meillet e là không còn cơ hội nữa rồi.
Calvin và Meillet nhìn nhau không nói một lời, Edgar đã chạy về hoàng cùng tìm Thư Thư rồi.
Khi đó cậu còn đang bận xem video phát sóng trực tiếp nọ, vừa xem vừa ăn trái cây.
Trái cây bày bên cạnh là loại vô cùng hiếm thấy ở đế quốc, ngay cả hoàng thất cũng chẳng có nhiều, nhưng giờ Ian đều mang cho Thư Thư.
"Thư Thư, em có gì muốn nói với ta sao?" Edgar hỏi.
"Gì cơ?" Thư Thư giật mình.
"Em mới gửi tin nhắn..." Edgar nói.
Thư Thư cảm thấy ánh mắt hắn có hơi sáng lên, chỉ muốn hạ gục Edgar ngay lập tức, mà quả thật cũng làm như vậy... Ôm chặt lấy Edgar, Thư Thư cắn nhẹ bên mép hắn một cái: "Em yêu anh."
Edgar thấy lòng mình mềm nhũn, trong một khắc kia thật cảm kích Jonathan, dù sao nếu không có y, sợ là hắn đã không gặp được Thư Thư rồi.
"Biết anh yêu em nhiều như vậy em càng yêu anh hơn." Thư Thư hôn thêm cái nữa lên môi Edgar.
Sau khi nghe Ian giảng giải xong, rồi lên mạng xem ít tư liệu, cậu đã biết tầm quan trọng của thú châu đối với thú nhân, cũng biết thú châu và hồng ngọc là hoàn toàn khác nhau.
Edgar nghĩ cậu là thú nhân, nhưng vẫn tặng thú châu cho cậu, tuyệt đối là vì rất rất yêu cậu rồi.
Sống mấy trăm năm nay, lần đầu tiên có người đối xử tốt với mình nhường này... Thư Thư hạnh phúc cực kỳ, mới nhắn cho Edgar một tin như thế, giờ nhìn Edgar lại càng yêu hơn.
Đây là Edgar của cậu!
Tình ý trong mắt Thư Thư Edgar thấy rõ ràng, cơ hồ kìm lòng không nổi đè Thư Thư xuống giường hôn lên, rồi đột nhiên dừng lại.
"Đến đây đi a." Thư Thư kéo tay Edgar, từ lúc biết trong bụng không phải nhọt xong, áp lực tâm lý hoàn toàn biến mất, giờ càng muốn thâm nhập trao đổi với Edgar mấy hồi.
"Không được, lỡ thương tổn đến hài tử." Edgar nói.
"Liên quan gì! Cùng lắm thì anh chuyển nhập một ít linh lực qua." Thư Thư thẳng thắn nói, quả trứng trong bụng cậu nghe nói vỏ siêu cứng, đâu có dễ bị thương tổn thế được.
Edgar mới đầu còn dè dặt chuyển nhập linh lực, sau đó... Nhào tới.
Quãng thời gian trước sợ "nhọt" hấp thụ linh lực càng lúc càng lớn, không dám quá lỗ mãng, hôm nay lại cống hiến hết linh lực, chỉ mong hài tử hấp thụ nhiều một chút, cho nên viên trứng lớn thêm, Thư Thư cũng đói bụng liền.
Nằm ngửa trên giường ăn đồ ăn vặt, Thư Thư đột nhiên nói: "Đứa nhỏ này có phải bị thừa dinh dưỡng không? Lớn nhanh như vậy... Mẫu phụ anh mang thai anh 7 tháng, em thì cứ như 2 tháng sinh được rồi ý."
"Ta cũng cảm thấy vậy." Edgar đáp, ôm lấy bụng Thư Thư đã nhô cao, trong này có con trai hắn, chỉ mới nghĩ thôi đã vui mừng không kìm được.
Đương nhiên, điều khiến hắn vui nhất vẫn là Thư Thư vô cùng yêu hắn, nếu không vốn là thú nhân đã không nguyện ý vì hắn mà sinh con...
"Trong bụng em lại có cái trứng, lần này thì tốt rồi, không động thai, trước đây còn muốn cảm thụ một chút thai nhi động đậy kia..." Thư Thư đang nói, bụng đột nhiên hơi nhúc nhích.
Edgar nhìn bụng Thư Thư, mừng rỡ khó giải thích: "Nó động đậy! Nó động đậy kìa!" Vừa nói vừa cẩn thận sờ bụng Thư Thư.
Thấy ánh mắt Edgar dồn cả lên bụng mình, Thư Thư lười quan tâm hắn, tiếp tục lên mạng xem video.
Bị người khác thấy hết rồi, ngại quá đi mất!
Thư Thư nhìn video, ngượng không thôi, sau đó... Cậu đọc được bình luận mới nhất.
"Hoàng thái tử ngu ngốc nhất lịch sử ha ha ha!
"Bàn về tầm quan trọng của kiến thức sinh lý, trốn học không nên nha!"
