• 450

Chương 74: Nội gián


Nhưng kết quả người đến lại là Tô Nam, anh ta đội mũ lưỡi trai, kéo vành mũ xuống rất thấp, mắt đeo một chiếc kính đen siêu to che kín nửa khu8ôn mặt, tay còn cầm theo hai món đồ bổ.

Dung Y nhảy lò cò dẫn người vào, vừa đi vừa hỏi:
Thẩm Yêu Yêu đâu? Sao cậu lại có thời gian3 đến đây?

Hắn nhìn Trần Dịch Thần:
Vừa nói lắm vừa nhát gan, làm khó cho cậu rồi, mau đưa cô ta đi đi, bị thương thì ở nhà nghỉ ngơi tử tế.


Vâng.
Trần Dịch Thần mỉm cười, nhìn Dung Y đầy yêu thương.

Lúc Thẩm Yêu Yêu nói chuyện điện thoại với cậu, đúng lúc tôi nghe thấy, lo cho cậu, nên đến đây thăm.
Tô Nam đỡ cô
Thẩm9 Yêu Yêu có việc không đến được, cô ấy bảo hôm khác sẽ tới thăm cô.

Bà nó, chẳng hiểu ý nhau gì cả.
Trần Dịch Thần nửa tin nửa ngờ, luôn cảm thấy cô gái này đang gây chuyện.
Quả nhiên có chuyện xảy ra thật.
Sau khi Tô Nam đi, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Yêu Yêu: Đồ không có lương tâm, không thèm đến thăm tôi, mau đến thăm tôi đi.
Vừa gửi xong tin nhắn thì Trần Dịch Thần cũng quay về, cô chột dạ như kẻ trộm, vô thức giấu điện thoại dưới đệm ghế sô pha. Trần Dịch Thần nhìn thấy, lập tức chạy tới cướp lấy:
Giấu cái gì đấy? Có gì không thể cho anh xem sao?

Cô khẽ nói
Công ty giải trí Dung Thị không phải nơi tốt đẹp gì, cậu cố gắng dứt ra càng sớm càng tốt.

Cô nói có ý tứ, Tô Nam chớp mắt, dường như đã nghe hiểu ý cô.
Cô đành phải nói chuyện6 bâng quơ với Tô Nam.
Tô Nam tháo kính râm, Dung Y mới nhìn thấy nét mặt anh ta tiều tụy, quầng mắt đen thâm sì, cô không khỏi lo lắ5ng dặn dò:
Đừng làm việc bạt mạng quá, sức khỏe là quan trong nhất.

Dung Y thót tim, cô cảm thấy hình như cậu hai có ý khác, nhưng cũng cảm thấy hắn ta chỉ tiện mồm hỏi mà thôi, liền lắp bắp trả lời:
Đi sang đường, không cẩn thận bị xe đâm……

May mà cậu hai không tiếp tục chủ đề này, hắn ta nhanh chóng hỏi sang Thẩm Yêu Yêu. Bề ngoài Thẩm Yêu Yêu là sinh viên đại học, thân phận này không có vấn đề gì, Dung Y rốt cuộc tìm được chỗ để nói, thao thao bát tuyệt kể về cuộc sống của Thẩm Yêu Yêu từ năm nhất đến năm ba đại học như thế nào. Cậu hai nghe đến độ không còn kiên nhẫn, liền vung tay nói:
Được rồi, được rồi, cô có thể đi rồi.


Em không muốn đi… lần trước em cảm thấy hắn đáng sợ lắm, giống như ma quỷ ấy… hắn sẽ giết em mất…


Em có giấu anh chuyện gì không?
Anh nhìn cô chằm chằm.
Nếu như bây giờ nói với anh, đến lúc gặp cậu hai, bị lộ đầu mối thì hai người nhất định chết chắc. Dung Y lắc đầu như trống bỏi:
Em làm gì có chuyện nào mà anh không biết chứ?

Ánh mắt anh sắc bén, dường như muốn nhìn thấu lòng cô. Cuối cùng, anh nói một câu mà cô thường xuyên nói:
Anh tin em không nói vì có nguyên nhân của riêng mình, anh sẽ đợi đến khi nào em bằng lòng nói hết.

Đại B được người nào đó cứu ra, trong lúc đánh nhau đối phương làm rơi điện thoại, kiểm tra ra chủ nhân của chiếc điện thoại là Thẩm Yêu Yêu, mà trên điện thoại còn hiển thị tin nhắn Dung Y gửi đến.
Trần Dịch Thần nhận được tin tức liền nhìn Dung Y. Tuy rằng cả buổi chiều Dung Y đều ở nhà, nhưng anh luôn cảm thấy cô biết chuyện gì đó. Cậu hai nổi giận, đã gọi điện đến nói muốn gặp Dung Y, Dung Y nhớ tới chuyện kinh hồn bạt vía sáng nay, chỉ mong cả đời không gặp cậu hai, nào dám đi để chui đầu vào rọ chứ?
Cảm động quá, nhưng dù cảm động hơn nữa cô vẫn phải đi gặp cậu hai.
Biết cô rất sợ, Trần Dịch Thần liền an ủi cô:
Anh sẽ đi cùng em.


Tôi không còn cơ hội bạt mạng nữa rồi.
Anh ta thì thào, giọng nói hết sức buồn bã:
Rất nhiều công việc của To Youth đều bị đóng băng, quảng quáo đại diện đều bị gỡ xuống, hai người kia bây giờ cũng vô cùng nhàn rỗi, việc duy nhất của tôi bây giờ chính là bộ phim cổ trang đó. Cũng tốt, lại quay về làm người bình thường, sống một cuộc sống bình thường.

Có lẽ nếu đổi là người khác, một khi đã bước vào ánh sáng nơi phồn hoa náo nhiệt, sẽ không cam lòng quay về cuộc sống cũ. Nhưng Dung Y biết, Tô Nam có thể, cho dù hiu quạnh thế nào, cho dù vẫn còn hoài bão, thế nhưng đối với một Tô Nam ngay thẳng, quay lại làm người bình thường không hề là chuyện khó.
Anh bế cô vào văn phòng cậu hai, nói với hắn ta:
Chân Dung Y bị thương, cậu hai để cô ấy ngồi trả lời đi.
Anh đặt Dung Y xuống ghế sô pha, sau đó cũng không định rời đi, mà đứng bên cạnh Dung Y.
Cậu hai không nói gì, thậm chí còn hứng thú với việc chân Dung Y bị thương:
Chân làm sao bị thương? Không phải chạy quá nhanh bị trẹo đấy chứ?

Anh cầm lên nhìn, chẳng qua chỉ là một tin nhắn gửi cho Thẩm Yêu Yêu mà thôi, liền nghi ngờ:
Chỉ là một tin nhắn, em căng thẳng gì chứ?

Dung Y phá lên cười to:
Sợ anh trách em không ngoan ngoãn lên giường ngủ, nên mới làm vậy…

Sau khi bọn họ rời đi, sắc mặt cậu hai dần tối sầm xuống.

Cô gái tên Dung Y này, sáng nay tuy hắn ta chỉ nhìn thấy bóng lưng, thế nhưng từ trước tới giờ hắn không bao giờ nhận nhầm, chắc chắn người đó là Dung Y. Xem ra, Dung Y vẫn chưa kể lại những gì mình nghe thấy được cho Trần Dịch Thần, cô ta bây giờ không khác gì quả bom, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa.