• 395

Chương 59: Rối rắm


Số từ: 2826
Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Ngươi không phải nàng.
Sess tung ra Thương Long phá, Huy Nguyệt nhanh chóng dùng yêu lực ngăn trở.
Tôi do đã dùng hết linh lực phá kết giới của Huy Nguyệt, cho nên giờ chỉ có thể nằm sấp tại chỗ, không cử động nổi. Mắt thấy hai người đang đánh nhau, Sess hình như quay đầu liếc tôi một cái, sau đó xoay người dùng hết sát chiêu nhằm vào Huy Nguyệt.
Nhưng dù sao Huy Nguyệt cũng là yêu quái từng khiến hai đại yêu quái kết hợp mới có thể phong ấn, dù hiện tại năng lượng của Sess không yếu hơn cha hắn, nhưng cũng cần có một Yue nữa giúp hắn mới được.
Hiện tại có thể đứng bên cạnh hắn chỉ có tôi, tôi gắng gượng đứng lên, mà lúc này khôi giáp của Sess bị mũi tên của Huy Nguyệt đánh nát, cắm ở trước ngực Sess.
Tôi hoảng hốt che miệng, Sess từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu vết thương nghiêm trọng đến vậy. Nhưng ngay cả lông mày, hắn cũng không nhăn một chút, lấy tay rút mũi tên ra. Máu tươi phun ra văng khắp nơi, tay chân và đầu óc của tôi lạnh như băng, nhưng bất lực, cả người lại yếu đuối ngã xuống.
Cắn chặt răng, khi cảm giác miệng đã tràn ngập máu tươi, rốt cục đứng lên. Rút ra Luyện Nha trên lưng, thả người nhảy lên bổ tới.
Hai vs một, tôi không tin tôi thua nàng ta về kiếm đạo.
Bởi vì trước kia tôi cùng Sess thường xuyên luyện kiếm đạo với nhau, cho nên phối hợp rất tốt. Huy Nguyệt bị buộc lui ra sau mấy bước, nàng ta là đại yêu quái, đã cảm giác được trên hai thanh kiếm đều có yêu lực khá cường đại, không dám dễ dàng đụng chạm, như thế chúng tôi lại chiếm ích lợi.
Nhưng muốn khiến nàng ta bị thương, hình như đã không còn cơ hội. Hai bên lại đều bị thương, tình thế xem như tám lạng nửa cân. Nhưng không đúng, là yêu lực của nàng ta yếu bớt, hay là chúng tôi khí mạnh? Nhưng đánh mãi, tôi rốt cục hiểu ra.
Năng lực của Sess là yêu lực, mà năng lượng của tôi lại là linh lực, có thể nói là kẻ địch trời sinh của yêu quái. Linh lực của tôi không những làm Huy Nguyệt yếu đi mà còn lây sang cả Sess
Nghĩ đến đó, tôi ném Luyện Nha sang một bên, dùng tay không đánh.
Lần này, Huy Nguyệt lui nhanh hơn, lui đến bên cạnh căn phòng trên không trung. Nàng ta đột nhiên vươn tay tập trung toàn bộ yêu lực vào bàn tay, tôi cảm giác được yêu lực biến hóa, không rõ vì sao ở lúc quan trọng mà nàng ta lại làm thế, chẳng lẽ nàng ta không sợ bị chém sao? Vừa nghĩ đến đây, kiếm của Sess đã chém cánh tay trái của Huy Nguyệt. Yêu lực của nàng ta bị phá giải
Nhưng cùng lúc đó, bàn tay của nàng ta phun ra lốc xoáy yêu khí thổi mạnh tôi từ không trung lâu các xuống.
Nàng ta đắc ý cười to nói:
Sesshoumaru! Nếu cô ta ngã xuống từ nơi này hẳn phải chết, ngươi lựa chọn cứu nàng ta hay là bỏ cánh tay này của ngươi?!