"Đời ta chỉ cần có chuyện cười này là đủ!"
"Đáng thương cho bé cưng suýt chút nữa thì sanh non ha ha ha."
...
Thư Thư nhìn đống bình luận, buồn bực.
Cậu và Edgar ngu ngốc thế thật sao?
Cậu còn đang nghĩ thế, đột nhiên thấy trên tài khoản mạng xã hội Hoàng thái tử phát tin... Thuận theo chỉ điểm lần tới xem.
Kia giống như trang tin tức thường đăng ảnh hàng ngày.
Edgar rất ít khi đăng bài, trước kia có cũng chỉ là ít chuyện liên quan bản thân, tỷ như tin kết hôn, đính chính hắn không biết thành đọa thú, đã trở về thủ đô tinh.
Văn phong vẫn vậy, vừa nãy lại phát một tin: "Ta sắp làm cha! Ta sắp làm cha! Ta sắp làm cha!!! (kèm tranh ảnh rắn nhỏ uốn éo)"
Hoàng thái tử rõ là kích động, mà bình luận phía dưới cũng đều chia vui.
"Chúc mừng chúc mừng!"
"Thái tử điện hạ vui tới vậy sao?"
"Việc trọng yếu nói ba lần. Chúc mừng điện hạ! Chúc mừng điện hạ! Chúc mừng điện hạ!!!"
"Mong chờ được thấy tiểu hoàng tử ra đời a!"
...
Mọi người đều đang chúc mừng Edgar, đột nhiên có một bình luận lạc loài: "Ghét nhất là rắn! Ngươi lại đi đính kèm ảnh rắn vào!"
Thấy bình luận này mọi người đều bị chọc tức, lập tức mở thông tin người đăng xem...
Người này cũng không giấu tên, hàng thật giá thật, thân phận chứng thực là – Thái tử phi đế quốc, bạn đời của Hoàng thái tử Edgar.
Thái tử điện hạ, bạn đời của ngài nói ghét rắn nhất, không thành vấn đề sao? Ngài cũng là rắn a!
Mọi người đều không còn gì để nói, ngay lúc làm nóng người định nói giúp Hoàng thái tử, thuyết phục Thái tử phi rằng thực ra rắn cũng rất đáng yêu, Hoàng thái tử lại vô cùng mạnh mẽ, đột nhiên phát hiện Hoàng thái tử xóa trạng thái ngay lập tức, sau đó đổi thành: "Muốn một bé á thú nhân." (đổi thành ảnh chuột đồng)
Hoàng thái tử quá nuông chiều rồi! Dù thể nào cũng phải cố giữ mấy phút hãy xóa chớ!
Trên mạng vô cùng náo nhiệt, Edgar sờ sờ bụng đã lớn của Thư Thư, nhưng lại hôn từ từ lên.
Sờ soạng một hồi cái bụng, lại nhìn tin tức trên kia, linh lực khôi phục lại. Nếu thân thể Thư Thư vẫn khỏe, bọn họ có phải nên tới thêm lần nữa không?
Thư Thư không phản đối, còn nhiệt tình đáp lại.
Chỉ là mới nửa đường, Thư Thư đột nhiên thấy bất thường.
Cậu bỗng đau bụng dữ dội...
"Edgar, chờ một chút! Em đau bụng!" Thư Thư kêu lên.
Trên giường lại nói cái này có ổn không? Edgar nghẹn họng buông tha cho Thư Thư, nhìn cậu lắc lắc mông nhỏ chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Thư Thư ngồi trong nhà vệ sinh hồi lâu, nhưng không làm ăn được gì, chỉ đành trần truồng trở lại giường, có hơi buồn bực: "Rõ ràng em đau bụng, thế mà không đi được, rốt cuộc là sao?"
"Chốc nữa là ổn thôi." Edgar nói. Thư Thư ăn nhiều đồ như vậy, chắc là tiêu hóa kém, chờ chút là được.
Nghĩ thế, Edgar ôm Thư Thư, chuyển nhập linh lực vào bụng cậu, linh lực tốt cho cơ thể, truyền nhiều chút cũng chẳng sao.
Thư Thư đau bụng vốn đang khó chịu, nhưng được Edgar truyền rất nhiều linh lực xong thì thấy khá hơn nhiều rồi, cũng thoải mái hơn, đang nghĩ thế, đột nhiên bụng tê rần, đồng thời bụng càng đau hơn.
"Mau đỡ em vào nhà vệ sinh!" Thư Thư vội vàng nói, Edgar nghe vậy, ôm lấy Thư Thư, đồng thời không quên tiếp tục truyền linh lực.
Nhưng đúng lúc ấy Thư Thư lại nói: "Nguy rồi, nhịn không nổi!"
"Thư Thư!" Edgar kêu lên, sau đó nhìn bụng Thư Thư trợn tròn mắt.
Bụng đang nhô ra lại xẹp xuống, mà trên giường hắn và Thư Thư, xuất hiện một trái trứng trơn dính ít tơ máu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch.