• 450

Chương 24: QUAN TRỌNG


Lộ Phi Phi vội vàng lao ra ngoài, không hề nhận ra lời nói dối này, còn liếc cô một cái, nói đầy hậm hực,
Đi một lúc cũn8g không được...
Chị ta cất cao giọng gọi trợ lý,
Đinh Đinh, Đinh Đinh...


Một cô gái đeo kính hớt hải chạy tới3, căng thẳng giải thích,
Chị Phi Phi, em bị đau bụng, vừa rồi đi vệ sinh.



Được rồi, đi thôi, không qua đó lại9 bị giám sát mắng.

Trên quãng đường ngắn ngủi từ phòng nghỉ hậu trường đến ghế VIP, Dung Y đã nghĩ xong kế hoạch. Đầu tiên là làm Trần Dịch Thần yêu cô, sau đó cô sẽ dần dần thể hiện những đáng sợ của xã hội đen, có lẽ còn có cả chuyện kẻ thù của anh bắt cóc cô để uy hiếp anh, cuối cùng vì an toàn của cô mà anh kiên quyết rửa tay gác kiếm.
Đúng là một kế hay, điều khó thực hiện nhất chính là làm Trần Dịch Thần yêu cô...
Dung Y lặng lẽ nhìn Trần Dịch Thần, khách VIP không nhiều, nhưng ai cũng có trợ lý, vệ sĩ đưa đi, hơn nữa lối đi không rộng rãi lắm hơi hẹp. Cô đi cạnh anh, thỉnh thoảng khi mu bàn tay mình cọ vào lòng bàn tay anh, Dung Y sẽ cực kì muốn nắm lấy bàn tay ấy.
Còn ở kiếp này, anh lựa chọn con đường ấy, không thể không từ bỏ bạn bè của mình, từng giờ từng phút đều phải cảnh giác phòng bị, chỉ cần một chút bất cẩn là muôn đời không thể cứu vãn được. Nhưng Lộ Phi Phi không liên quan, chị ta là người phụ nữ của cậu hai, không có mối liên hệ chặt chẽ với anh, bởi vậy anh mở cửa lòng mình, gọi chị ta một tiếng chị Phi.
Dung Y nhìn Trần Dịch Thần cô đơn, trong nháy mắt tư tưởng phẩm giá tăng lên thêm một bậc. Trước đây, cô cố gắng đến gần anh, dốc lòng đến gần trái tim anh, nguyện vọng lớn nhất là được nắm tay anh đến già. Hiện giờ, cô phải soi sáng bản thân, đốt cháy bản thân, dẫn Trần Dịch Thần trở về con đường chính đạo, để không còn những ngày sợ hãi lo lắng, để ngay cả khi kết bạn cũng không cần phải suy trước tính sau đắn đo lợi hại.
Khi Trần Dịch Thần ngước mắt lên nhìn Dung Y, cảm thấy cả người cô bỗng nhiên hừng hực tinh thần cách mạng... Dung Y cười dịu dàng với anh, trong mắt có ngọn lửa nhảy múa, không hiểu sao làm Trần Dịch Thần lạnh toát sống lưng.
Dung Y nghe thấy mà tim lạnh buốt, chỉ cảm thấy cánh tay mình bị kéo đau nhói. Cô nhe răng trợn mắt hỏi:
Anh nói xem, ngã xuống từ độ cao tám mét có chết không?

Anh cố gắng dùng hết sức mình, từ cánh tay đến lòng bàn tay đều nổi gân xanh, cắn chặt răng,
Câm miệng.

Lại trượt xuống một chút nữa, anh sắp không giữ nổi. Cô hoảng hốt phát hiện vai anh ướt nhẹp, chắc chắn miệng vết thương đã bị nứt ra, quả nhiên gương mặt anh trắng bệch, cơ bắp hơi run rẩy.

Nói thừa.

Nụ cười của anh càng đượm hơn, anh đón lấy túi đá rồi chườm lên mặt, có lẽ là giải thích, có lẽ chỉ là làm sáng tỏ sự thật, anh thong thả nói,
Chị Phi là người phụ nữ của cậu hai, chị ta thật sự coi tôi là em trai, rất chăm sóc tôi.

Dung Y vốn tưởng rằng Trần Dịch Thần hiện giờ đã luyện được thân kim cương bất hoại, thất tình lục dục đã bị anh ném lên chín tầng mây, không ngờ anh vẫn quyến luyến tình thân. Có lẽ trong lòng anh vẫn luôn khao khát nó, kiếp trước anh vốn là người như thế, giao thiệp với bạn bè, ân cần săn sóc người thân, vô cùng tình cảm, ấm áp.

Mau nâng bục nâng hạ lên.

Nhân viên thao tác suýt nữa bật khóc,
Điều khiển từ xa không biết đi đâu rồi? Có ma à, vừa nãy vẫn còn ở đây...