Ngàn vạn không nên, ngài chỉ còn có một cánh tay thôi!
Dưới tình thế cấp bách, tôi nhanh chóng niệm phong chú, bay vọt đến bên trên Huy Nguyệt

Chết cười! Ngươi cho rằng phụ nữ bên cạnh ta chết dễ dàng như thế sao?
Sess đột nhiên tỏa khí độc, Huy Nguyệt vội bỏ tay hắn ra, lui lại mấy bước.
Cơ hội tốt! Tôi khởi động toàn bộ linh lực triệu hồi Xích Diễm, thắng bại chính là lúc này!
Ầm một tiếng! Xích Diễm đánh trúng Huy Nguyệt, thân thể xinh đẹp của nàng ta hoa lệ bay! Thật tốt quá, thành công! Tôi vừa muốn hoan hô, bỗng cảm thấy trước ngực lạnh như băng, cúi đầu mới thấy một mũi tên bằng xương đang cắm sâu vào giữa ngực. Kỳ quái chính là tôi lại không cảm thấy sợ hãi, chỉ nhìn Sess, rồi thân thể dần rơi xuống.
Cảm thấy có người ôm vào trong ngực, chậm rãi hạ xuống. Suy yếu chỉ vào ngực mình nói:
Đừng sợ, có Thiên Sinh nha…
Nếu chết rồi thì ngươi lại cứu ta.

Câm miệng!


Làm đi
Cảm giác được hô hấp càng ngày càng gấp, dù hắn không làm thì cũng không kiên trì được bao lâu.
Sess thả tôi nằm xuống cỏ, tay cầm mũi tên xương, nhưng hắn do dự không nhúc nhích, mày nhíu chặt.

Sess Sess..
Chết một hồi rồi lại sống lại, sau khi tỉnh lại thì không có vết sẹo nữa, thật tốt! Nhưng tôi biết, Sess không muốn mạo hiểm! Đang nghĩ, chỉ thấy Sess đột nhiên nâng tay, mũi tên xương kia bị hắn rút mạnh, bay ra khỏi ngực tôi

Á!
Tôi đau đớn kêu to, ý thức bắt đầu mơ hồ. Trong lòng lại dậm chân, hận Sess sao không nói trước. Nhưng tôi lại không có sức lực nói chuyện, ngay cả một ngụm không khí cũng chưa hút vào đã dần ngất đi. Trong tai nghe được Sess vội vàng kêu gọi:
Hitomiko! Hitomiko! Đáng giận!

Khi tôi tỉnh lại, hẳn là sau khi Sess dùng Thiên Sinh nha bổ về phía tôi, nhưng khi mở to mắt lại phát hiện mình đang ở trên giường bệnh viện. Vợ chồng Yaku Koumyo đang đứng ở trước giường tôi, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Ba… Mẹ…
Giọng nói thật đáng sợ, tôi giật nảy mình.

Hitomiko! Hitomiko tỉnh rồi!
Bọn họ vội vàng đến gần:
Thật tốt quá, con đã choáng váng hôn mê ba ngày, cuối cùng đã tỉnh lại rồi!


Vết thương?
Tôi còn nhớ rõ mình bị trọng thương, trở về đây thế nào cũng không biết.

Bác sĩ nói không có vấn đề gì, chỉ là bị thương phần mềm, phải chăm sóc tốt thân thể.
Yaku Koumyo dịu dàng nói, Gotou Akira vỗ vỗ lưng của bà nói:
Tỉnh rồi thì không sao nữa.
Đang nói, bác Higurasi từ bên ngoài đi vào, nói:
Dì có nấu canh, khi Hitomiko tỉnh lại… A, đã tỉnh rồi sao, cám ơn trời đất!
Dì buông canh xuống, rồi nói:
Hôm kia khi cháu bị anh trai Inuyasha mang về, dì còn tưởng rằng… May mà kịp đưa đến bệnh viện.

Là Sess đưa tôi trở về? Vì sao không trực tiếp giết rồi cứu? Giờ thì khen ngược, đau muốn chết!

Hitomiko, mẹ đã nghe bác Higurasi nói qua chuyện của con, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng mẹ cùng với cha con đã thương lượng, chờ con khỏe hắn sẽ theo bố mẹ trở về, không thể lại làm những chuyện nguy hiểm như thế này nữa.
Yaku Koumyo nhìn thẳng vào mắt tôi chờ đáp án.

