• 390

Chương 45: Giải tỏa nghi hoặc



Cái kia…cái thứ chiếm đóng thân xác chàng là gì?
Sơ Âm nghi hoặc nói ra.


Ta cũng không rõ ràng. Tịch Nhiên hắn cũng không muốn đề cập nhiều. Nhưng mà hẳn phải có huyết thống thân cận mới có thể dung hòa với cơ thể hắn nhiều năm như vậy. Nhưng mà thứ chiếm đóng kia cũng không có hoàn chỉnh, lại bạc nhược, cho nên dễ dàng bị trấn áp.


Nhìn thấy Sơ Âm trầm ngâm, Minh Viễn nhịn không được nói thêm.
Một ngày nào đó hắn sẽ rời khỏi thế gian, bằng cách này hoặc cách khác. Có thể chết rất khủng bố, rất tàn khốc. Ta nói cho ngươi biết để ngươi chuẩn bị tâm lý. Chứ không phải để ngươi lo lắng u sầu.

Tịch Nhiên hắn có tâm ma. Nhưng tâm ma của hắn ban đầu không phải là tâm ma. Mà chính là thứ đã chiếm đóng cơ thể hắn do người kia đưa vào. Sau khi thứ kia rời đi mới để lại tâm ma. Cụ thể thế nào nếu muốn biết rõ ngươi có thể hỏi hắn. Chuyện ta biết chỉ đến đây thôi.



Tại sao ngươi biết nhiều chuyện như vậy?
Sơ Âm nhìn Minh Viễn đang gãi gãi cái cằm người gỗ nhẵn thín nói ra nghi vấn trong lòng.

Nhiều chuyện bí mật kinh thiên như vậy nhưng Tịch Nhiên lại lựa chọn để cho kẻ địch là Dạ quân biết. Nàng thực sự không hiểu giữa họ đã xảy ra chuyện gì khiến chàng tin tưởng Minh Viễn như vậy.

Minh Viễn nhìn qua Tịch Nhiên mỉm cười. Ánh mắt mông lung nói.


Hẳn là ngươi đang tự hỏi, vì sao hắn nguyện ý để cho kẻ địch là ta biết mọi thứ nhưng lại không để cho bất kì ai khác biết, kể cả đồng tộc. Rất đơn giản thôi, ta và hắn ký khế ước linh hồn. Chính là loại khế ước mạnh mẽ nhất. Nếu người này phản bội người kia, kẻ phản bội sẽ hồn phi phách tán. Mặc dù nói muốn tính kế đối phương cũng không phải không được, nhưng mà chuyện giày vò bản thân như vậy ta lười làm.

Hơn nữa, Sơ Âm, ta có thể cho ngươi biết thêm một điều. Hắn không tin ai, không dám tin bất kì ai. Bởi vì từ lúc hắn được sinh ra đã bị phản bội. Khi phụ thân hắn tạ thế, hắn đã chẳng thể tin ai được nữa. Nhưng mà gần đây hắn bắt đầu tin tưởng các ngươi, mở lòng với các ngươi, ta hy vọng các ngươi, nhất là ngươi, đừng làm hắn thất vọng.
Minh Viễn hiếm có lúc thần thái vô cùng nghiêm túc nói ra.


Đó…đó là điều tất nhiên. Ngươi có khế ước linh hồn, ta và chàng còn có ấn chương phu thê đó.
Sơ Âm bị nghi ngờ thì cả thẹn nói lớn. Dù sao một thê tử như nàng mà còn chẳng hiểu phu quân mình bằng một nam tử khác, nàng không thoải mái.


Trời sắp sáng tỏ rồi, hắn không sao đâu. Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi. Một lát nữa hắn chưa tỉnh dậy kịp, ngươi còn phải chống đỡ cho hắn đó.
Minh Viễn nhìn trời rồi ngáp dài một cái nói.


Chống đỡ?
Sơ Âm không hiểu hỏi lại.

Thế nhưng Minh Viễn không trả lời mà chạy vào Tịnh Đế Thất.

Minh Viễn nói không sai. Trời vừa sáng tỏ không bao lâu, hạ nhân đã thông báo đám chấp chưởng Linh tộc đã đứng trước phủ ầm ĩ muốn yết kiến.

Sơ Âm ngoài ý muốn thức dậy, nhìn qua thấy Tịch Nhiên vẫn chưa tỉnh vậy nên nàng tới bên bức tranh liên tịnh đế gọi Minh Viễn, nhờ hắn xem thế nào, còn mình ra đối phó đám người ngoài kia.

Sơ Âm đến sảnh điện thì nhìn thấy mấy người Mặc Hiên đứng đó. Vừa thấy nàng, Mặc Hiên đã lên tiếng.


Linh chủ đâu? Đám lão già này đứng đây ầm ĩ lâu lắm rồi.


Sơ Âm lắc đầu nói,
Chàng không ra mặt được. Cho họ vào đi. Có muội ở đây.


Mặc Hiên có chút do dự, nhưng mà nghĩ dù sao Sơ Âm bây giờ cũng là Linh mẫu, trấn áp không được đám lão già này thì sau này làm gì còn phân lượng trong cao tầng Linh tộc nữa đây. Thế nên hắn y lệnh mở cửa cho đám lão già đi vào.

Sơ Âm ngồi phía trên ghế cao nhìn xuống mấy người trưởng lão hộ pháp đường chủ, trong đó có Tam trưởng lão. Nhưng trong mắt nàng không có chút dao động. Nàng chỉ nhàn nhạt lên tiếng.


Chư vị chấp chưởng yết kiến Linh chủ sớm như vậy có chuyện gì? Hôm nay cũng không phải ngày triều bái.



Hồi bẩm Linh mẫu, chuyện này hệ trọng, chúng thuộc hạ muốn yết kiến Linh chủ, muốn thỉnh người chủ trì công đạo.
Tả hộ pháp đứng ra ôm quyền nói.


Linh chủ chàng ấy tối hôm qua vừa bế quan, trong thời gian gần không thể xuất quan được. Có chuyện gì cứ bẩm báo với ta.
Sơ Âm cũng không mặn không nhạt nói.

Mấy vị chấp chưởng nhìn nhau một hồi, cuối cùng Đường chủ Bạch Hổ Chấp Pháp Đường đứng ra bẩm báo.


Hồi bẩm Linh mẫu, sự việc quả thực vô cùng hệ trọng, tối hôm qua hàng loạt Linh giả bị sát hại nhưng không tìm thấy dấu vết hung thủ. Cho nên thỉnh người mời Linh chủ xuất quan.



Bị sát hại?
Sơ Âm nhướng mày ra chiều suy tư một phen, sau đó mới nghiêm nghị nói.
Phát hiện vào lúc nào?



Vừa phát hiện, chúng thuộc hạ lập tức đến đây.
Bạch Hổ Đường chủ vẫn cúi đầu nói.

Nghe vậy, Sơ Âm lại hỏi,
Vậy các ngươi đã cử người điều tra qua chưa?



… Vẫn chưa.
Bạch Hổ Đường chủ lúc này hơi ngập ngừng.

Sơ Âm cười lạnh, nàng lạ gì tác phong làm việc của mấy lão già này. Động một chút là chạy tới phủ Linh chủ cáo trạng, cũng không lập tức cho người đi điều tra cái gì.


Hay cho Bạch Hổ Chấp Pháp Đường. Có chuyện xảy ra không lo nhanh chóng điều tra mà chạy đến đây làm ầm ĩ. Có phải chuyện gì cũng đợi Linh chủ ra tay không? Vậy còn cần cao tầng chấp chưởng các ngươi làm gì nữa? Thanh Long Đường chủ, đừng nói với ta ngươi cũng khăn gói vội vàng đến đây mà không làm cái gì nha.
Sơ Âm miệng cười nhưng giọng điệu vô cùng cứng rắn. Khiến cho chấp chưởng đứng bên dưới nhất thời lạnh sống lưng.

Nhưng mà Thanh Long Đường chủ cũng không có hốt hoảng, lão đứng ra ôm quyền nói,
Hồi bẩm Linh mẫu, thuộc hạ đã phân phó người dưới đi tra trước một phen, bản thân không dám chậm trễ đến bẩm báo với Linh chủ.


Sơ Âm lúc này mới tỏ ra hòa hoãn. Ít nhất còn có người sử dụng được. Nàng lại nhìn lướt qua Tam trưởng lão, nhưng ánh mắt không có dừng lại. Cuối cùng giọng điệu tùy ý nói.


Việc này ta sẽ báo lại với Linh chủ. Các ngươi trở về điều tra lo liệu hậu sự đi. Mỗi người lập một danh sách nạn nhân cùng với kết quả điều tra đem đến đây.



Nhưng mà…
Mấy lão già bên dưới nhao nhao.


Không nhưng nhị gì cả. Đi về cẩn thận điều tra, tra xong nếu còn bản lĩnh thì đến đây làm phiền Linh chủ cũng được.


Nàng phất tay áo có ý đuổi người, sau đó quay đi vào trong. Nàng còn lo lắng cho Tịch Nhiên chưa tỉnh, không rảnh ở đây dông dài với mấy lão già này.

Nhìn bóng lưng nàng đi xa, Hữu hộ pháp quay sang hỏi Tam trưởng lão.


Lão Tam, cháu gái ngươi trước đây cũng âm dương quái khí như vậy sao?


Tam trưởng lão lắc đầu cười khổ,
Trước kia con bé vô cùng đáng yêu. Gặp người ngoài tuy có ngại ngùng ít nói, nhưng về trong nhà thì hoạt bát vui vẻ…


Hữu hộ pháp đi một bên cũng cảm thán,
Ngươi nói xem, cháu trai nhà ta trước đây cũng là một đứa trẻ hoạt bát. Từ ngày tiến vào làm Thân vệ nó cũng trở nên kì lạ. Mặc dù vẫn nói vẫn cười, nhưng mà đôi lúc ánh mắt của nó làm ta lạnh cả người.


Mấy người đồng loạt thở dài. Cuối cùng thì Linh chủ huấn luyện cháu cưng nhà họ thành cái gì đây.

Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh.