• 390

Chương 1: Linh tộc (1)


Linh chủ của Linh tộc ngự tại phủ Linh chủ, tọa lạc trên một tòa sơn phong phía cao cao. Xung quanh trăm dặm là rừng cây bao phủ không có thôn xóm nhà cửa gì. Dĩ nhiên có thể hiểu được rằng đây là phạm vi phủ Linh chủ, không ai được tiếp cận mà không được cho phép. Bình thường trong phạm vi trăm dặm ấy luôn có Linh giả canh gác tuần tra, nhưng mà từ bậc thang đầu tiên dưới núi tiến lên tận cả ngàn bậc, rồi đến cổng lớn phủ Linh chủ đi vào lầu các bên trong thì tuyệt nhiên không có ai cả.

Phủ Linh chủ tuy không tính là xa hoa rực rỡ, nhưng cũng xem như là rộng lớn, chia làm năm viện: Nghị viện là nơi triều bái thường nhật, là nơi nghị sự giữa Linh chủ và các chấp chưởng cao tầng; Ngoại viện lại là nơi ở nghỉ tạm cho khách nhân được Linh chủ cho phép; Nội viện gồm tư phòng của Linh chủ, thư phòng cùng các phòng ốc mà người khác không được vào; Hạ viện là khu vực hạ nhân làm việc chủ yếu và nghỉ ngơi; Hoa viên chỉ đơn giản là chỗ ngắm hoa hóng mát, không có gì đặc biệt; thế nhưng Cấm địa lại là một nơi có muốn đến cũng không được. Chỗ này chỉ có một con đường từ Nội viện sang, lại bị phong bế cẩn mật, cho nên bình thường ngay cả hạ nhân quét dọn cũng không được bén mảng.

Phủ Linh chủ trừ những người được triệu kiến thì không ai được phép tiến vào. Vậy cho nên đối với thế nhân, kể cả người Linh tộc đều cảm thấy cả tòa phủ như ẩn như hiện trong mây mù không thể nhìn rõ.
Linh chủ cứ thần thần bí bí như vậy mà điều hành cả Linh tộc, thủ hộ lấy cả Huyễn Linh Địa. Vạn năm nay không ai biết là đã trải qua bao nhiêu đời Linh chủ, ngoại trừ chấp chưởng cao tầng Linh tộc. Đây là một bí mật không thể để lọt tiếng gió, cho nên hạ nhân trong phủ Linh chủ đều không phải người, chỉ là hóa hình bằng giấy do Linh chủ tạo nên.

.

Sơ Âm nằm vắt vẻo trên một cành cây to trong vườn nhà Linh chủ. Lấy mũ trùm che mắt, vạt áo để tùy ý rủ xuống, tiếng chim chóc côn trùng mùa hạ dường như không ảnh hưởng đến nàng. Khuôn ngực đang phập phồng lên xuống theo tiết tấu chậm rãi thế kia, hiển nhiên là nàng đang ngủ. Nàng nghĩ đây là nơi ít người qua lại nhất trong Hoa viên, chắc hẳn sẽ không bị ai phát hiện nàng đang lười biếng. Nàng lại chẳng hay, từ lúc nàng nhún chân nhảy lên cây đến lúc tùy tiện nằm xuống ngủ mất, thì đã có một ánh mắt luôn dõi theo nàng.

Nam tử đeo mặt nạ, nửa gương mặt chìm trong mũ trùm đứng ở góc hành lang rất lâu, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, môi khẽ cong thành một nụ cười nhẹ. Chợt phía sau có người đi đến cúi đầu nói gì đó, nam tử lập tức quay lại ra hiệu cho hắn im lặng. Chàng ra hiệu sẽ cùng hắn đến nơi khác, sau đó chắp tay sau lưng mà đi, ánh mắt lơ đãng nhìn về cành cây nọ. Nhìn thấy người trên cây vẫn ngủ rất ngon, nam tử híp mắt, một ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt trong mắt chàng. Trời bỗng nhiên đổ một cơn mưa bóng mây, chưa kịp làm ướt đất đã ngưng, nhưng kịp đánh thức Sơ Âm đang say giấc trên cây.

Sơ Âm bị đánh thức bởi những giọt mưa, nhưng khi tỉnh dậy thì chẳng thấy mưa đâu nữa. Nàng nhìn trời rồi hốt hoảng, vội vàng nhảy xuống khỏi cành cây, chỉnh trang bản thân lại rồi chạy về phía Ngoại viện, cũng là hướng nam tử vừa nãy đã đi. Hoàn toàn không biết việc mình trộm ngủ trưa đã bị người ta nhìn thấy.

Hôm nay Sơ Âm đến phủ Linh chủ là để tham gia thỉnh giảng. Linh chủ gần đây rất hào phóng kiến thức, thường hay tổ thức thỉnh giảng, mời các sư phó có uy vọng hoặc các trưởng lão đến để giảng bài.

Hôm nay cũng là một ngày như vậy, Sơ Âm với thân phận là Linh giả triển vọng nhánh Tam trưởng lão cũng được phép tham gia. Theo trí nhớ rẽ qua mấy khúc quanh Sơ Âm đã đến giảng đường. Giảng đường này nằm trung tâm Ngoại viện, chiếm một diện tích rộng lớn.

Lúc này sư phó đã ngồi nghiêm trang phía trên cao nhìn xuống đám học trò phía dưới, thấy Sơ Âm len lén đi vào tìm một góc khuất ngồi xuống, lão khẽ nhíu mày. Lão còn lạ gì đứa nhỏ này, chẳng phải là cháu gái của Tam trưởng lão sao. Nổi tiếng là tùy ý vô tổ chức, đừng nhìn vẻ trầm lặng ít nói kia mà lầm. Lão thở dài lắc đầu, bắt đầu bài giảng.


Bài giảng hôm nay nói về lịch sử hình thành Huyễn Linh Địa…


Sư phó mới nói chưa hết một câu, phía dưới đã có một thiếu niên mười tám mười chín giơ tay phát biểu. Không đợi sư phó đồng ý, thiếu niên nọ đã lên tiếng.


Sư phó, chuyện vì sao Huyễn Thiên Địa chia làm hai nửa, vì sao vùng đất này gọi là Huyễn Linh Địa chẳng phải ai cũng biết sao? Đây là câu chuyện dỗ trẻ con đi ngủ mỗi tối đó. Con nít năm tuổi cũng thuộc lòng. Ngài có thể giảng cái gì đó liên quan đến công pháp hay không?


Mọi người nhao nhao đồng tình với hắn, riêng Sơ Âm chỉ liếc vẻ mặt đắc ý vênh váo kia rồi âm thầm phun ra hai chữ:
Ngu ngốc.
Thiếu niên đó là con lai giữa Nhân tộc và Linh tộc, gia đình Linh tộc của hắn lại là một nhà giàu có ở thành Nguyên Linh phía Tây, vì có chút thiên phú học tập nên được tham dự ngồi đây. Dù chỉ có nửa dòng máu Linh tộc, thành tích của hắn vẫn rất xuất sắc, cho nên hắn luôn ra vẻ tự cao. Sư phó trừng mắt muốn nổi giận, nhưng chưa kịp mở miệng mắng thì một giọng nói trầm ấm đã vang lên.


Vị đồng học này, nếu ngươi đã rõ như vậy rồi có thể cho ta hỏi vài câu thỉnh giáo có được không?


Tất cả mọi người quay người nhìn nơi phát ra giọng nói. Là một nam tử vận Linh phục màu trắng, đầu đội mũ trùm, mặt nạ che nửa gương mặt, tóc bạch kim xao động bởi gió. Nam tử đưa tay chỉnh lại mặt nạ, ánh mắt như có như không lướt qua thiếu nữ ngồi trong góc khuất. Sơ Âm nhìn thấy hoa văn trên mặt nạ kia liền biết chàng là ai.

Người khác có thể không biết, nhưng nàng có mấy lần theo Tam trưởng lão tiếp kiến Linh chủ, thứ nàng quen thuộc nhất chính là mặt nạ này. Đây là mặt nạ của Linh chủ, vậy thì nam tử này chính là Linh chủ chứ không ai khác. Linh chủ không thường xuất hiện trước người ngoài, nên không mấy ai nhận ra chàng. Tất nhiên sư phó thì nhận ra chàng, lão định đứng lên chào thì đã bị ngăn lại. Linh chủ vẫn chờ câu trả lời của tên thiếu niên nhà giàu kia.

Sau phút chốc ngẩn người, thiếu niên nhà giàu định thần lại, nhếch miệng tự mãn.


Được thôi. Ngươi muốn hỏi cái gì?


Linh chủ mỉm cười, nhàn nhạt hỏi.


Cuộc chiến năm đó, tộc nào có được Thần Lực?



Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là Linh tộc rồi. Linh tộc có được Thần Lực, chia đôi lục địa Huyễn Thiên, lập kết giới. Vì nơi này do Linh tộc tọa trấn nên gọi là Huyễn Linh Địa. Còn thắc mắc gì nữa không?


Lúc này nụ cười của Linh chủ càng rộng, chàng chắp tay sau lưng bước về phía sư phó, lại hỏi một câu hỏi, giọng nhẹ như gió.


Vậy tại sao phải chia đôi lục địa Huyễn Thiên này làm hai nửa?


Thiếu niên nhà giàu hơi ấp úng. Mọi người cũng như hắn, trước giờ bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ tại sao.


Để…để chặn Dạ tộc lại bên kia…



Nếu có Thần Lực rồi, chẳng phải chỉ cần dùng Thần Lực áp chế Dạ tộc sao? Cần gì phải tiêu tốn nguyên lực chia đôi lục địa như vậy?
Linh chủ vẫn hỏi ngược lại.


Bời vì…bởi vì…


Lúc này thiếu niên nhà giàu nghẹn họng. Hắn không trả lời được câu hỏi hóc búa này, hắn cũng muốn hỏi tại sao. Nhưng lúc nãy đã huênh hoang quá rồi bây giờ lại mở miệng hỏi thì mất mặt. Cả giảng đường im lặng, Linh chủ vẫn đứng quay lưng về phía thiếu niên nhà giàu.

Phụt.

Một tiếng cười phá tan không khí im lặng của giảng đường. Tất cả mọi người lại nhìn về phía góc khuất, nơi Sơ Âm đang che miệng cười. Sư phó đầu đen đi một nửa, cô nương này thật sự quá tùy tiện rồi. Thế nhưng Linh chủ đứng đây chưa nói gì, lão làm sao dám lên tiếng. Tuy nhiên thiếu niên nhà giàu kia đã thẹn quá quát lên.


Ngươi có biết không mà ngồi đó cười?


Sơ Âm ngưng cười. Nàng đứng lên, dùng ánh mắt khinh thường nhìn tên thiếu niên nhà giàu, sau đó quay sang chắp tay về phía Linh chủ.


Linh…à không, công tử. Chỗ này ta có thể lên tiếng không?


Linh chủ mỉm cười nhìn nàng, không nói gì khẽ gật đầu. Sơ Âm lúc này mới hướng về phía thiếu niên nhà giàu nói.


Ngươi, tên là gì?



Ta là thiếu gia của Châu gia đến từ thành Nguyên Linh, Châu Khải Kiệt.



Ừm, là nhà giàu ba đời ở thành Nguyên Linh đấy à. Nguyên lực của ngươi là gì?



Hỏa tố.



A. Trùng hợp lắm. Ngọn lửa của ngươi đã màu gì rồi?


Nghe Sơ Âm hỏi đến niềm tự hào của mình, hắn đắc ý trả lời.


Ta sắp đột phá Hỏa cấp Hoàng.


Ở độ tuổi của hắn, có thể đột phá cấp Hoàng thực sự đáng hãnh diện.

Sơ Âm không nói gì, chỉ thấy nàng đưa hai tay vẽ thành vòng tròn, sau đó giữa hai tay nàng xuất hiện một luồng sáng đỏ. Lát sau xuất hiện một ngọn lửa màu vàng, trong đó còn ẩn hiện màu trắng rất khó thấy.

Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh.