Chương 32: Đuổi giết
-
Kế hoạch dưỡng thành Sesshomaru
- Dạ Tử Vũ
- 1519 chữ
- 2020-05-09 01:02:38
Số từ: 1510
Edit+Beta: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Beta ngày: 29/7/2014
Vì khi đi đến thế giới này có chút vội vàng, nên cũng không có chuẩn bị gì, tuy giờ có quần áo, nhưng đồ ăn thì quả thật một chút cũng không có.
A, hình như phía trước có thôn trang, ta đi mua chút đồ ăn, nếu không có cơm chiều thì ta sẽ phải ăn ánh trăng mất.
Sess không nói gì, tiếp tục đi, nhưng khi nhìn thấy thôn trang, hắn đứng lại.
Ý là chờ tôi, mỉm cười nhảy xuống A-un, chạy vội xuống thôn trang. Nhưng khi đi đến nơi tôi hối hận, bởi vì còn chưa đi vào liền ngửi thấy mùi máu. Chờ khi đến gần, thôn đã bị cướp sạch không còn, người cũng chết hết.
Thời chiến loạn thật sự bất đắc dĩ, tôi xoay người. Đừng trách tôi không hỗ trợ, chỉ là vì tôi không có năng lực ấy. Nhưng khi cúi đầu trở về tới nơi, vừa khéo nhìn đến Sess cùng một đám thổ phỉ gặp nhau, quan trọng nhất đó là những người đó bắt đầu rút đao kiếm.
Muốn chết sao! Tôi hét lớn:
Đừng!
Bất đắc dĩ, dục vọng của con người đôi khi cực kỳ đáng sợ, nhất là đám thổ phỉ chuyên muốn cướp đoạt đồ của người khác.
Sess đương nhiên sẽ không để bọn chúng đến gần, duỗi ngón tay ra, nháy mắt giết hết thảy, ngay cả con ngựa cũng không thừa. Tôi đến gần, nói:
Làm gì mà toàn bộ giết hết vậy!
Đáng chết!
Sess xoay người bước đi.
Tôi cực kỳ không khí tiết bái bái bọn họ, sau đó lấy Luyện Nha cắt một khối thịt ngựa, nói:
Lần này có đồ ăn rồi, nhưng không có muối…
Sớm biết thế thì lúc nãy nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lấy chút muối ra, thật là!
Ngươi thật đúng là đặc biệt, trước mặt người chết mà vẫn còn có thể nghĩ đến ăn.
Jaken vừa đi vừa nói.
Tôi gói thịt ngựa lại, ném trên lưng A-un, sau đó cũng nhảy đi lên nói:
Hết cách, không ăn sẽ đói chết.
Vỗ vỗ một đầu A-un nói:
Chúng ta đến rừng cây phía trước để nướng thịt, nơi này quả thật không thể ăn
A-un kêu một tiếng, bay lên phía trước.
Chờ tôi nhóm lửa, đặt thịt lên nướng, Sess và Jaken đến nơi. Sess ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ, còn Jaken thì ngồi bên cạnh ngọn lửa thèm nhỏ dãi thịt.
Toutousai sẽ không dễ dàng để ngươi tìm thấy, không bằng quên đi!
Sess vừa nghe được tên này, ở dưới ánh trăng lộ ra một tia mỉm cười. Tôi cùng với Jaken đồng thời cứng ngắc, nhìn nhau run rẩy khóe miệng nói:
Cười… Nở nụ cười, vậy là hỏng bét rồi!
Sess cười là đáng sợ nhất, cho nên, Toutousai, ông cầu nguyện đi!
Nướng thịt xong, tôi thái một miếng cho Jaken, sau đó cầm một miếng ngồi trước mặt Sess, nói:
Cầm lấy nè…
Sess không quay đầu lại, càng không cần nói giơ tay ra. Tôi bất đắc dĩ lấy ra khối socola ở trong túi, đặt ở lòng bàn tay hắn cười nói:
Là đồ ngươi thích ăn…
Tôi nói nhỏ, mà Jaken đang vội vàng xử lý thịt trên tay nên không nghe thấy.
Biết nhất định Sess sễ ngượng ngùng, cho nên tôi cũng ngoảnh mặt sang một bên, nhìn trăng cắn thịt, nói:
Ta cũng nên trở về một chút, phải làm thủ tục chuyển trường, hơn nữa các bác Higurasi nếu không tìm thấy ta, nhất định sẽ lo lắng.
Sess không lên tiếng, tôi có chút không vui, tôi nói phải đi về, chẳng lẽ hắn cứ thoải mái đồng ý như thế? Quay đầu, không thấy hắn đâu!!!
Đi đâu rồi? Tại sao đột nhiên biến mất, chẳng lẽ lời vừa mới nói, hắn cũng không có nghe thấy à. Nhưng tôi sai lầm rồi, Sess biến mất rồi quay lại, còn mang theo một người đàn ông loài người, chỉ là đã hôn mê rồi, đầu cúi sang một bên. Sess bóp chặt cổ người đàn ông, khóe miệng cười.
Jaken nhìn thấy biểu cảm này của hắn, lập tức quỳ xuống không ngừng dập đầu nói:
Thực xin lỗi Sesshoumaru sama!!!
Mà tôi co rúm mặt:
Ta chỉ về năm ngày…
Tay Sess nắm chặt hơn, móng tay đã đâm vào trong cổ đàn ông.
Ba ngày! Ba ngày nhất định sẽ về!
Ba! Người đàn ông rơi xuống mặt đất, Sess xé rách một mảnh quần áo của hắn để lau tay, sau đó xoay người bước đi.
Dáng vẻ uy hiếp người vẫn giống như trước, tôi bất đắc dĩ đi theo, vừa ngồi trên lưng A-un ngẩn người vừa cắn thịt ngựa.
Tôi không biết đang đi đâu, chỉ biết Sess đang đuổi giết Toutousai. Dù sao hắn cũng định tìm chất liệu, lúc này nên trở về bên kia. Chờ tôi xử lý xong chuyện bên kia, rồi trở về bên này. Ít nhất một tuần có thể đến đây hai ngày, cũng sẽ không ngấy, cũng sẽ không vắng vẻ bên nào.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi liền cưỡi A-un đi tới bên cạnh miệng giếng, không biết vì sao miệng giếng lại bị cây cối bịt mất, chỗ xuống được rất nhỏ. Động đất? Tôi chui vào rất vất vả, toàn thân che kín linh lực nhảy giếng. Quả nhiên giống như đang xuyên không!
Tôi đã đi hai ngày, nên thời hiện đại chắc chắn đang rất náo nhiệt! Nhưng không phải, hết thảy rất bình tĩnh. Khi tôi vào nhà, mới biết Kagome đã ở nhà, cô ấy nhìn thấy tôi liền lắp bắp kinh hãi, ôm chặt tôi nói:
Hitomiko, quả nhiên là cậu, Inuyasha nói ngày đó sau khi tớ hôn mê, có một cô gái đã cứu bọn tớ, cũng nói cô ấy bị Sesshoumaru đuổi giết. Khi tớ trở lại, mới biết được người trong nhà phát hiện giày của cậu ở bên cạnh giếng, nên tớ đoán người bị đuổi theo chính là cậu. Cậu không sao chứ? Sesshoumaru có làm gì cậu không?
Không sao, tớ vẫn ổn. Nhưng tại sao miệng giếng lại bị biến thành thế kia?
Đều tại Inuyasha, hắn đột nhiên đẩy tớ trở về, còn đoạt mất ngọc tứ hồn.
Thì ra là tập anime bị bịt miệng giếng kia, chả trách bên kia bừa bãi. Đang nghĩ, bác Higurasi nói:
A, Hitomiko đã trở lại. Bác đã gọi điện thoại cho cha cháu, bọn họ đều nói cháu có thể bảo vệ mình, bảo các bác không cần lo lắng, nhưng cháu thật sự không sao chứ?
Sau khi bị truy vấn một phen, xét tâm lý sợ hãi của bọn họ đối với Sesshoumaru, nên tôi không dám nói đi cùng hắn, chỉ nói quen biết rất nhiều bạn bè, hết thảy rất tốt.
Kagome giờ mới nhớ tới có hẹn, liền nói:
A! Tớ quên mất cuộc hẹn với bạn, đi trước…
Nói xong hỏi tôi:
Tớ không nghĩ ra cách trở về, nếu ngươi có thể trở về, giúp tớ giáo huấn Inuyasha nhé.
Được
Tôi gật đầu đáp ứng, nhìn Kagome lưu luyến không rời nhìn phương hướng giếng Ăn Xương mãi mới đi.
Cô ấy đi rồi, tôi gọi điện thoại cho cha mẹ, sau đó bọn họ nói ngày làm thủ tục đã đến, muốn tôi ngày mai đến trường. Vì tôi hay đến bên kia nên cha mẹ chọn cho tôi trường tư nhân quý tộc của Nhật Bản.
Trước tiên phải chuẩn bị đồ đi thời đại Chiến quốc, đường và món điểm tâm ngọt, tôi chuẩn bị hai hộp lớn, còn cả mì ăn liền nữa. Bởi vì bác Higurasi có kinh nghiệm là Kagome, cho nên quá trình chuẩn bị rất thuận tay, trong nháy mắt, một cái túi thật to đã xuất hiện tại trước mắt tôi.
Cám ơn bác!
Kỳ thực nếu rảnh rỗi, cháu có thể đến đó, nhưng phải cẩn thận, nơi đó không hòa bình giống nơi này.
Bác, nơi đó có một người mà cháu thế nào cũng không thể quên.
Dám sao? Nghĩ lại cách hắn uy hiếp tôi mà sợ run cả người.
Vậy sao, nhưng vì sao bác cảm thấy cháu đang sợ hãi.
Không… Không có, chỉ là có chút khó ở chung.
Vậy phải cố lên đấy!
Bác Higurasi vỗ đầu tôi cổ vũ, sau đó đột nhiên nói:
A, quên lấy máy sấy…
Máy sấy? Lấy nó làm gì, bên kia không có điện!
Bác, bên kia không có điện…
Bác Higurasi nói:
Kagome rõ ràng có cầm, bác nghĩ có thể có tác dụng khác.
Mẹ, chị mang máy sấy để làm vũ khí
Ở một bên, Sota cầm máy chơi game nói.
Mọi người giật mình, tôi không nhịn được cười to, thật sự là đáng yêu!