• 284

Chương 40: Cãi nhau


Số từ: 2888
Edit+Beta: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Beta ngày:
Chỉ chỉ mặt mình, nói:
Em?

Hasegawa nói:
A, chú ý tới rồi sao. Đây là bức vẽ của tổ tiên lưu lại, đời đời truyền xuống. Mấy ngày hôm trước, sau khi thầy nhìn thấy em, luôn cảm thấy quen thuộc, sau lại nhìn bức vẽ mới nhớ tới thì ra em thật giống thiếu nữ trong bức tranh. Nhưng rất lạ, trên đời lại có người giống nhau như vậy, cơ hồ giống nhau như đúc.

Tôi ngã, người này rõ ràng chính là tôi. Nhưng sao bức vẽ này lại là tranh của tổ tiên của hắn, Hasegawa Hasegawa… Đến gần bức tranh cẩn thận nhìn nhìn, phía dưới có chữ ký, ghi là
Hasegawa Tohaku
.
Tôi vỗ tay một tiếng:
A!


Sao vậy?
Hiệu trưởng Hasegawa hỏi.

Không, không có gì.
Thế sự thật sự là kỳ quái, thì ra hiệu trưởng Hasegawa là hậu đại của vị họa sĩ kia. Chả trách khi nhìn thấy hắn, tôi luôn cảm thấy đã gặp qua ở đâu, nếu tháo mắt kính xuống, hắn thật giống thiếu niên kia.
Hasegawa nhìn bức vẽ nói:
Tổ tiên thầy, Hasegawa Tohaku là họa sĩ có tiếng thời ấy, tác phẩm của cụ không nhiều, hơn phân nửa đã phân tán các nơi. Chỉ có một bức tranh này, cụ luôn giữ ở bên người, thầy nghĩ thiếu nữ này nhất định có quan hệ mật thiết với cụ.

Tôi đờ ra, lúc đó tôi chỉ là thuận tay cứu người, không có ý khác. Tôi cũng không nghĩ muốn ‘lừa gạt’ họa sĩ thiếu niên thuần khiết Chiến quốc!

Từ nhỏ, thầy đã nhìn thấy bức tranh này, khi nhìn thấy em liền có cảm giác như đang nhìn thấy người trong bức tranh bước ra vậy. Dù là dung mạo hay là khí chất cũng đều giống hệt như vậy, nhưng hoàn toàn không có khả năng này đúng không
Ánh mắt của Hasegawa giống như có thể nhìn thấu tôi vậy, tôi sợ tới mức vội vàng xua tay, nói:
Đúng vậy đúng vậy, tôi không có khả năng xuất hiện từ mấy trăm năm trước.


Có lẽ tổ tiên của chúng ta có quen biết?
Hasegawa nhẹ nhấc khóe miệng, gương mặt tràn ngập mị hoặc.
Tôi lui lại một bước, cuống quít gật đầu nói:
Có lẽ vậy, em hiện tại có thể đến lớp không?

Hasegawa cười lên tiếng, nói:
Hiện tại đã là giữa trưa, muốn đi thì cũng phải chờ đến buổi chiều. Đến lúc đó, thầy sẽ mang em đến lớp, không nên lo lắng.

Gãi gãi đầu, nói:
Vậy sao, vậy cám ơn thầy.


Em có muốn cùng ăn cơm trưa không?
Hasegawa đột nhiên mở miệng hỏi, một hiệu trưởng muốn hẹn với học sinh cùng nhau ăn cơm trưa, hình như hơi quỷ dị.
Nhưng vì vội vã đến, nên không mang theo cơm hộp.

Ăn lẩu được không, không thể bỏ lỡ nguyên liệu nấu ăn mà em mang đến.
hắn rất tùy ý, dù là với bạn bè cũng trò chuyện như vậy.

Được rồi!
Có người mời ăn thì món gì cũng được, nhưng ăn lẩu ở đâu, không lẽ ở văn phòng hiệu trưởng?
Hasegawa cầm lấy nguyên liệu, nói:
Đi theo thầy.
Hắn nói xong, ấn một nút bên cạnh, hình như là nút của cửa thang máy, thì ra là có tầng năm. Nói cách khác, ngoài từ lầu một đến lầu ba đều là văn phòng viên chức, còn hai tầng còn lại là không gian tư nhân của hiệu trưởng? Đây là trường học tư nhân, nên rất có khả năng này.
Theo hắn vào thang máy đến tầng năm, cửa mở ra tôi liền thấy được một không gian khá thoải mái. Bên trong có sofa, tivi, phòng bếp, đồ giải trí đều đầy đủ!

Đây là nhà thầy?
Không lẽ vị hiệu trưởng này ăn ở tại trường học à?

Không, chẳng qua từ trước đến nay thầy thích đồ ăn tự làm, nên sắp xếp phòng này.
hắn cởi áo khoác, mặc tạp dề chậm rãi đi vào phòng bếp, nói:
Nếu em cảm thấy chán, có thể vào phòng bên cạnh, hi vọng em có thể thích.

Không nghĩ tới hiệu trưởng Hasegawa thoạt nhìn cực có uy nghiêm lại là đàn ông tốt giỏi việc nhà… Tôi thật sự không giúp được gì trong việc nấu ăn, ở nhà luôn luôn được cha mẹ sủng ái, đến thời kỳ Chiến quốc luôn luôn có yêu quái Kawa chăm sóc tôi, nấu ăn cái gì đều thành mây bay.
Đi đến phòng Hasegawa nói, mở cửa ra, không khỏi chấn động.
Bên trong là gian phòng vẽ tranh, chung quanh là thế giới tràn ngập màu sắc. Tôi không hiểu hội họa, nhưng lại cảm thấy bức tranh của hắn thật ấm áp, nhìn chúng, tôi thấy như có luồng dòng nước ấm vây quanh vậy. Nhưng, bức tranh của hắn phần lớn là phong cảnh, mây chân trời và sông biển, đất và cây xanh. Rất ít nhân vật, chỉ có hai hoặc ba bức là có người. Một bức tranh vẽ trẻ em Châu Phi, một bức là tự họa.
Còn có một bức chưa vẽ xong, tò mò vén màn màu trắng lên xem, thì ra là vẽ lại bức tranh mà Hasegawa Tohaku đã vẽ ta. Nhưng cảnh sắc của bức tranh đầy đủ, chỉ thiếu ngũ quan của người. Chưa vẽ xong, tôi nghĩ như vậy.

Không biết vì sao thầy không nắm bắt được nét thần của nhân vật trong bức tranh, nên thầy nghĩ thầy vĩnh viễn cũng không đạt được thành tựu tổ tiên.
Hasegawa không biết khi nào đã đứng ở phía sau tôi, hắn tựa ở cửa nói.

Bức tranh rất đẹp!
Tôi thừa nhận nếu đem hai bức tranh để cạnh nhau, chắc chắn tôi không thể nhận ra bức nào là của hắn, bức nào là của tổ tiên hắn.

Thầy không rõ tổ tiên dùng tâm tình gì khi vẽ thiếu nữ, thầy đã nghĩ đủ loại quan hệ giữa bọn họ, dùng rất nhiều loại tâm tình đi bắt chước, đáng tiếc lại không có cách nào hoàn thành bức tranh này.
Hasegawa đi vào, khẽ chạm vào tác phẩm chưa hoàn thành của mình, trên mặt hình như có mê mang.
Có thể nhìn ra hắn là người cực kỳ yêu thích vẽ tranh, trên người cũng có khí chất của người làm nghệ thuật. Tôi khâm phục vạn phần, dù tôi có học vẽ hơn một ngàn năm, loại khí chất này tôi cũng không luyện ra được, vì thế nói:
Tại sao muốn bắt chước tổ tiên, bản thân vẽ những bức tranh mình thích là tốt rồi. Thầy vẽ nhiều như vậy, chẳng lẽ đều là bắt chước người khác sao?


Không, chỉ có một bức này. Có thể nói nó đại biểu cho sự chuyển biến của tổ tiên trong hội họa, cũng là bức tuyệt vời nhất của cụ. Nhất là thiếu nữ này, thần thái này của nàng, thầy chưa từng thấy bất kỳ ai có được. Giống như thần thái này xuất hiện trên gương mặt nàng khi nàng đối mặt với những thời khắc tốt đẹp nhất trong đời, dù chỉ trong nháy mắt, nhưng làm cho người ta khắc sâu trong trí nhớ.

Mặt đỏ, nói:
Có… Có khoa trương thế sao?

Hasegawa nghiêm mặt nói:
Không phải khoa trương, là sự thật.

Khi hắn nghiêm mặt thật sự có chút áp bách, bất giác tôi dời mắt, nói:
Vậy sao, vậy thầy hãy cố gắng lên.


Thực xin lỗi, lẩu đã chuẩn bị xong, cùng đến ăn đi!
có lẽ Hasegawa cảm thấy đã dọa đến tôi, nên vội vàng ôn hòa nói.

Thật nhanh!
Đi ra ngoài, quả nhiên đã chuẩn bị tốt.
Hasegawa thân sĩ kéo ghế dựa ra mời tôi ngồi xuống, sau đó nói:
Là nguyên liệu nấu ăn của em rất tốt, lúc rửa, thầy thấy không hề có một chút vật chất hóa học nào, hoàn toàn là nguyên liệu thiên nhiên, không biết người nhà của em lấy ở đâu, rất hiếm có đấy.

Chiến quốc mấy trăm năm trước, câu này nhất định không thể nói ra với thầy. Tôi vừa mới cầm lấy chiếc đũa, cửa thang máy liền mở ra, Hasegawa Mina xuất hiện trước cửa. Cô ấy nhìn thấy tôi, lắp bắp kinh hãi, sau đó cười nói:
A, anh trai mời Hitomiko ăn lẩu lại không gọi em.
Nói xong đã chạy tới ngồi xuống, giành trước ăn một ngụm nói:
Ăn ngon.

Hasegawa nhíu nhíu mày nói:
Em vẫn là đàn chị, như thế này quá thất lễ.

Tôi cảm thấy buồn cười, không biết lúc nào quan hệ của mình và cô ấy tốt như vậy, trực tiếp gọi tên của tôi. Nhưng tôi rất thưởng thức tính cách của Mina, hoàn toàn không giống đại tiểu thư kiêu căng.
Mina ăn ăn, đột nhiên nhìn về phía tôi nói:
Thật sự là càng nhìn càng giống… Hay em chính là người trong bức tranh kia?


Khụ khụ…
Tôi lập tức nghẹn. Hasegawa đưa tôi một chén nước nói:
Mina.


Thực xin lỗi thực xin lỗi, em không nên làm người mẫu mà anh chờ mong từ lâu bị thương.
Mina vội vàng xua tay.

Người… người mẫu…
Tôi khó hiểu, lặp lại.

Thực xin lỗi, đang nghe Mina nói bừa.
Hasegawa cười nói.

Em mới không nói vừa, ngày đó sau khi anh trai nhìn thấy em, trở về nhà liền mang bức vẽ của tổ tiên ra. Sau đó không có ngày nào đêm nào là không vẽ tranh, nhưng bức tranh vẫn không hoàn thành. Vì thế chị đề nghị, chờ em đến rồi nhươf làm người mẫu sống cho anh trai, nhất định có thể hoàn thành bức tranh.
Mina vỗ vai tôi nói.
Là thế này sao, nhưng người mẫu như tôi thật đúng là lợi hại, hai lần làm cách nhau mấy trăm năm.

Thầy không phủ nhận ý kiến nhờ Yaku-san, đương nhiên nếu có thể, sau khi tan học em có thể bỏ thời gian làm người mẫu cho thầy được không? Nếu em cảm thấy phiền toái, vậy coi như thầy chưa nói gì
quả nhiên Hasegawa là người nghiêm túc, sau khi hắn đưa ra câu hỏi liền chờ mong nhìn về phía tôi, như đang chờ tôi trả lời.
Thật sự là không có thời gian, nhưng cự tuyệt sao? Mina đã bắt lấy tay của tôi nói:
Làm ơn, đừng nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của anh trai chị, kỳ thực anh ấy rất để ý bức tranh, nếu bức tranh không được, anh ấy sẽ luôn buồn bực.
Mina nói cực kì nghiêm túc, mà Hasegawa ho nhẹ một tiếng, cảm thấy em gái nói câu đó hình như quăng mất mặt mũi hiệu trưởng
Bản thân tôi làm chuyện gì cũng hơi lỗ mãng, nên siêu thích người nghiêm túc, vì thế gật gật đầu nói:
Được, em hi vọng là sẽ giúp được thầy.


Cám ơn em
Hasegawa vui mừng, thật sự hiếm có. Gương mặt vốn đã mị hoặc giờ lại thêm nụ cười vui mừng như vậy, lực sát thương tương đương 300%! Tôi không cẩn thận bị điện giật một chút, tim đập loạn.
Quyết định, về sau nên tiếp xúc ít với vị hiệu trưởng này, không tốt cho trái tim!
Mina cũng cười nói:
Vậy cám ơn em đến dùng bữa


Mina, nguyên liệu nấu ăn là Yaku-san mang đến.


Vậy sao, thật sự rất ngon.
Mina lấy đồ uống cho tôi, nói:
Như vậy chị – hội trưởng hội học sinh – hoan nghênh em gia nhập trường học Ngân Hoa, cụng ly.


Cụng ly
Tôi rất ít có bạn bè là nữ, bởi vì ở thế giới cũ luôn thích trốn đi đọc tiểu thuyết, không nói chuyện với ai. Đi đến thế giới này, không có thời gian đọc tiểu thuyết, luôn vì tính mạng mình mà dốc sức. Đến thời kỳ Chiến quốc, cả ngày sinh hoạt trong thế giới yêu quái, so với tiểu thuyết còn phấn khích vạn phần! Hiện tại Mina thân mật với tôi, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Ăn xong cơm, Mina kéo tôi đi.

Còn phải thu dọn đã…


Không cần, một mình anh trai vốn thích ôm lấy mọi việc. Chúng ta đi thôi, tạm biệt!
Mina phất phất tay, lôi kéo tôi vào thang máy nói:
Chị đưa em đến lớp, nhưng em phải chuẩn bị tâm lý, đó là một lớp khó nhằn, em ngoan ngoãn như vậy chỉ sợ bị bắt nạt. Nhưng em không cần lo lắng, hết thảy có chị đây. Nếu quả có người bắt nạt em, em đến tìm chị là được.

