• 15

Chương 1 : mở đầu cho tất cả


Tôi tên là uzaki tomiya, hiện tôi đang học cao trung. Và y như những nam sinh cao trung khác, tôi đang yêu thầm một cô bạn cùng lớp, tên cô ấy là miyuchi sakura. Chúng tôi đã học cùng nhau từ hồi còn đang là học sinh tiểu học, đúng như bạn đã nghĩ đấy.......tôi bắt đầu thích cô ấy từ tận lúc ấy lận. Nghĩ lại thì thật là mỉa mai, tôi đã trải qua một khoảng thời gian dài bên cô ấy mà bản thân vẫn chưa thể có đủ can đảm để tỏ tình, tôi thật ngu ngốc nhỉ.

Cuối cùng, tôi cũng đã có đủ can đảm để bày tỏ được tình cảm của mình. Hôm ấy là ngày cuối cùng trước khi kì nghỉ hè bắt đầu, tôi định sẽ bày tỏ với cô ấy vào hôm nay. Bởi vì cho dù có bị từ chối thì thời gian 1 tháng 10 ngày đó cũng sẽ xóa đi phần nào nỗi buồn và tiếp thêm cho tôi can đảm để có thể đối mặt với cô ấy vì dù gì thì chúng tôi cũng học cùng lớp với nhau. Nhưng tôi đâu nào ngờ là ngày hôm ấy lại là một ngày mà tôi không thể nào tha thứ được cho bản thân mình sau này.



"Hey, Tomiya. Tụi này chuẩn bị tới trung tâm game này, chú có muốn đi cùng không?"(Bạn main)

"Ah, hôm nay tao có việc rồi, tụi bây cứ đi đi"(Tomiya)

Làm sao mà bố có thể đi cùng chúng mày được, hôm nay sẽ là ngày quyết định mùa xuân có đến với tao không kia mà.

Sau khi ngó từ cửa sổ tầng hai thấy tụi nó đã đi hết, tôi liền chạy tới trước cửa câu lạc bộ bóng chuyền mà cô ấy đang tham gia để đợi khi cô ấy đã hoạt động câu lạc bộ xong. Trên đường tới đó tôi có đi ngang qua sân trường và bắt gặp ba senpai năm ba đang tụ tập ở một góc sân và đang bàn tán gì đó. Nhưng lúc đó tôi không quan tâm và chỉ dồn ý nghĩ của tôi tới việc tỏ tình.

Khi tôi tới đó và nhìn vào trong qua cửa sổ thì cô ấy vẫn còn đang sinh hoạt câu lạc bộ ở trong. Sau khi chờ được 30 phút mà cô ấy vẫn chưa ra nên tôi quyết định sẽ ra trước cổng trường đợi cô ấy.

Sau tiếp 30 phút nữa trôi qua thì cuối cùng tôi cũng bắt gặp bóng dáng cô ấy đang bướt ra ngoài, tôi liền vội chạy lại bắt chuyện với cô ấy.

"miyuchi-san"(Tomiya)

"Gì thế, uzaki-kun"(Sakura)

"Ah..um, cậu có thể cho mình chút thời gian được không? Mình có chuyện quan trọng muốn nói với cậu"(Tomiya)

"V-vâng, cậu cứ nói"

"Đ-đã từ lâu lắm rồi, t-tớ đã thích cậu từ lâu lắm rồi, mãi cho tới bây giờ tớ-tớ mới có thể thú nhận với cậu"(Tomiya)

"..."

Cô ấy bỗng giữ im lặng và không nói gì cả, mặt cô ấy bắt đầu ửng đỏ và tỏ vẻ ấp úng. Có lẽ nào...vì cô ấy là một cô gái tốt nên không biết từ chối mình thế nào để mình không bị tổn thương.

Thế thì có lẽ tôi phải bắt đầu trước thôi nhỉ. Tôi cười đau khổ trong tâm.

"Được rồi miyuchi-san, tớ hiểu mà. Cậu không cần phải tỏ vẻ khó xử như thế đâu, tớ thật sự xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Vậy, tớ đi về đây, tạm biệt."(Tomiya)

"Ukm....Ah khoan, chờ đã uzaki-kun"(Sakura)

Sau khi tôi chạy đi thì hình như cô ấy có nói gì đó nhưng tôi không thể nghe thấy được vì trong tim tôi bây giờ đang xuất hiện một vết thương rất lớn mà có lẽ sẽ khó có thể nào lành lại được. Tôi cứ thế chạy về nhà mà không để ý tới gì nữa cả. Sau khi ăn tối và trở về cái giường thân yêu và thiếp đi, tôi thật sự mong nỗi buồn của tôi có thể trôi đi theo giất ngủ này.



Chỉ còn một ngày nữa là đến ngày khai giảng năm học mới, lúc này tôi đang đi mua sắm và tình cờ đi ngang qua nhà củamiyuchi-san. Tôi bỗng sững người lại vài giây khi thấy nhà cô ấy đang có tang. Và khi tôi định bước vào để viếng và sẵn nếu có thể thì sẽ có thể chào hỏi cô ấy vài câu. Nhưng khi bước vào và thấy di ảnh được đặt trên quan tài thì tôi gần như đã hoàn toàn đổ gục. Ảnh của miyuchi-san đang được đặt ở trên đầu cỗ quan tài, tôi không thể tin vào mắt mình được nữa và tôi khụy gối xuống khoảng sân trước nhà cô ấy.

Khi đó từ trong nhà có một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên với gương mặt có nét tương đồng vớimiyuchi-san bước ra từ cánh cửa.

"Bác là mẹ của Sakura, cháu chắc hẳn là Tomiya-kun nhỉ?"

"Vâng"

Vậy ra đây là mẹ của miyuchi-san, còn người kia chắc là ba của cô ấy rồi.

"miyuchi-san làm sao vậy ạ, hai bác!? tại saomiyuchi-san lại...........?"(Tomiya)

Sau câu nói của tôi, mẹmiyuchi-san liền bật khóc và ba của cô ấy liền vỗ vai bác ấy để an ủi.

"Bác-bác cũng không biết nữa, Sakura hoàn toàn bình thường cơ mà. Nhưng từ một thời gian gần đây thì con bé bắt đầu ít nói, trở nên trầm cảm. Đôi khi sau khi nhận được điện thoại của ai đó con bé vội vàng đi ra ngoài và tới khi trở về thì con bé lại bơ phờ giống như người mất hồn vậy. Và một buổi sáng khi bác nghĩ con bé hôm nay tại sao lại thức dậy quá muộn như thế và khi bác vào đánh thức thì-thì....phát hiện con bé đã treo cổ tự vẫn."(Bác gái)

Tôi hoàn toàn chết lặng, tôi hoàn toàn không biết nói gì vào thời điểm này.

"Sau khi kiểm tra phòng con bé thì bác đã phát hiện ra một bức thư có đề là gửi Tomiya-kun trên bàn học của con bé. Bác đã kiểm tra nội dung bên trong đó rồi và đang chờ thời gian để có thể gặp cháu để chuyển bức thư đây."(bác trai)

Tôi nhận bức thư và lập tức mở ra để đọc.

[Gửi Tomiya-kun

Khi cậu đọc được bức thư thì có lẽ tớ đã chết rồi nhỉ, điều đầu tiên tớ muốn nói là thật sự tớ cũng yêu cậu, tớ đã yêu cậu từ hồi chúng ta học chung sơ trung rồi. Nhưng có lẽ cũng giống như cậu, tớ không có can đảm để nói với cậu cảm xúc của tớ. Và mới gần đây, khi cậu tỏ tình với tớ, tớ đã rất hạnh phúc. Tớ hạnh phúc tới nỗi không nói lên được lời nào và khiến cậu lầm tưởng là mình đã bị từ chối và chạy mất, tớ thật sự xin lỗi vì đã làm cậu đau khổ.

Sau đó tớ đi về nhà, nhưng điều đó đã xảy ra. Tớ bị ba senpai năm ba kia bắt lại và......................tớ bị họ hãm hiếp. Sau đó bọn chúng còn chụp hình lại và đe dọa sẽ phát tán chúng nếu tớ không nghe lời của bọn chúng. Và cứ thế cứ cách vài ngày là bọn chúng lại gọi cho tớ và bắt tớ phải hầu hạ chúng, và tớ bắt đầu cảm thấy không thể chịu nỗi nữa. Và tớ đã chọn chết đi để giải thoát bản thân mình, xin lỗi cậu vì đã ích kỉ mà ra đi như vậy.

Sau cùng, tớ chỉ muốn nói là....... Tomiya-kun, em yêu anh. Nhưng cơ thể em đã bị vấy bẩn, em không còn xứng với anh nữa rồi, xin lỗi anh]

Tại sao cô ấy lại xin lỗi, lẽ ra nếu lúc đó tôi không hèn nhát mà chạy về và để cô ấy lại một mình thì mọi chuyện đã không xảy ra mới phải. Chết tiệt!!! Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình. Mà cô ấy có nhắc tới ba senpai rất giống với ba người mà tôi đã bắt gặp ngoài sân trường hôm ấy.

"Cái nà..."

Khi tôi vừa mở lời thì bác trai liền đưa tay lên miệng ra hiệu cho tôi dừng lại.

"Có chuyện gì không Tomiya-kun"(Bác gái)

"Ah vâng, không có gì đâu ạ, cậu ấy chỉ viết thư để nói vài lời với cháu thôi. Vì ban đầu chúng cháu là bạn khá thân ạ"(Tomiya)

"Thế à"(Bác gái)

"Đúng thế đó bà nó à, tôi cũng đã kiểm tra nội dung bức thư trước rồi"(Bác trai)

Sau khi đưa bác gái vào nghỉ ngơi thì bác trai bước ra và tôi liền hỏi bác ấy.

"Tại sao bác không báo cảnh sát?"(Tomiya)

"Bác đã báo rồi, nhưng họ bảo là chúng ta cần bằng chứng, với cả nếu để bà ấy biết chuyện thì thế nào bà ấy cũng sẽ đổ gục mất. Mất con bé đã là quá đau khổ đối với bà ấy rồi, nếu còn cả chuyện này thì chắc có lẽ bà ấy sẽ không qua khỏi mất"(Bác trai)

"Vâng, cháu hiểu ạ. Nhưng có lẽ nào chúng ta không thể làm gì sao?"(Tomiya)

"Bác cũng đã nói với họ các nghi phạm rồi, nhưng họ trả lời là bọn chúng là con của những gia đình có thế lực trong thành phố này. Nếu không có bằng chứng xác thực thì họ không thể tùy tiện tiến hành điều tra được."(Bác trai)

Sau đó tôi không còn nói được gì nữa và lặng lẽ ra về, đêm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi định tới lúc khai giảng sẽ tới gặp bọn chúng và làm rõ mọi chuyện, đó là quyết định cuối cùng của tôi.



Hôm nay là hôm khai giảng. Tôi quyết định sẽ tới gặp bọn chúng, tôi cũng đã đem theo một con dao để trong balo phòng khi đã xác định là do chúng làm mà chúng không chịu ra đầu thú thì tôi sẽ kết thúc chúng ở đây và sau đó tôi cũng sẽ tự sát.

Sau khi làm lễ khai giảng, tôi liền tiến tới chỗ chúng, thì....

Mặt đất bắt đầu rung lên và trên toàn bộ sân trường hiện lên một thứ ánh sáng kì lạ màu đỏ rực. Các học sinh thì bắt đầu la hét. Khung cảnh hiện tại hết sức hỗn loạn.

"Các em, giữ bình tĩnh nào. Tất cả hãy chạy đến nơi an toàn"(Giáo viên)

Sau đó thì thứ ánh sáng đó bỗng tỏa sáng hơn nữa, che phủ hoàn toàn tầm nhìn của tôi...

Khi thứ ánh sáng kì quá đó biến mất, khung cảnh xung quanh tôi hoàn toàn thay đổi, đây không phải là khoảng sân trường ban đầu nữa mà là một khu rừng tăm tối mờ mịt. Tôi hoàn toàn không biết đây là đâu và mọi người xung quanh tôi khi nãy cũng đã biến mất.

[pít]

Một âm thanh phát lên trong đầu tôi. Và một bản thông báo gì đó hiện ra trước mắt

[bạn đã nhận được skill Đấng thông thái]

Là cái gì thế này. Tại sao? tôi ban đầu định sẽ kết liễu bọn chúng cơ mà, tại sao chuyện này lại xảy ra. Cơ hội để trả thù chomiyuchi-san đã hoàn toàn biến mất. Tôi gục xuống và chống hai tay trên nền đất và nước mắt tôi bắt đầu tuôn ra.

[Cậu vẫn chưa mất hoàn toàn cơ hội trả thù đâu]

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi.

Ngươi là ai?

[Tôi là đấng thông thái,skill độc nhất mà cậu đã nhận được khi bị dịch chuyển đến một thế giới khác]

Thế giới khác?

[Đúng vậy, đây là một thế giới song song với thế giới của cậu. Vì một biến động của ma lực mà một phần của thế giới của cậu sẽ bị ảnh hưởng và điểm ảnh hưởng đó lại chẳng may xảy ra ngay trên sân trường của cậu và khiến cho toàn bộ những ai có mặt ở đó lúc ấy sẽ bị dịch chuyển đến nơi này.]

Thế còn những người khác đâu?

[Khi bị dịch chuyển thì mỗi người trong số các cậu sẽ bị dịch chuyển đến một nơi khác nhau, rất ít khi có những ai đó bị dịch chuyển cùng với nhau]

Nếu là như thế thì hẳn là bọn kia cũng sẽ bị dịch chuyển tới đây rồi, hãy chờ nhé miyuchi-san, tớ nhất định sẽ trả mối hận này cho cậu
 
1 bộ truyện hay về binh đoàn , tác trâu, mời các bạn nhập hố Siêu Thần Cơ Giới Quân Đoàn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Isekai e Fukushu.