Chương 51: Bức tường ngăn cách
-
Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh
- tieudaophonglinh
- 1285 chữ
- 2021-07-26 12:44:37
Các chấp chưởng trầm mặc nhìn nhau, không phải họ lo lắng việc dẫn quân, họ đang lo lắng về tình hình Linh chủ. Sơ Âm thu hết biểu cảm của họ vào mắt, nàng ngoài thở dài cũng chỉ biết thở dài, nàng hiểu được điều họ đang lo lắng. Nhưng lo lắng thì làm được gì? Chỉ có tiếp tục mạnh mẽ bước về phía trước. Sơ Âm gõ gõ bàn ra hiệu, sau đó thanh thanh nói.
Thanh Long Đường chủ, ngươi dẫn quân đi thành Nguyên Linh. Bạch Hổ Đường chủ ngươi dẫn quân đi thành Sơn Linh. Tam trưởng lão, ngươi dẫn quân đi thành Thương Linh.
Nàng nói một hơi phân phó ba người dẫn quân, ngữ điệu mười phần cương liệt, không cho phép từ chối. Đây là nàng cố gắng để trải đường cho sau này. Nếu bây giờ nói không được, chuyện sau này nước sôi lửa bỏng chỉ còn lại nàng thì biết làm sao. Đương nhiên nàng không mong chiến hỏa kéo dài, nhưng mà không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Sơ Âm lấy ra một cái hộp gỗ, từ bên trong hộp đem ra ba khối trụ bằng ngọc, điêu khắc tinh xảo, giao cho ba người dẫn quân.
Ta giao binh phù cho các vị. Sáng sớm ngày mai lập tức lên đường.
Ba người dẫn quân liền quỳ xuống nhận binh phù, hô vang.
Tuân lệnh.
Nàng đứng dậy muốn đi thì bỗng cảm thấy chóng mặt lảo đảo. Tam trưởng lão đứng gần đó vội vàng đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi.
Không sao chứ?
Sơ Âm ổn định lại một chút, sau đó lắc đầu lạnh nhạt nói.
Ta không sao.
Tam trưởng lão trong lòng rỉ máu. Cháu gái yêu quý vẫn còn giận lão, dùng bao nhiêu cách vẫn không đả thông được bức tường này, lão cũng ăn không ngon ngủ không yên.
Sơ Âm tránh khỏi vòng tay Tam trưởng lão, nhàn nhạt nói.
Mọi người có chuyện gì nên làm thì làm đi.
Nghe vậy các chấp chưởng lui ra ngoài, chỉ còn Tam trưởng lão ánh mắt phức tạp nhìn nàng. Nghĩ tới nghĩ lui cuối cũng cũng nói ra miệng.
Âm nhi, con còn giận gia gia sao?
Giận ai cơ?
Sơ Âm nghiêng đầu hỏi lại.
Ài, ta biết lúc đó ta không nên nói mấy lời như vậy, nhưng mà…
Tam trưởng lão, lúc đó ta đã cho người cơ hội, Nhiên cũng cho người cơ hội. Nhưng mà người thì sao? Người chỉ muốn trừng phạt ta. Người căn bản không có tin ta. Vậy thì ta còn gì để nói?
Sơ Âm hít sâu một hơi, nói ra lời cuối cùng.
Nếu người đã vì Linh tộc này tận tụy như vậy, chí công vô tư như vậy, đại nghĩa diệt thân như vậy. Thì giữa chúng ta chỉ cần là Linh mẫu và Tam trưởng lão, vậy thôi. Cần gì nhấc lên quan hệ ông cháu.
Nàng nhẹ đứng dậy, rất sợ mình lại choáng váng. Lúc đi ra tới cửa, nàng nhịn không được mà nói ra.
Người làm việc cùng Chấp Pháp Đường lâu như vậy, có biết nếu khi đó ta chịu phạt sẽ là hình phạt gì không?
Nói xong nàng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng. Tam trưởng lão nhìn bóng lưng nàng mà lòng chấn động. Làm sao lão không biết hình phạt đáng sợ thế nào. Đứa nữ tử chặn kiệu Linh nữ năm đó còn đang gào thét đau đớn dưới ngục kia kìa.
Nhưng lúc đó lão chỉ không muốn cháu gái mình rơi vào vạn kiếp bất phục, hình phạt dù khủng bố ra sao thì sau đó lão vẫn có thể giúp nàng an yên mà sống, nào hay Linh chủ sớm đã đào hố cho cả nhà lão nhảy xuống.
Chuyện đến nước này lão cũng không biết làm sao để cứu vãn. Chỉ mong có một ngày, một ngày nào đó nàng thôi tính toán chuyện cũ. Nhưng mà lão có thể chờ đến ngày đó không?
Sáng hôm sau, trời vừa tinh mơ chưa tỏ, ba đạo quân đã tức tốc lên đường. Sơ Âm đứng ở phủ Linh chủ nhìn theo, trong lòng bỗng xuất hiện một cỗ lo lắng không thôi.
Mặc Hiên ở bên cạnh thở dài.
Muội vẫn không tha thứ cho gia gia?
Tại sao phải tha thứ?
Sơ Âm thu lại tâm tình, nhàn nhạt nói.
Vì người là gia gia chúng ta.
Mặc Hiên cũng không biết khuyên làm sao. Vốn dĩ muội muội này của hắn đã cứng đầu đến không ai nói được rồi.
Vậy lúc muội cần người nhất, người đã làm gì? Biết rõ năm đó không phải muội câu dẫn Linh chủ, biết rõ nếu muội gánh tội danh đó thì sẽ phải chịu những gì. Nhưng mà người có chống đỡ thay muội sao?
Sơ Âm nhếch môi cười.
Âm nhi, dù sao cũng là lỗi của ca ca được không? Vốn dĩ ta nên nói chuyện đó cho muội cùng gia gia...
Mặc Hiên còn muốn thay gia gia nói đỡ. Hắn không đành lòng nhìn ông cháu quay lưng.
Không. Đây không phải chuyện muốn nói là nói. Là Tam trưởng lão ông ấy không suy xét rõ ràng. Ông ấy quên mất Linh chủ là người thế nào. Chàng ấy sẽ vớ đại một cô nương nào đó sao? Chàng ấy sẽ mặc kệ tinh tượng sao? Chàng ấy là người rõ ràng nhất bản thân đang làm cái gì và cần làm cái gì, sẽ không vì tiểu tiết mà hỏng đại cuộc.
Sơ Âm nhìn Mặc Hiên, ánh mắt thâm thúy, từng chữ một nói ra mấu chốt.
Mặc Hiên nhìn muội muội nhà mình mà nói không nên lời. Hắn biết Sơ Âm là một cô nương rất thông minh, cũng rất tinh tế. Bình thường nàng có thể tùy ý hồ nháo, nhưng thật ra nàng luôn để ý mọi việc. Cho nên nàng vô điều kiện tin tưởng Tịch Nhiên, bởi vì nàng biết Tịch Nhiên nói được làm được.
Mặc Hiên còn muốn nói gì đó, nhưng hắn mở miệng cuối cùng chỉ có thể khép miệng. Hắn không biết phải nói gì. Có lẽ người duy nhất có thể khuyên được nàng là Tịch Nhiên, nhưng mà Tịch Nhiên sẽ không vì Tam trưởng lão mà đi khuyên nhủ nàng. Tịch Nhiên chàng cũng có lòng dạ nhỏ nhen cùng bao che, vậy cho nên chàng cũng giận Tam trưởng lão không đứng về phía nàng.
Hắn thở dài thường thượt. Hắn cũng không còn cách nào. Chuyện tới đâu thì hay tới đó thôi vậy.
Quân Linh giả xuất phát năm bảy ngày thì đến nơi. Sau đó thế như chẻ tre lùng bắt phiến quân. Nửa tháng sau, tin báo về Linh thành nói phiến quân toàn quân bị diệt, nhưng mà bộ sậu lại được người khác cứu thoát.
Sơ Âm nghe tin báo về không hề vui mừng, trái lại nàng càng lo lắng gấp bội. Để sót một binh một tướng đã không được, đằng này lại để người cứu thoát cả đầu não quân địch. Như vậy khác nào cắt đuôi thạch sùng. Minh Viễn và Lam Vũ đứng bên cạnh nghe có người cứu thoát chúng thì hiểu được kẻ ra tay là ai. Vậy cho nên Minh Viễn nhếch môi cười nói.
Lão tặc già rốt cuộc có phản ứng rồi. Ta xem ngươi làm sao nuốt trôi Thần lực của ta.
Mà lúc này Tịch Nhiên vốn vẫn đang bế quan ngủ yên mở mắt thức dậy.
Mời đọc.
"Đông Ly Trần Kiếp Diệt!" Tu ma hóa phàm/
"Vô Tận Trùng Sinh!" Không não tàn, ít gái/
"Senju Gia Tộc Quật Khởi!" Đồng nhân Naruto
Đỉnh Luyện Thần Ma