• 390

Chương 28: Nguyện tận dư sinh chi khảng khái


Sơ Âm vô cùng ngạc nhiên, đây lại là chuyện gì nữa? Nàng cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ ra hiệu cho Phong Nguyệt bên cạnh. Phong Nguyệt hiểu ý tiến lên quát.


Tránh ra.



Ta không tránh, chắc chắn ngươi đã giở thủ đoạn ti bỉ. Ta vừa trở về nhà gia phụ ở thành Thương Linh hai tháng liền nghe được tin đổi người không lý do.
Nàng ta dẩu môi đặt điều.

Thế nhưng không đợi nàng ta nói thêm, tám Linh giả Thân vệ gương mặt vô cùng khó coi đã đứng trước mặt nàng ta. Phong Nguyệt cười lạnh nói.

Cút nhanh thì còn đường sống. Chậm chân thì chết.


Mà cô nương này dường như không cảm nhận được sát khí Phong Nguyệt tỏa ra, cứ đứng đó rống cổ lên muốn chửi bới. Lúc này Tịch Nhiên chờ mãi không thấy tân nương nhà mình mới đi ra cửa lớn thì thấy phía xa đang có người chặn đám rước rất ồn ào. Chàng nhíu mày, sự việc cỏn con này cũng không giải quyết được, có ai muốn sống nữa không? Từ cửa lớn, Tịch Nhiên trầm giọng quát.


Kẻ nào chặn kiệu Linh nữ?
Giọng nói mang theo Thần Lực bức áp, chỉ trừ Sơ Âm yên vị trên kiệu thì tất cả đều quỳ rạp xuống. Lần đầu tiên họ thấy Linh chủ ra mặt lại là lúc chàng tức giận như vậy.

Lúc này mấy vị chấp chưởng mới đưa mắt nhìn đám rước phía xa. Lúc nãy bọn họ mải nói chuyện, không có để ý kiệu Linh nữ đi đến đâu, giờ mới thấy kiệu Linh nữ bị chặn ở đó. Không đợi bất kì ai phản ứng, Tịch Nhiên đã hạ lệnh.


Bắt lại, ném vào linh ngục!


Chỉ mấy câu ý tứ rõ ràng, cô nương kia đã bị người ta đem đi mất. Đoàn diễu hành tiếp tục đi, nhưng hai bên đường đã có người dị nghị.

Nàng ta không qua khảo hạch?



Sao có thể? Không qua khảo hạch không làm Linh nữ được.



Nếu vậy nàng ta đã gian trá thế nào chứ?


Sơ Âm đang vui vẻ chợt muộn phiền. Khi không lại có một kẻ không đầu óc nhảy ra. Ánh mắt Tịch Nhiên rét lạnh, trầm giọng hỏi người bên cạnh.


Tại sao vẫn tổ chức sát hạch Linh nữ? Ai chịu trách nhiệm việc này?


Người bên cạnh tất nhiên là Mặc Hiên, hắn cũng không vui. Dám chặn kiệu rước của muội muội hắn đúng là thèm chết.


Huyền Vũ Lễ nghi đường.


Tịch Nhiên không nói gì, âm thầm ghi món nợ này cho Huyền Vũ Đường chủ. Được lắm, nợ chồng nợ. Đợi dịp thích hợp ta sẽ tính sổ với các ngươi.
Kiệu rước Linh nữ đến trước mặt Linh chủ, Sơ Âm bước xuống quỳ dưới thềm. Theo thông lệ tư tế sẽ tẩy trần Linh nữ sau đó mời Linh chủ ra. Nhưng bây giờ Linh chủ đã đứng ngay đó rồi, trình tự lượt bớt một bước thông tri mời người.

Tinh Húc và Tử Vân cười dịu dàng mở ra một cái trận đồ chúc phúc tân nương nho nhỏ bên dưới mà không ai chú ý, bên trên thì mở trận đồ tẩy trần bình thường. Sau đó Tịch Nhiên cũng tới, theo thông lệ vung tay một cái hoa tuyết rơi lả tả phía trên đầu nàng. Sơ Âm đứng dậy quay xuống nhìn người dân bên dưới, hai tay mở ra nhún chân nhảy một điệu múa chúc phúc. Hoa tuyết ở chỗ nàng bỗng chốc ngập tràn Linh thành. Người dân vui vẻ đón lấy hoa tuyết, sự kiện không vui trước đó liền ném ra sau đầu. Không ai để ý thấy Linh chủ thâm tình nắm tay Linh nữ bước vào phủ Linh chủ.

Bên trong đại điện mấy vị chấp chưởng ngồi hai bên, phía trên xa xa Linh tổ mẫu cũng ngồi đó. Tinh Húc nhỏ giọng hỏi Tịch Nhiên.


Linh chủ, chuẩn bị tiến hành nghi thức cuối cùng thôi.


Tịch Nhiên gật đầu, nắm tay Sơ Âm đến giữa điện. Tử Vân cầm một cái khay, trong khay có chén ngọc và một con dao. Tinh Húc lấy dao trích một lượng không nhỏ máu của Tịch Nhiên và Sơ Âm, sau đó dùng máu đó vẽ phù chú xung quanh hai người.

Sau khi vẽ xong, Tinh Húc và Tử Vân nghiêm túc chắp tay đọc chú ngữ.


Thiên nhai địa giác hữu cùng thời, chỉ hữu tương tư vô tận xứ .
Nguyện hữu tuế nguyệt khả hồi thủ, thả dĩ thâm tình cộng bạch đầu.


Phù chú sáng lên một màu xanh thẫm xung quanh Tịch Nhiên và Sơ Âm. Phía trên đầu họ lại xuất hiện tinh trận như lúc ở Vô Linh Đài, một biển sao vây xung quanh tinh mệnh của hai người. Tịch Nhiên nắm chặt tay nàng, mỉm cười nói nhỏ.


Giây phút này nàng còn có thể hối hận.



Sẽ không.


Sơ Âm đan hai bàn tay vào tay chàng, thiên ngôn vạn ngữ lúc này đọng ở hai chữ ‘sẽ không’ của nàng. Tịch Nhiên nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sao của nàng, thật lâu không mở miệng. Mặc Hiên đứng một bên thấy chàng thất thần mới khẽ nhắc.


Nhiên.


Tịch Nhiên hoàn hồn, gật đầu với Mặc Hiên rồi mới cầm tay Sơ Âm đưa lên môi, nỉ non.


Ký hứa nhất nhân dĩ thiên ái, nguyện tận dư sinh chi khảng khái.



Thử sinh cố đoản, vô nhĩ hà hoan.


Chú ngữ vừa hoàn thành gió từ đâu bỗng nổi lên, Tịch Nhiên xoa hai má Sơ Âm, khẽ cười.


Không được hối hận đâu.
Có hối hận cũng muộn rồi.


Đã nói là sẽ không mà.
Sơ Âm chu miệng. Sao cái người này cứ nhắc mãi chuyện hối hận chứ. Giờ này hối hận còn kịp sao? Cái gì cũng làm xong cả rồi. Hối hận cái rắm.

Tịch Nhiên ha hả cười, sau đó cách mạng che môi chạm môi với nàng. Ánh sáng phù chú và tinh tú sáng lên cực đại rồi thu lại, tan dần đi.

Nghi thức đã xong, tất cả mọi người có mặt ở phủ Linh chủ đồng loạt quỳ xuống hô.


Cung nghênh Linh mẫu.


Sơ Âm đứng đó ngại ngùng, nhưng mà Tịch Nhiên bên cạnh nàng đã cười đến mức khác thường. Cuộc đời chàng đến nay hai mươi mấy năm, đây là lúc hạnh phúc nhất, có thể không cười sao.

Để mặc mấy người bên ngoài uống rượu ca hát, Tịch Nhiên nắm tay đưa Sơ Âm vào Linh đường. Đây là nơi dựng linh vị của các đời Linh chủ, trên cao nhất là tượng Viễn Cổ Thần, phía dưới là vô số linh vị bằng ngọc. Tịch Nhiên ghé tai nàng nhỏ giọng nói.


Có phải đang đếm xem bao nhiêu cái linh vị đúng không? Đừng đếm, đến ta còn đếm không xuể. Nàng để ý cái cuối cùng kìa.


Sơ Âm đang đếm linh vị nghe Tịch Nhiên nói vậy đưa mắt nhìn đến cái cuối cùng, vẫn chỉ là một khối ngọc trắng. Lại nghe chàng tiếp tục nói.


Khi ta tạ hóa, tự động trên đó sẽ hiện lên tên ta. Mỗi đời Linh chủ khi truyền thừa đều đến đây nhỏ máu xác nhận trên một khối ngọc như vậy.

Tịch Nhiên nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng lòng Sơ Âm lại âm ỉ đau. Có ai mà nói đến chuyện chết chóc nhẹ như chàng chứ. Sơ Âm nhìn chàng nhíu mày nói.


Ta biết thực tại rất tàn khốc, nhưng chàng có thể đừng nói mấy cái chuyện này trong hôm nay được không?


Tịch Nhiên mỉm cười xoa đầu nàng vui vẻ nói.


A, ta đã quên mất. Nhưng mà đưa nàng vào đây ngoài việc bái kiến mấy vị Linh chủ tiền nhiệm, còn muốn cho nàng cái này.


Tịch Nhiên lấy ra đôi nhẫn ngọc Minh Viễn để lại, mặt trong của nhẫn lại có thêm hai cái tên của chàng và Sơ Âm. Tịch Nhiên đeo một chiếc cho nàng, sau đó đưa cho nàng chiếc còn lại ý bảo nàng đeo cho chàng.


Hình như đây không phải nhẫn bình thường.



Có cái nào ta đưa cho nàng là vật bình thường đâu.
Tịch Nhiên bật cười,
Đây là khóa đồng tâm. Lễ vật của một người bạn tặng cho chúng ta.


Sơ Âm nhìn nhẫn ngọc trên tay, sau đó làm như vô ý mà nói,
Nhiên, những việc chàng giấu ta thật là nhiều. Lòng chàng sâu như vậy ta biết phải làm sao?


Tịch Nhiên hơi ngẩn ra, không ngờ nàng lại suy nghĩ như vậy, chỉ đành cười.
Có những việc biết ít một chút lại hay hơn. Nàng chỉ cần nhớ rằng, những chuyện ta làm đều vì không muốn nàng tổn thương. Ta luôn muốn nàng một đời bình an vui vẻ. Nhưng Âm nhi, lúc nãy ta đã hỏi nàng có hối hận không…



Chàng yên tâm, tới bây giờ ta chưa từng hối hận, cũng sẽ không hối hận.
Là lần thứ ba nàng trả lời cho câu hối hận của chàng rồi.

Tịch Nhiên ôm lấy Sơ Âm cúi xuống tìm môi nàng, trong lòng thầm nói, hối hận cũng đã muộn rồi.



Mọi người muốn thịt sao? He he, chương sau sẽ rõ.

Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh.