Chương 26: LỄ PHỤC
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1346 chữ
- 2022-02-04 05:11:21
Vừa rồi vẫn còn mắt ngái ngủ tèm nhèm càm ràm cô sáng sớm đã gõ cửa, hiện giờ đã phấn chấn tinh thần nhìn xuyên qua tiền rồi.
8Mấy hôm nay tôi muốn dọn khỏi ký túc xá, không kịp mua nhà.
Cô nhìn quanh căn hộ của cậu ta, ba phòng ngủ một phòng khách, có cả một 3thư phòng độc lập, trang trí theo kiểu châu Âu, cô kìm lòng không đậu mà nghĩ sau này đúng là phải mua nhà ở Duơng Châu để định cư.
Ân Nhã thấy cô đánh giá xung quanh, liền nhướng môi cười,
Nếu không cậu chuyển qua đây sống với tôi, tôi không lấy tiền thuê.
6
Đã xảy ra chuyện gì?
Cậu ta thầm thì hỏi.
Cô cụp hàng mi dày xuống,
Tôi tưởng rằng tìm thấy Trần Dịch Thần, rồi sẽ có một ngày anh ấy và tôi sẽ ở bên nhau như mười năm sau. Dù anh ấy ghét bỏ hay lạnh lùng với tôi thế nào, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Nhưng bây giờ tôi phát hiện ra, hình như tôi không còn cách nào để tiếp tục nối duyên với anh ấy được nữa... Thế giới này dù mười năm nữa trôi qua, tôi cũng sẽ không gặp được Trần Dịch Thần tôi muốn.
Dung Y nhìn biển hiệu của cửa hàng, biết đây là nhãn hiệu xa xỉ chuyên đặt may lễ phục dạ hội, giá cả không hề rẻ. Cô lén hỏi Ân Nhã,
Cậu đặt may lễ phục cho tôi làm gì? Tôi làm gì có cơ hội nào mặc? Muốn tặng quà tôi à? Cứ đưa thẳng lì xì là được rồi.
Đương nhiên có cơ hội.
Cậu ta bắt chéo chân ngồi trên sô pha, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang đeo dép lê, liền vội vàng xấu hổ thả chân xuống. Dung Y nhịn cười, nghe thấy cậu ta nói,
Qua tết công ty chứng khoán của tôi khai trương, cậu đương nhiên phải chuẩn bị mấy bộ lễ phục.
So với Lộ Phi Phi tâm trạng đầy hứng khởi, thì Trần Dịch Thần lại không có hứng thú nào, anh lười nhác ngồi ở đầu kia sô pha, nhận xét qua loa về quần áo mà Lộ Phi Phi chọn.
Anh không quen Ân Nhã, Ân Nhã âm thầm không kiêng nể gì đánh giá Trần Dịch Thần, hình như, không đẹp trai bằng mình...
Cậu ta cười,
Một hai món trang sức tôi vẫn mua được.
Rồi lại nghiêm túc,
Đừng lợi dụng tôi, nếu nhiều tôi cũng không mua nổi đâu.
Dung Y cười lớn.
Cô gặp thất bại với Trần Dịch Thần, tạm thời cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì.
Cậu ta nghĩ, chắc hẳn phải đau khổ lắm nên mới xuất hiện suy nghĩ ấy nhỉ? Nhưng tại sao Dung Y nhất định phải đi theo quỹ đạo đã có? Nhìn xem thế giới này đi, thế giới bên ngoài quỹ đạo đó thật ra đầy ắp cơ hội.
Bốn từ Ân Nhã thốt ra làm người ta suy nghĩ linh tinh. Dung Y liếc cậu ta một cái, cậu ta cười tủm tỉm đẩy cô vào phòng thay đồ. Cậu ta chen vào căn phòng nhỏ hẹp, cũng không vội đi ra, đứng trước mặt cô thấp giọng nói,
Đối với thế giới này, hai chúng ta là hai kẻ xông vào có năng lực biết trước tương lai. Chúng ta có thể tạo ra tiền bạc của cải dễ như trở bàn tay, chúng ta hoàn toàn có năng lực sống một cuộc sống không giống kiếp trước. Tất cả đều đã khác, vậy tại sao cậu lại cưỡng cầu vật về chỗ cũ?
Dung Y bị chỉ điểm, bàn tay cầm lễ phục hơi run lên. Ân Nhã giúp cô cởi quần áo, khi séc áo khoác ngoài bị kéo xuống cuối Dung Y mới hoàn hồn, đá mạnh cậu ta ra ngoài,
Chàng trai, cậu thay đổi rồi...
Ngược lại Lộ Phi Phi đã từng xã giao với Ân Nhã, là một người phụ nữ đứng đầu trong giới, Ân Nhã từng uống rượu với Lộ Phi Phi trong một số trường hợp. Nhìn thấy Ân Nhã, chị ta đi tới chào hỏi,
Đi dạo cùng bạn gái à?
Ân Nhã mỉm cười, không phủ nhận.
Câu này chỉ có Ân Nhã nghe hiểu, nhưng cậu ta không thể đồng tình được. Biết trước mười năm tương lai, cậu ta nhẹ nhàng trở thành thanh niên tài tuấn lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, gặt hái được tài sản mà kiếp trước dù làm thế nào cũng không thể có được. Cậu ta nhiệt huyết sôi trào, hưởng thụ cuộc sống ở đây, không một chút lưu luyến thế giới kia.
Ánh nắng sớm mai từ hàng trăm kẽ lá cây rọi vào trong, từng tia sáng hắt lên gò má Dung Y, như bộ phim điện ảnh cũ trong rạp chiếu phim, lốm đốm và mơ hồ. Lúc này trong đôi mắt cứng cỏi cố chấp ấy là sự mờ mịt xa xăm.
Đi theo tôi.
Cậu ta nắm tay cô.
Tay cô vẫn còn cầm cốc nước, cậu ta kéo tay cô làm nước suýt nữa bắn ướt quần áo, may mà cô kịp thời đặt cốc nước trở về bàn. Cô gọi,
Này này này, đi đâu thế?
Cú đá rất mạnh, Ân Nhã ngồi xuống xoa khoeo chân mình, xắn ống quần lên thấy chỗ đó xanh tím cả một vùng, quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ phụ nữ.
Khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy một nam một nữ bước vào, người phụ nữ xinh đẹp nổi bật chính là ngôi sao ca nhạc Lộ Phi Phi, còn người đàn ông hóa ra là Trần Dịch Thần với cánh tay trái bị thương hiện giờ phải treo lên.
Trong lúc nói chuyện lễ phục dạ hội đã được đẩy ra, là váy dài bằng lụa hở vai màu trắng ngà, mềm mại trơn bóng, hai bên thân váy đính dày đặc những viên ngọc li ti, vô cùng xinh đẹp. Cô nhẹ nhàng vuốt nó,
Cậu chắc chắn muốn tôi làm người đi cùng cậu chứ? Trong trường hợp đó chẳng phải chúng ta nên tìm một ngôi sao nữ nào đó sao?
Không...
Ân Nhã nói như đinh đóng cột,
Tôi chỉ muốn cậu.
Cậu ta nửa đùa nửa nghiêm túc, vì cảm thấy cô sẽ không đồng ý. Nào ngờ cô lại hết sức thoải mái, chỉ thoáng suy nghĩ rồi nói l5uôn,
Được thôi.
Cậu ta không hiểu được suy nghĩ của cô, ngạc nhiên nói,
Tôi tưởng cậu sẽ nói cô nam quả nữ, tình ngay lý gian chứ?
Thật ra cậu ta muốn nói cậu không sợ Trần Dịch Thần hiểu lầm à?
Dung Y im lặng trong giây lát, không phải không nghe ra ẩn ý của cậu ta, chỉ có điều tạm thời không biết giải thích thế nào. Cô rót cho mình một cốc nước nóng, ủ ấm trong lòng bàn tay, thật ra trong phòng mở điều hòa nên không thấy lạnh, nhưng cô vô thức muốn cầm một thứ gì đó.
Cuối cùng, cô nhẹ giọng nói,
Tôi muốn trở về.
Ân Nhã nghiêng đầu, suy nghĩ một lát,
Còn cả trang sức nữa, lát nữa chúng ta đi chọn.
Dung Y nghẹn họng nhìn trân trối,
Cậu đã có tiền đến mức này rồi hả?
Như tổng tài bá đạo lắm tiền có thể vứt bỏ nữ chính bất cứ lúc nào trong phim truyền hình, đúng là giàu có phô trương.
Kết quả, cậu ta kéo cô chạy một mạch đến trung tâm mua sắm gần đó.
Cậu ta quen nhân viên cửa hàng, vừa thở hổn hển vừa sai bảo,
Lấy bộ lễ phục tôi đặt cho cô gái này thử.
Lúc này Dung Y bước ra khỏi phòng thử đồ, vừa cúi đầu chỉnh lại váy vừa càm ràm,
Cậu chắc đây là cỡ của tôi chứ? Tôi sắp không thở nổi rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.