Ngoan ngoãn? Tôi? Run rẩy khoé miệng, thật sự không hiểu, rõ ràng mình không ngoan ngoãn gì, nhưng vừa nhìn thấy Hasegawa liền bỗng dưng biến thành như vậy. Nhưng rất nhanh liền hiểu ra, lúc hiệu trưởng vào lớp kiểm tra, toàn bộ cô gái vốn được xưng là ma vương biến hết thành cừu nhỏ, một đám thẹn thùng vô hạn nhìn đi nhìn lại hiệu trưởng đại nhân, nên tôi lập tức hiểu, vị này có thể làm cho người ta an tĩnh lại.
Nhưng lớp này thật sự khiến tôi thật không biết nói gì, về phần lý do vì sao Hasegawa phân tôi ở trong này, tôi càng không rõ lắm. Năm thứ hai có bảy lớp, nếu tính về thành tích, lớp này là lớp bét nhất trong ban. Không riêng thế, còn có một vài học sinh thành tích không tệ nhưng lại cực kỳ cá biệt cũng ở trong này. Vừa đi vào, tôi liền hiểu ở đây xem như không thể học tập, bên này bắn đạn cát, bên kia học trang điểm, giáo viên nói cứ nói, hoàn toàn không xem phía dưới học sinh đang làm cái gì.
Đương nhiên, nơi này sẽ không nhảy ra ông bà nào đó đến nhắc nhở bọn họ, nên tôi chỉ có thể chịu tiếng ồn bốn phía để nghe giảng bài.
Ở thế giới cũ của tôi, tôi đã tốt nghiệp đại học, nhưng trải qua gần trăm năm, tôi đã trả lại hết cho thầy. Hơn nữa ngành học ở Nhật Bản khác với Trung Quốc, điểm ấy thật là làm cho người ta rối rắm.
Thật vất vả nhẫn nại xong, tôi thật sự không có tinh lực đi làm người mẫu gì đó, vì thế cáo lỗi với Mina rồi chạy vội về nhà nghỉ ngơi. Nhẫn nại cũng cần thể lực phi thường cường đại, so với giết mười tên yêu quái còn mệt hơn.
Lúc trở về phát hiện Kagome đã trở lại, nhưng mặt rất đen, cực kỳ đen.

Kagome, cậu đã trở lại?
Tôi đã lược đi chữ chị, sống đã gần một trăm năm, thực không muốn gọi một cậu nhóc là chị.

Ừ!


Cãi nhau với Inuyasha?
Tôi trực tiếp nói đến trọng điểm, chỉ thấy con mèo trong tay Kagome đang liều mạng giãy giụa, thật vất vả mới chạy thoát

Inuyasha là tên ngu ngốc!
Kagome nói lớn.

Nguyên nhân?


Hắn hoài nghi tớ cùng yêu quái tộc sói, Inuyasha ngu ngốc!.
Kagome thấy trong phòng không có người mới nói.

Thì ra là như vậy, hắn đang ghen. Vậy hẳn là cậu vui sướng chứ, bởi vì hắn để ý cậu nên mới có thể như thế, tuy rằng đám khuyển yêu này đều rất cẩn thận, kỳ quái, khẩu thị tâm phi, lạ lùng…


Thật nhiều từ ngữ…
Kagome kinh thán, sau đó đột nhiên nói:
Tớ còn chưa hỏi cậu, rốt cuộc cậu có quan hệ gì với Sesshoumaru?


Quan hệ thì thật ra có, nhưng cậu nói chuyện đã xảy ra với Inuyasha trước đã, rồi tớ mới nói
Cảm thấy mình cần sửa sang lại một chút, nếu không thật không biết nói như thế nào.
Thì ra, nguyên tác đã tiến hành đến đoạn gặp Kouga của tộc sói yêu, bởi vì Kouga bảo vệ Kagome mới bị thương, mà Kouga lại nói thích Kagome trước mặt mọi người nên mỗ bán yêu ghen tị, hoài nghi Kagome và Kouga, cho nên Kagome mới phát giận cưỡi Kirara chạy trở về nhà.
Inuyasha hay ghen tuông, tất cả mọi người xem nguyên tác đều biết, nên tôi an ủi Kagome:
Xin hãy nén bi thương, ai bảo chúng ta quen biết bộ tộc keo kiệt đó

Sửa sang lại xong, tôi liền kể chuyện của mình ra cho cô ấy nghe. Đương nhiên bỏ qua chuyện trao đổi linh hồn, tôi giao hết thảy trách nhiệm cho rồng Kim Cương đáng chết kia, ai bảo lúc trước nó phạm sai lầm, nên lại sai một lần cũng thật bình thường.

Sao cơ!!! Cậu nói cậu là dì của Sesshoumaru?
Tiếng nói cường đại lan khắp, ngay cả nhóm chim bên ngoài đang chuẩn bị trở về nhà nghỉ ngơi đều bị kinh ngạc bay tán loạn!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế hoạch dưỡng thành Sesshomaru.