Mau đi tìm điều khiển từ xa dự phòng.


Đang nhìn gì thế?
Anh nhận ra ánh mắt của cô.
Dung Y đã trở thành cao thủ cua trai, nhẹ giọng nói,
Em đang nhìn những ngôi sao nam đó, không ai đẹp trai bằng anh cả.

Trong câu này có ý nịnh nọt, người nghe thấy vô cùng thoải mái, hơi nhếch khóe môi lên.
Ca Hậu Lộ Phi Phi này không phải là ngôi sao hống hách ngang ngược như trong tưởng tượng, có6 điều tính cách hơi đanh đá.
Dung Y thấy Lộ Phi Phi khuất bóng bèn lách người vào phòng nghỉ. Trong phòng nồng n5ặc mùi thuốc lá, Trần Dịch Thần ngồi trên sô pha, nét mặt biếng nhác, dáng vẻ giống hệt như bị người ta trêu đùa. Dung Y hừ lạnh,
Chị thổi phù phù... ha ha, xem ra anh không cần đá nữa rồi, đôi môi nóng bỏng của bà chị ba mươi tuổi là linh đan diệu dược đấy.

Trần Dịch Thần cười như không cười,
Cô ghen à?

Lộ Phi Phi không hổ là người phụ nữ của cậu hai, nhanh chóng bình tĩnh lại, lạnh lùng dặn dò nhân viên chuẩn bị đệm mềm phía dưới, rồi lại gọi người kéo Trần Dịch Thần. Nhưng kéo như thế, nhất thời cũng không có cách nào kéo hai người cùng lên. Lộ Phi Phi bèn sai người tìm dây thừng, có lẽ thời gian mới chỉ trôi qua một chút, nhưng Dung Y rõ ràng cảm thấy dài như cả thế kỷ,
Tìm điều khiển từ xa thôi mà sao chậm thế... tìm dây thừng sao cũng lâu thế...

Trần Dịch Thần đã không nói thành hơi, Lộ Phi Phi biết anh bị thương, liền quỳ xuống thì thầm,
Dịch Thần, buông tay đi, nếu cứ thế này cánh tay cậu tàn luôn mất.

Dung Y lườm chị ta, chị ta nói tiếp,
Đệm mềm phía dưới đã trải rồi, ngã xuống không chết được đâu.

Nhân viên dẫn đường đằng trước tiện đường đưa khách quý tham quan sân khấu. Công nhân đang thử bục nâng hạ, cái bục cao tám mét nâng lên cao bằng cầu thang, Dung Y thò một chân ra giẫm, bất ngờ có người đẩy mạnh cô một cái, cô loạng choạng ngã về phía trước.
Thật ra phía trước là bục nâng hạ, dù chỉ hai mét vuông nhưng ba mặt đều có lan can nên không tính là nguy hiểm. Thế nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, không hiểu sao bục nâng hạ đấy lại hạ xuống, Trần Dịch Thần vội vàng kéo cô lại, đột ngột không kịp đề phòng, bị cô kéo lơ lửng giữa không trung, hai người hoàn toàn dựa vào cánh tay còn lại của anh nắm chặt tay vịn sắt của lan can.
Đột nhiên xảy ra sự cố, trong phút chốc khung cảnh hỗn loạn.
Dung Y không tin Lộ Phi Phi, tấm đệm đó thoạt nhìn chỉ có một tầng mỏng, không chết cũng tàn tật.


Dịch Thần, cậu đã từng nghĩ sau này bị mất một cánh tay chưa?
Lộ Phi Phi tiếp tục dụ dỗ Trần Dịch Thần.

Anh không sợ mình mất cánh tay, anh sợ người khác sẽ mất cánh tay. Anh chọn đi theo cậu hai, vì thế đã lựa chọn từ bỏ tất cả, không có gì vướng bận mới có thể sợ hãi điều gì. Thế nhưng anh nhìn Dung Y chằm chằm, cô gái này dần dần nạy mở từng chút một trái tim anh, anh đã phá lệ vì cô quá nhiều, cứ thế này sớm muộn gì cũng hỏng chuyện.

Nếu, nếu bây giờ anh buông tay, cô sẽ chết, có lẽ anh sẽ đau lòng khó chịu, nhưng chỉ mấy ngày mấy tháng hoặc một hai năm, tuyệt đối không có cả đời.

Anh không thể có nhược điểm.

Trái tim anh có thể khép lại, chưa bao giờ là muộn.

Trong lòng Trần Dịch Thần đã có quyết định, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng thản nhiên. Dung Y nhận ra tất cả, trong phút chốc cơ thể như rơi xuống hầm băng, anh không giữ được cô là một chuyện, anh lựa chọn buông tay cô là chuyện khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa.