• 450

Chương 83: Gian phu dâm phụ


Không cần quan tâm thật giả thế nào, những phóng phiên này cứ viết linh tinh cả lên, còn ai dám đến nữa chứ.

Dung Y vừa ngồi xuô8́ng vừa nghĩ, lần này xong rồi, tiệm trà phải đóng cửa rồi.

Trần Dịch Thần vẫn mỉm cười với phóng viên:
Lần này chỉ là hiểu3 lầm, bên phía cảnh sát đã xin lỗi chúng tôi rồi.
Sau đó phát cho mỗi phóng viên một bao lì xì dày cộp, không khác gì muốn nói9 rằng, xem ra ngày mai báo chí đưa tin, toàn bộ nội dung đều sẽ khiển trách phía cảnh sát.
Dung Y siết chặt nắm tay, những lời anh nói như con dao sắc bén đâm vào tim cô:
Tôi chỉ muốn xem cô tận tụy với công việc đến mức nào, không ngờ đến lên giường cô cũng chịu...

Cuối cùng cô cũng không thể nhịn nữa, vung bạt tay tới. Anh cũng không hề thương hoa tiếc ngọc, giữ chặt cổ tay cô lại, dường như có thể bóp vỡ cổ tay cô, cô đau đến mức nước mắt lưng tròng. Nhưng cô tự nhủ mình không được khóc, tuyệt đối không được khóc trước mặt anh.
Đúng vậy, anh hiểu nhầm cô, nhưng cô không muốn giải thích thêm gì nữa.
Tất cả tựa như một giấc mơ, một cơn ác mộng Trần Dịch Thần dày công tính toán.
Cô mong sao bản thân mình chưa từng bước vào thế giới này.
Dung Y đi về, thân đơn bóng chiếc, chỉ còn ngọn đèn bên đường đi theo cô. Từng việc đã qua hiện lên trước mắt, như bộ phim trôi qua trước mắt cô. Cô bước từng bước, tưởng tượng mình đang giẫm đạp lên những hồi ức đẹp đẽ này, giẫm đến mức làm nó tan tành mây khói, vĩnh viễn cũng không xuất hiện nữa.

Ừm… như thế như thế…


Thật lợi hại… Anh Thần, anh… mạnh quá...

Gian phu dâm phụ! Dung Y khinh bỉ thầm mắng mấy câu, dùng hết sức đóng vali lại. Cô kéo vali ra phòng khách, cố gắng không nhìn ngang liếc dọc, nhưng khóe mắt vẫn nhìn thấy Nhan Lạc Chi trần như nhộng ngẩng cổ lên rất dâm đãng.
Xe của Trần Dịch Thần đỗ trước cửa tòa nhà, xem ra anh muốn tận mắt nhìn cô thu dọn đồ đạc.
Dung Y lấy chìa khóa ra mở cửa. Trong phòng quả nhiên có người, chỉ là ánh đèn hơi âm u, cô nhìn thấy Trần Dịch Thần đứng bên cửa sổ, một lúc sau mới nhìn thấy Nhan Lạc Chi bị Trần Dịch Thần đè lên tường hôn hít sờ soạng.
Quần áo đầu tóc cô ta đều xộc xệch, ánh mắt mê man, hai tay ôm chặt eo Trần Dịch Thần. Mà gò má Trần Dịch Thần chi chít dấu hôn đỏ chót, một tay anh còn đặt lên bộ ngực cao cao nhấp nhô của Nhan Lạc Chi.

Em không hề.
Dung Y đột nhiên đứng dậy.

Em dám nói không làm? Thời gian và địa điểm giao dịch lần này em trăm phương ngàn kế thăm dò từ anh, nếu như không phải em mật báo, thì sao cảnh sát tìm đến được? Nếu không anh chuẩn bị sẵn, bọn anh sẽ bị bắt hết.
Ánh mắt Trần Dịch Thần hung dữ, anh gằn từng câu từng chữ:
Vất vả cho cô phải ép mình ở bên tôi, cảnh sát Dung.

Dung Y không dám tin vào hai tai mình:
Anh cho rằng em là nội gián ư?

Dung Y sực tỉnh khỏi hoảng hốt ban đầu, cô mỉa mai nhìn họ, ngẩng đầu đi về phòng mình. Nếu Trần Dịch Thần đã có lòng muốn cô xem màn này, thì cô phải ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh cho rằng cô lừa anh, anh tính toán chi li, anh muốn cô phải trả giá gấp trăm lần. Dung Y biết, anh không có hứng thú với Nhan Lạc Chi, anh chỉ muốn cô nhìn thấy, anh và người phụ nữ cô ghét nhất đang làm những chuyện thân mật nhất.
Đúng là… quá nực cười…
Anh quay người, rảo bước ra ngoài.
Tiệm trà vắng tanh vắng ngắt, tiệm trà mà cô mơ ước thời niên thiếu, như một góc tối bị người ta quên lãng, như từ trên mây bỗng nhiên rơi xuống đất. Cô ôm đầu gối, ngồi trên đất rất lâu, lúc khóc lúc cười.
Mất hết thật rồi, từ bây giờ không có tiệm trà, không có Trần Dịch Thần, không có Tô Nam…
Vì một tội danh chẳng có căn cứ gì mà anh báo thù cô như vậy.
Dung Y lặng lẽ thu dọn đồ đạc, những tiếng ngâm nga từ phòng khách liên tục vọng vào qua cánh cửa không được khép kín.

Anh Thần… Á không được… Người ta không chịu nổi…

Cuối cùng Trần Dịch Thần dùng sức hất cô xuống đất, bạc bẽo nói:
Đáng tiếc, dù đến cả chiêu lên giường cũng dùng rồi, vậy mà vẫn không hoàn thành nhiệm vụ.
Trái tim Dung Y nguội lạnh như tro tàn, cô cũng lạnh lùng nhìn anh, anh đứng phía trên nhìn cô đang nằm dưới đất:
Nhân đây nói cho cô biết luôn, trong lúc tôi ở đây chơi đùa với cảnh sát các cô, cậu hai đã giao dịch xong ở nơi khác rồi. Sao nào, chiêu giương đông kích tây này cô có hài lòng không?

Cô cười khẩy:
Vất vả cho anh Thần mấy ngày nay lao tâm tính kế.


Cũng may ngày tháng này cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Đến lúc này rồi mà cô vẫn còn diễn, rõ ràng là cô gạt anh trước, vậy mà cô lại tỏ ra như bị sỉ nhục. Anh hận cô, nghiến răng nghiến lợi:
Thu dọn đồ đạc của cô cút ra khỏi nhà tôi ngay, tôi không muốn nhìn thấy cô.


Lẽ nào không phải sao?
Anh cười khẩy,
Nếu như không điều tra tôi trước, sao cô hiểu rõ tôi như vậy? Nếu như không phải nội gián, trong chuyến đi Vân Nam lần trước, sao cô phải làm mình bị thương để đối phương chạy? Chẳng lẽ cô không gặp Thẩm Yêu Yêu trong tang lễ của Tô Nam sao?

Cô trợn tròn mắt:
Anh theo dõi em ư? Anh đã nghi ngờ em từ lâu rồi ư?

Anh nở nụ cười tàn nhẫn:
Cô tưởng tôi thích cô thật sao? Cô tưởng tôi sẽ tin lời nói dối về giấc mơ thôi miên của cô sao? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ tin cô, chưa bao giờ thích cô, chưa bao giờ.

Dung Y không khác gì bị sét đánh.
Nghe thấy tiếng động, hai người đang thân mật đều quay ra nhìn. Nhan Lạc Chi đắc ý, như con chim nhỏ nép vào Trần Dịch Thần, xấu hổ nói:
Anh Thần, sao cô ta không gõ cửa đã vào rồi, người ta ngại mà…


Không cần để ý đến cô ta.
Trần Dịch Thần lướt mắt nhìn Dung Y, lạnh lẽo nói
Cô ta sắp cút khỏi chỗ này rồi.

Cuối cùng cũng đến lượt Dung Y.
Lúc này, trong tiệm trà đã không còn ai, chỉ còn ánh sáng lờ mờ của những cây đèn treo tường do bọn họ dày công lựa chọn, giống như5 những đôi mắt, chiếu rọi đến nỗi ma quỷ cũng không có chỗ dung thân.

Anh lợi dụng em sao?
Dung Y cười gượng.
Câu nói này làm Trần Dịch Thần phá lên cười to, anh lạnh lùng nói:
Sai rồi, là em lợi dụng anh mới đúng. Em ở bên anh chỉ là muốn thu thập tin tức tình báo, hết lần này đến lần khác truyền tin cho phía cảnh sát!

Cô bước nhanh hơn, rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Trần Dịch Thần dừng lại, Nhan Lạc Chi vẫn chưa thỏa mãn, chu đôi môi đỏ muốn hôn:
Sao thế anh Thần… người ta vẫn muốn mà…


Trần Dịch Thần đột nhiên buông cô ta ra, cô ta không những không hôn được anh, mà cả người còn bị ngã sõng soài xuống đất. Cô ta vẫn chưa nhận ra giá trị lợi dụng của bản thân mình đã hết, nằm dưới đất làm nũng:
Anh Thần, đỡ em lên với, ban nãy anh mạnh quá, làm chân người ta bủn rủn đến mức không đứng lên được rồi này.



Cô, mặc quần áo rồi cút ra khỏi nhà tôi.
Trần Dịch Thần nhìn cô ta đầy dữ tợn.


Gì cơ?
Nhan Lạc Chi Vừa vửa rồi còn nằm dưới thân anh sung sướng, tưởng mình nghe nhầm.


Cút.


Nhan Lạc Chi bỗng chốc hiểu ra:
Hóa ra anh chỉ muốn lấy tôi để chọc tức Dung Y…
Cô ta biết mục đích của anh, cô ta ngỡ rằng, ít nhất anh có thích cô ta một chút, nếu không sao anh lại chọn cô ta?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa.