• 286

Chương 15: Con người


Số từ: 1587
Edit+Beta: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Beta ngày: 19/7/2014
Tiểu Sess nhìn cha, không lui nửa bước, thẳng đến khi Inu no Taishou đứng thẳng trước mặt hắn, hắn vẫn quật cường đứng thẳng thân mình nho nhỏ, hình như không muốn lộ ra yếu đuối.
Đối với hai cha con này, tôi thật thấy bất đắc dĩ.
Cha rõ ràng yêu thương con, nhưng lại mất thăng bằng khiến cho người ta không nói được lời nào. Con kính yêu cha, nhưng lại lãnh đạm khiến cho người ta buồn bực.

Theo lễ nghi loài người, con phải bái lễ đối với người truyền cho con năng lực làm sư phụ, nếu cô ấy đã là trưởng bối lại là sư phụ của con thì càng phải lễ phép.
Giọng nói Inu no Taishou trầm thấp, không chấp nhận nửa điểm làm trái.
Tôi đương nhiên vui sướng, bởi vì tiểu Sess rốt cục gọi tôi là dì. Nhưng nhìn biểu cảm của tiểu Sess tâm không cam tình không nguyện, tôi rất muốn cười. Tôi gắng gượng làm cứng mặt ra, thôi miên mình không thể cười không thể cười.

Dì…
Tiểu Sess rốt cục nói ra, tiếng không lớn nhưng vẫn rõ ràng lọt vào tai tôi.

Ngoan, gọi ta là dì Hitomiko là được.

Hôm nay tiểu Sess thật ngoan, tôi rốt cục được hắn tôn kính một chút. Nhưng tôi vẫn chỉ dám ở trước mặt cha hắn ra vẻ trưởng bối thôi, chứ nếu chỉ có hai người thì khẳng định bị tiểu Sess cào chết tươi!! Nghĩ đến đây, tôi rất đứng đắn đứng thẳng, khóe miệng giữ ý cười nhàn nhạt.
Inu no Taishou gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, sau đó nói:
Phương bắc còn có việc, ta đi trước.


Trên đường cẩn thận.
Tôi cực có lễ phép ân cần thăm hỏi.
Tiểu Sess thấy cha đi xa, quay người lại hẳn là muốn đi nghỉ ngơi, khi đi qua tôi lại tung ra một câu: ngươi cười rất khó coi!
Lúc này tôi cảm giác trên đầu bay qua một đống quạ đen, kém chút nữa là vung tay bóp chết hắn. Nhưng tiểu Sess tuy rằng còn nhỏ, nhưng vẫn uy nghiêm, do dự một chút, vẫn không dám ra tay, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua nói:
Hừ, không biết là người nào vừa nhìn thấy cha mình ngay cả nói cũng sợ tới mức không dám nói.

Thân mình tiểu Sess đi đằng trước dừng một chút, sau đó nói:
Câm miệng


Đây là thái độ đối với trưởng bối sao? Thật là làm cho người ta đau lòng, vừa rồi còn gọi ta là dì, hiện tại lại dùng ngữ khí này nói chuyện với ta, nếu để cha ngươi biết, hẳn là hắn sẽ đau lòng đấy! Con mình mà lại thất kính với sư phụ kiếm đạo như thế…


Dong dài!


Ta dong dài thì sao, so với ngươi còn hơn đấy, rõ ràng quan tâm Yue nhưng lại không dám hỏi, rõ ràng muốn cha dạy kiếm đạo nhưng cũng không lên tiếng…

Ba! Trước mắt, một trận ánh sáng trắng bỗng hiện lên, tiểu Sess chạy mất, để lại một đống bụi đằng sau.
Thật giống trong nguyên tác, nói đi là đi, ngay cả nói đi đâu cũng không nói. Nhưng thôi quên đi, mình quả thật dong dài chút! Lúc trước, cha mẹ đã nói qua, còn chưa tới 80 tuổi đã dong dài thế này, đến lúc đó nếu chồng bị phiền hẳn sẽ trực tiếp đánh người!
Tôi có nghĩ tới sửa, nhưng không biết vì sao, tôi càng nói càng nhiều…
Xem đi, hiện tại đã khiến tiểu Sess đáng yêu bị làm phiền mà đi mất, thật sự là bi kịch!
Qua vài ngày, tôi rốt cục biết nơi này vốn là một trong những nơi tộc Khuyển tụ tập. Mà Yue là công chúa tộc Bạch Khuyển, Inu no Taishou lại là yêu quái lợi hại nhất tộc Bạch Khuyển. Bọn họ kết hôn có thể nói là đương nhiên, không có sóng gió liền kết hợp.
Sau trăm tuổi có tiểu Sess, tộc Bạch Khuyển càng cường đại!
Ở đây, tôi xem như được yêu quái hầu hạ ăn uống, buổi sáng dạy tiểu Sess kiếm đạo, buổi tối ngủ cùng phòng. Đây không phải là tiểu Sess yêu cầu, mà là tôi bướng bỉnh vào ngủ. Nguyên nhân… Từ nhỏ liền sinh hoạt bên cạnh cha mẹ, dù là thế giới này hay là cái thế giới kia. Cho nên, khi cha mẹ đột nhiên bận việc bỏ mình lại, cuộc sống một trăm năm này phải tự lực, trong lòng không khỏi có chút cô đơn, mà tiểu Sess có duy nhất một tâm linh để gửi gắm là tôi.
Tiểu Sess mới đầu phản đối, sau lại bị tôi dong dài không có cách nào, đành mặc kệ nhắm mắt ngủ, biểu cảm ‘ngươi muốn ra sao thì ra’.
Nhưng, gần đây tiểu Sess rất ít biến thành chó, biến thành người càng ngày càng nhiều. Chủ yếu là vì luyện kiếm đạo, nhưng có thể thấy được yêu lực đang nhanh chóng tăng trưởng.
Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt một tháng đã trôi qua. Vết thương trên người đã lành, ngay cả vết thương trên mặt cũng càng ngày càng mờ. Đây đều là công lao của nước mắt cổ thụ, nghĩ đến cổ thụ đáng thương kia, tôi không nhịn được nở nụ cười.

Hừ…
Bên cạnh, tiểu Sess nhàn nhạt hừ một tiếng, tôi run rẩy khóe mắt:
Ngươi hừ cái gì?


Cười ngây ngô với gương, chỉ có ngươi.


Vết thương lành thì đương nhiên cười, ngươi xem ngươi xem, chỉ có một vết hồng nhợt nhạt. Nếu dùng son làm đẹp một chút, xem, có giống cánh bươm bướm không.


Ngươi là trẻ con sao?
Tiểu Sess liếm móng vuốt, nhìn cũng không thèm nhìn tôi, nói.
Ngươi mới là trẻ con! Không để ý đến hắn, tôi mặc quần áo xong, sau đó nói:
Bộ dạng này hẳn là sẽ không dọa người khác, có thể đi ra ngoài.
Lắc lắc quần áo tinh linh cây dệt, trang phục pháp sư màu trắng nhạt có cánh hoa anh đào, váy màu đỏ, giày cao cao, mềm mại, bền chắc. Ngẫm lại ngày sau, khi tiểu Sess biến thành Sesshoumaru, quả thực giống như trang phục tình yêu. Âm thầm vui sướng, vươn tay cầm lấy Luyện Nha treo bên hông.

Ngươi… muốn đi sao?
Lỗ tai tiểu Sess hơi động, nhàn nhạt hỏi.

Ừ!
Tôi cố ý không giải thích rõ, xem tiểu Sess phản ứng. Nhưng tôi quên một chuyện, tiểu Sess của chúng ta ở trước mặt cha, mặt đã không chút thay đổi, huống chi là tôi. Hắn chỉ hừ một tiếng, nói:
Tùy!

Trong lòng hiểu rõ tính cách tiểu Sess, nhưng vẫn có chút thất vọng. Sải bước đi đến trước cửa, mở cửa nói:
Ta đi đây… Ta thật sự đi đây.



Tiểu Sess vung cái đuôi không quay đầu lại!
Có chút tức giận, hừ một tiếng ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Không ưa tôi thì tôi đi, tôi đi thật!
Nghĩ vậy nhưng bước rất nhỏ đi xuống chân núi, vừa đi vừa nghe động tĩnh phía sau, hy vọng tiểu Sess có thể đuổi theo. Nhưng chạy tới giữa sườn núi, tiểu Sess vẫn không đến. Thở dài, xem ra hôm nay chỉ có một mình tôi đi dạo
Nhưng trên cây đằng trước đột nhiên vang lên:
Ngu ngốc, đi quá chậm

Nghe được âm thanh, khóe miệng tôi không nhịn được nâng lên, nói:
Sao ngươi lại ở đây?

Tiểu Sess hừ một tiếng nói:
Xuống núi đi dạo mà thôi.


Ừ!
Tôi vươn tay, tiểu Sess khom lưng nhảy đến trên tay tôi. Ôm chặt hắn, cười nói:
Được, ta cũng muốn đi ra ngoài, không bằng cùng nhau đi dạo đi! Dưới chân núi có thôn trang loài người, chúng ta đi xem một cái, tốt nhất vào trong thành, đã lâu không gặp con người…
Ở trên núi ngoài yêu quái thì chỉ có yêu quái, hơn nữa những yêu quái đó lại rất ít có kẻ biến được thành người, cho nên gần đây càng ngày càng quên cuộc sống con người bình thường, đối với con người thì lại có chút xa lạ. Nếu cứ tiếp tục thế này, khi trở lại xã hội con người thì tôi sinh tồn kiểu gì đây!
Tiểu Sess lạnh lùng nói:
Muốn trở lại thế giới con người sao?


Có trở về thì cũng sẽ mang theo ngươi, yên tâm. Ngươi là một ngươi bạn đáng yêu như vậy, trong xã hội con người sẽ rất được hoan nghênh. Biết đâu sẽ được tiểu công chúa nhà nào đó nhìn trúng, đến lúc đó hẳn sẽ đòi đính thân…


Ngươi có thể câm miệng.

Nhìn ra tiểu Sess mất hứng, tôi ngừng lại, nhưng cứ đi bộ thế này, tôi lại không chịu nổi. Lúc rời núi chỉ nghĩ hờn dỗi với tiểu Sess, nên không mang theo heo bay. Hiện tại thì hay rồi, dùng chân mấy bước một đi xuống núi, thật là mệt. May mà, bình thường có rèn luyện, giày lại rất thoải mái. Cuối cùng đi xuống đến chân núi, tôi trực tiếp ngồi xuống nói:
Nghỉ ngơi nghỉ ngơi một chút, không đi nổi nữa.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế hoạch dưỡng thành Sesshomaru.