• 393

Chương 51: Thăm bệnh


Số từ: 2855
Edit+Beta: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Beta ngày: 9/8/2014
Nằm ở trên giường bệnh viện, cánh tay phải đã được xử lý khẩn cấp, quả nhiên là phải khâu, nhưng không khoa trương như tôi nghĩ, chỉ khâu tám mũi. Nhưng bởi vì vết thương tận xương, nên phải dưỡng mấy ngày mới có thể khỏe lên. Nhưng bác sĩ luôn tra hỏi, trước khi đến bệnh viện đã dùng thuốc gì để cầm máu, là thuốc gì có hiệu quả tốt như vậy.
Tôi nghĩ đến thuốc quý của tổ quốc, Vân Nam bạch dược…
Tuy bác sĩ cứ khăng khăng là không có khả năng, nhưng vẫn cho người mua Vân Nam bạch dược về để nghiên cứu. Vì sợ ông ta lại hỏi tôi, nên đêm đó tôi liền ra viện. Dù sao nằm viện hay nằm nhà đều giống nhau.
Nằm ở trên giường, tôi nhớ đến hôm trước, Sess trực tiếp mang tôi đến bên cạnh giếng, rồi duỗi tay ra, tôi rơi vào trong. Hắn có thể chủ động đưa tôi trở về đương nhiên là chuyện tốt, nhưng lại dùng phương thức thô bạo như thế, nào giống phương thức đối đãi với một bệnh nhân, dù vết thương của tôi đã tốt lên nhiều, sau khi tỉnh lại, sức lực đã mất rất lớn, vết thương lại rách ra. Vì thế, sau khi bác Higurasi nhìn thấy, liền nhanh chóng mang tôi đến bệnh viện.
Lần này ông có hẳn nguyên nhân bệnh rõ ràng, đi gọi điện thoại, nói tôi bị tai nạn xe cộ bị thương tay, nên trong khoảng thời gian ngắn không thể đến trường học.
Nhưng thật vất vả mới trở về, chỉ tay bị thương chứ không phải thính giác và thị giác bị thương, cùng lắm thì không cần viết chữ, nhưng vẫn có thể nghe giảng. Vì thế tôi quyết định, ngày mai nhất định phải quay về trường học.
Không nghĩ tới, buổi tối, thân là hiệu trưởng Hasegawa liền tự mình đến thăm bệnh. Tôi đang đùa nghịch mảnh ngọc tứ hồn, nghĩ chờ Kagome trở về là giao cho cô ấy.
Đột nhiên nghe thấy bác Higurasi gọi:
Hitomi-chan, hiệu trưởng Hasegawa đến thăm cháu, cháu xuống dưới đi!

Tôi vừa định thu dọn một chút rồi mới xuống, vừa mở cửa ra đã thấy Hasegawa đứng ở trước cửa, hắn cũng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cười nói:
Tôi nghĩ em bị thương không tiện đi xuống, nên thầy lên đây, không biết có thể đi vào không?

Ở Nhật Bản, dù là phòng con trai hay con gái, đều không thích người ngoài vào, tôi gãi gãi đầu nói:
Đương nhiên có thể
Tôi nghiêng người nhường đường, Hasegawa đi vào.
Không biết vì sao, phòng vốn rất rộng, nhưng hắn vừa đi vào lập tức hẹp đi rất nhiều. Càng thêm buồn bực chính là, ghế dựa nhỏ kia nhìn thế nào cũng không thể ngồi thoải mái, vì thế tôi nói:
Thầy có thể ngồi trên giường


À? Vậy, cám ơn.
Hasegawa mỉm cười, hồn của tôi lại bay mất.

Xin lỗi, không có đồ gì chiêu đãi, mời dùng chút điểm tâm
Bác Higurasi mang trà và điểm tâm xuống bàn, rồi một mỉm cười cực độ thâm ý với tôi, nói:
Hai người từ từ nói chuyện, bác đi ra ngoài.


Cám ơn.
Hasegawa đứng lên, lễ phép chào.
Bởi vì trong cốt vẫn là người Trung Quốc, nên tôi không có tri thức về lễ tiết của Nhật Bản, nhưng nhìn thấy mỗi tiếng nói, cử động của Hasegawa, tự giác thấy hẳn là nên đi học tập một chút, nếu không thì quá thất lễ. Thật là kỳ quái, vì sao trước kia không có ý nghĩ này?

Vết thương của em đã đỡ hơn chưa?
Hasegawa nhìn cánh tay phải của tôi, hỏi, tuy cách cái kính, nhưng tôi vẫn cảm giác được con ngươi của hắn rất sâu rất sâu.

Ai nha, chỉ là bị chút vết thương nhẹ, ngày mai là có thể lên lớp rồi. Đương nhiên, nếu thầy không để ý vẽ em giống như vẽ Venus, thì chúng ta có thể thử một lần.
Tôi cảm thấy không khí có chút trầm trọng, cho nên nhanh chóng nói một cách khá thoải mái
Quả nhiên Hasegawa cười nói:
Em đúng là bướng bỉnh thật, sao lại gặp tai nạn xe cộ? Lúc bị đâm rất sợ hãi. phải không?
Ánh mắt của hắn vẫn không rời cánh tay của tôi, cho dù tươi cười, nhưng thoạt nhìn cũng không tự nhiên.
Trực giác, không, cảm giác nói cho tôi, hắn đang lo lắng vết thương của tôi, hơn nữa, không phải là lấy thân phận hiệu trưởng. Tôi chậm rãi ngồi xuống, tận lực để mình thả lỏng, cười nói:
Em… không chú ý tới hắn xuất hiện ở phía sau, tốc độ lại rất nhanh, cho nên…cứ như thế


Thật sơ ý!
Hasegawa hơi đùa nghịch cái chén trong tay, nói.
Khóe miệng run rẩy, tôi quả thật có chút sơ ý. Đầu óc không biết bị cái gì làm cho điên mất, đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó là trước kia, lúc tôi xin phép không thấy hắn đến, vì sao lần này lại tới.

Hiệu trưởng…


Gọi tên của tôi đi, nơi này cũng không phải là trường học

Ách… Tôi hơi khựng lại, rồi nói tiếp:
Hiệu trưởng Hasegawa… Không phải, thầy giáo?
Vấn đề xưng hô thật rối rắm.
Hasegawa lại cười nói:
Em cứ tự nhiên đi

Đây là nhà của tôi hay là nhà của hắn vậy, tôi run rẩy một chút:
Hiệu trưởng Hasegawa, vì sao lần này thầy lại đến thăm em?
Không phải lần đầu tiên xin nghỉ, sao lại đến lần này.
Hasegawa cười nói:
Bởi vì, trước kia khi ông của em xin phép cho em nghỉ vì bệnh, tôi không có thời gian tới thăm

Tôi ở ghế tựa kém chút ngã xuống, may mà năng lực thích ứng rất lớn nên mới ngồi ổn lại ngay, nói:
Vậy… Vậy sao? Ha ha…
Mặt đều mất hết!
Hai người còn nói chút về vết thương của tôi còn có chuyện học tập, rồi Hasegawa tính muốn đi, tôi đứng lên đưa tiễn. Nhưng hắn đột nhiên nói:
Trên người em có thương tích, không nên xuống lầu, sáng ngày mai tôi sẽ tới đón em


Đón em?


Đúng vậy, em bị thương làm sao có thể chịu nổi xe bus, hơn nữa…
Cảm thấy hắn có một số việc chưa nói, tôi định hỏi thì hắn lại giành trước:
Ngày mai em sẽ biết, nếu là em thì hẳn là không sao


Vâng!
Nghĩa là thế nào, nhìn Hasegawa từ thang lầu đi xuống, tôi nghĩ nửa ngày cũng không rõ hắn che dấu chuyện gì. Nhưng chắc chắn không khiếp sợ bằng lúc gặp Naraku, cho nên tôi lạnh nhạt.
Ngày hôm sau hắn quả nhiên đến, Kagome cũng vừa về đang chuẩn bị cho bài kiểm tra, cho nên Kagome cũng đi nhờ xe một đoạn đường. Tôi cũng sợ run, kiểm tra! Từ lúc lên xe, tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện kiểm tra, mà Hasegawa nói:
Nếu như em lo lắng thì tối sau khi tan học đến văn phòng tôi, tôi sẽ bổ túc cho em


Sao em có thể không biết xấu hổ?
Thật là ngượng ngùng, chuyện bức tranh tôi đã không cho hắn cơ hội vẽ, giờ còn phải giúp tôi học bổ túc.

Không sao.
Hắn quay đầu cười, rồi dừng xe trước cửa trường học.

Chúng ta có nên ngừng xe ở đoạn vừa rồi?
Hiện tại là lúc số người đến trường nhiều nhất, vô số học sinh đi qua chúng tôi, nếu hiện tại tôi đi xuống xe của hiệu trưởng đại nhân, thì chắc chắn sẽ bị vô số mắt kiếm chém chết.
Nhưng Hasegawa lại nói:
Không sao, xuống ở đây đi.
Hắn xuống xe, rồi mở ra cửa xe bên tôi.
Sau đó rất nhiều học sinh đứng lại nhìn xe, ào ào bàn tán.
Tôi rút lại lời nói tối hôm qua, tôi thà đụng tới Naraku còn hơn là phải đối mặt với tình huống này.
Nhưng kỳ quái, cực kỳ kỳ quái, bọn họ bàn tán xong liền đi tiếp, không ai chạy tới tiếp tục bàn tán. Không bình thường, mấy nữ sinh mê luyến hiệu trưởng đâu dễ dàng bỏ qua như vậy chứ, tôi đang thấy kỳ quái thì thấy Mina đi tới, nhìn thấy tôi liền khựng lại một chút, rồi cười nói:
Vậy là được rồi, về sau không cần tránh. Nhưng em bị thương, vẫn nên đi lên lầu nghỉ ngơi một chút, ăn chút điểm tâm sáng rồi hãng lên lớp.
Nói xong lôi kéo tôi đi.
Cái gì và cái gì? Nhìn thoáng qua Hasegawa, hắn cười nói:
Tôi đi đỗ xe.

Bị Mina bỗng dưng kéo lên lầu ba, cô ấy pha trà, tôi uống một ngụm, là hồng trà, vị không tệ. Tôi nhớ lại điều mà Mina vừa mới nói, lại hỏi:
Mina, vừa nãy chị vừa nói gì, về sau không cần lại tránh cái gì?

Mina cười nói:
Đó là nói cho bọn họ nghe, chị cho em xem cái này.
Nói xong cô ấy đi vào phòng trong, chốc lát sau đi ra mang theo mấy ảnh chụp.
Tôi cầm lấy xem, rồi sợ run. Trong ảnh chụp là cảnh tôi lên xe của Hasegawa ở cổng trường, còn có ảnh cùng nhau đi ra văn phòng hiệu trưởng. Không biết là ai chụp, rõ ràng là hai người không có quan hệ đặc biệt gì, vì sao ở trong ảnh lại thấy tràn ngập mờ ám.
Khóe miệng run rẩy:
Đây là?


Oa, em thật trấn định. Chẳng lẽ là anh trai đã nói chuyện này cho em sao, nhưng anh ấy bảo chị nói mà.
Mina ôm má nói.

Hiệu trưởng không nói gì với em cả, nhưng… rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Tôi chỉ ảnh chụp, không hiểu gì cả.

Mấy ngày trước, có người dán những ảnh chụp này lên bảng thông báo, chắc em cũng đoán được kết quả. Đám nữ sinh như điên lên vọt vào lớp em tìm em, sau đó lại có người biết được địa chỉ nhà em. Sau khi anh trai biết chuyện, sợ em xảy ra chuyện, cho nên tuyên bố qua radio của trường rằng hai người là người yêu.
Mina bình tĩnh nói xong mọi chuyện, hồng trà trong tay tôi lập tức rơi xuống đất, tôi nhìn Hasegawa vừa mới đi vào, lắp bắp nói:
Cám… Cám ơn!

Hasegawa nhìn thấy tôi liền mỉm cười
Không sao, em mới là người bị khó xử, về sau phải thường đến đây chơi rồi.


Vâng!
Ai nha, không đúng. Mấy ngày hôm trước, hình như tôi vẫn là bạn gái Yamaguchi, vậy chẳng phải là rất lộn xộn sao.

Không đúng, lúc trước hình như em đang cùng tên Yamaguchi yêu đương!

Mina nghe xong liền cười ha ha, Hasegawa lại nói:
Ảnh chụp này do chính Yamaguchi dán lên, khắp nơi trong trường học đều có camera theo dõi, chụp được ảnh cậu ta và ba tên nam sinh cùng lớp làm. Tuy chị thấy rất lạ, không hiểu sao bọn họ lại làm vậy, nhưng…


Là bọn họ?
Khóe miệng tôi run rẩy:
Nếu đã như vậy, Mina có thể giúp một chuyện không?
Tôi biết học sinh bình thường thì không thể tùy tiện sử dụng thiết bị trường học, hiệu trưởng đương nhiên làm được, nhưng Mina vẫn thân với tôi hơn.

Chuyện gì?


Copy ảnh chụp trong di động của em ra, dán lên bảng thông báo
Các cậu bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa!

Ảnh chụp gì?
Mina cầm di động của tôi xem, rồi mặt hơi hơi đỏ lên, cười to một tiếng, nói:
Em… em chụp…

Gật gật đầu, hình như có điểm quá mức vì mặt tôi không hề đỏ lên tí nào.

Trông em rất thanh thuần, không nghĩ tới lại… nhưng chị thích, chị đi giúp em dán lên ngay.
Nói xong, cũng không chờ uống xong trà liền chạy ra ngoài.
Tôi vốn tưởng rằng Hasegawa sẽ hỏi tôi chuyện ảnh chụp trong di động của tôi, đang nghĩ phải trả lời như thế nào, nhưng hắn lại không hỏi gì, chỉ vào trong phòng khác, chốc lát sau mang ra một bức tranh

Bức tranh đã xong rồi sao?
Tôi kinh hỉ hỏi.
Hasegawa nói:
Tôi cảm thấy vẫn không có thần vận giống bức tranh của tổ tiên

Tôi cầm lấy xem, nhìn thấy một thiếu nữ mặc đồng phục ngồi ở ghế tựa ngoảnh đầu cười. Nói thật, dù không đẹp bằng bức vẽ thiếu nữ dưới cây anh đào kia, nhưng cũng rất đẹp, ít nhất so với chính tôi còn đẹp hơn.

Rất đẹp, em không biết khi mình cười rộ lên lại được như vậy.
Bởi vì bận quá, nên thời gian chiếu gương không nhiều.

Không, nụ cười của em hẳn là đẹp hơn mới đúng
Hasegawa nói thật tự nhiên, nhưng lại làm người nghe không nhịn được trong lòng phát điên, đại ca, thầy có biết cách nói như vậy rất dễ làm cho người ta hiểu lầm không! May mà tôi cũng không cho rằng một người đẹp trai như thầy muốn người bình thường như tôi làm bạn gái, nên chỉ tim đập nhanh một chút liền bình tĩnh.

Còn có cảm giác thần bí này nữa, tổ tiên nắm chắc rất khá, nhưng tôi lại không sờ được một phần.
Hasegawa ngồi rất gần tôi, dùng ánh mắt như đang nhìn sinh vật lạ nhìn tôi, thật sự làm cho người ta không chịu nổi, tim lại bùm bùm nhảy, tôi vội vã đứng lên:
Đã đến giờ lên lớp, em phải quay về lớp học rồi
Nói xong không dám lại nhìn vị yêu nghiệt kia, gần như vọt vào thang máy
Thật đáng sợ, về sau không nên gặp hắn nhiều mới được. Rõ ràng lần gặp đầu tiên tôi đã cảnh cáo mình, vì sao còn kéo gần quan hệ chứ!? Sớm biết thế thì đã không chuyển trường đến đây học, hoặc là đã không nên đáp ứng tổ tiên hắn để hắn vẽ tranh mới đúng.
Tôi vào lớp, nhưng trong lớp không có ai, đang thấy kỳ quái, thì mọi người mới lục lục đi vào, huyên náo cả lên:
Không ngờ nhóm Yamaguchi-kun…
Lúc này tổ bốn người Yamaguchi đi đến.
Hắn vừa thấy tôi liền đi nhanh tới, kéo cổ áo tôi gằn giọng:
Là cô dán lên!?

Đau quá! Động tác mạnh như vậy rất dễ động đến vết thương. Tôi nhíu nhíu mày, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên
Mời cậu buông cô ấy ra, Yamaguchi-san.

Yamaguchi ngẩn ra, rồi đẩy tôi vào ghế.
Lưng đau, nhưng cánh tay bị khâu càng đau hơn. Cắn chặt răng, trên trán đã xuất hiện mồ hôi. Yamaguchi quay đầu lại nói:
Thế nào, muốn bảo vệ bạn gái sao?

Người tới đúng là Hasegawa, hắn đẩy mắt kính lên nói:
Tiết học này, tôi đến dạy thay, Yamaguchi-san, mời ngồi xuống.
Rồi hắn liếc tôi một cái, lại nhìn cánh tay bị thương của tôi, môi định động nhưng lại không nói gì, chỉ đi lên bục giảng nói:
Lên lớp, các bạn hãy lấy sách giáo khoa ra.

Yamaguchi sẽ không bắt nạt tôi, nhưng lại phải đối mặt với vị hiệu trưởng mị lực và áp lực này, tôi không dám ngẩng đầu trong cả tiết.
Thật vất vả đến lúc tan học, hắn lại chủ động đưa tôi về nhà. Ngồi ở trên xe, tôi hỏi:
Yamaguchi… gia thế của hắn…


Gia tộc Hasegawa cũng không kém gia tộc Yamaguchi, em yên tâm.
Giọng nói của Hasegawa rất ổn, làm cho người ta cảm thấy rất an tâm. Tôi gật gật đầu, im lặng đợi hắn đưa tôi về tới thần miếu Higurashi.

Hẹn ngày mai gặp


Buổi tối tốt lành
Tôi rốt cục học xong lễ phép Nhật Bản tối thiểu.
Hasegawa mỉm cười, rồi lái xe đi mất.
Mở cửa lên lầu buông cặp sách, bác Higurasi ở dưới tầng hỏi:
Có phải là hiệu trưởng đưa cháu trở về?


Vâng.
Vừa muốn mở cửa phòng, đã thấy một bóng người to từ trong phòng tắm lao tới, phía sau còn có một bóng người bé khác
Trong nháy mắt, tôi đơ ra, người chạy vội xuất ra đúng là Inuyasha, mà hiện tại hắn chẳng mặc cái gì cả, chỉ có cái khăn trắng cầm trong tay, nhưng lại không che được chỗ cần che. Mà người còn lại cũng không mặc gì nhưng không sao, vì hắn còn nhỏ. Nhưng một lúc mà nhìn đến hai nam trần truồng… Tôi còn muốn lập gia đình mà!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế hoạch dưỡng thành Sesshomaru.