Không thể! Đau đau đau!
Tôi không thể đi về, huống chi hiện tại chuyện với Sess còn chưa giải quyết.

Hitomiko…


Koumyo, không nên ép đứa trẻ, để con bé suy nghĩ kĩ.
Gotou Akira giữ chặt Yaku Koumyo an ủi.

Vậy con phải nhớ, ngàn vạn phải suy nghĩ kĩ càng.


Vâng!
Tôi gật đầu, cảm thấy mình thật ích kỷ, làm bọn họ lo lắng cho tôi như vậy. Trong lòng ấm áp, cảm giác có người thân thật tốt.
Cứ thế ở trong bệnh viện nằm hai ngày, Hasegawa và Mina đều đến thăm tôi. Nhưng bọn họ cũng không hỏi gì thêm, chỉ chúc tôi sớm ngày xuất viện.
Lại qua vài ngày, tôi được xuất viện. Ngồi ở ghế dài trong sân bệnh viện phơi nắng, không biết hiện tại Sess thế nào, có lẽ vì lo lắng cho tôi mà rất nóng nảy? Vậy thì Jaken sẽ không hay ho, nghĩ nghĩ, nở nụ cười.

Bị thương đến mức này cũng có thể cười được sao?
Âm thanh này là Hasegawa, hắn ngồi bên cạnh tôi, nói:
Em thật là một cô bé luôn làm cho người ta phải quan tâm.


Thực xin lỗi!
Cúi đầu giải thích, câu này là lời nói thật.

Nói cho thầy, vì sao lại bị vết thương nghiêm trọng như vậy?


Tai nạn xe cộ…
Không đến ba tháng lại xảy ra hai lần tai nạn xe cộ, có phải tôi rất không hay ho không!

Hitomiko, thầy có thể gọi em như vậy không?
Hasegawa quay đầu nhìn tôi hỏi.

Đương nhiên có thể.
Đây cũng không phải trường học.

Bác sĩ chữa trị cho em là bạn cùng trường của thầy, thầy vừa mới ở chỗ cậu ấy. Theo lời cậu ấy nói, vết thương ở ngực em rất giống vết thương bị kiếm trực tiếp xuyên vào, rất ít có tai nạn xe cộ có thể tạo thành vết thương như vậy. Chuyện cánh tay lần trước cũng vậy, nhưng người nhà của em và em đều nói là do tai nạn xe cộ, bọn họ cũng rất kỳ quái. Nói cho thầy, rốt cuộc em đang làm chuyện gì nguy hiểm, khiến cả người đều bị thương!
Hasegawa hơi kích động, hai mắt vốn luôn lạnh nhạt giờ gắt gao nhìn thẳng tôi, hình như muốn từ nơi đó được đến gì đó.

Là… là tai nạn xe cộ, tuy rằng rất kỳ quái, nhưng kỳ thực em là người rất không hay ho…

Rầm! Tôi còn chưa nói xong, Hasegawa đã đấm mạnh một cái xuống ghế dài, hắn nhắm mắt hít sâu mấy hơi:
Xin lỗi…
Sau đó đứng lên bước đi.
Tuy rằng biết nói dối là không đúng, nhưng nói thật mà có người tin mới là lạ! Nhưng, hôm nay hình như tôi đã chọc Hasegawa tức giận, chờ xuất viện nhất định phải xin lỗi hắn mới được.
Vì thế, khi tôi xuất viện vốn định đi thời đại Chiến quốc gặp Sess, nhưng cảm thấy cần phải xử lý chuyện bên này tốt đã. Tuy rằng vợ chồng Yaku Koumyo bị tôi nài nỉ xin ở lại Tokyo, cũng cam đoan với bọn họ tuyệt đối sẽ không lại bị thương nặng như vậy nữa, bọn họ mới lưu luyến không rời trở về. Kế tiếp đó là Hasegawa, phải xử lý tốt quan hệ với lãnh đạo, nếu không thì về sau làm sao yên tâm ở trường học chứ!
Vừa đến cửa cổng đã thấy Hasegawa đứng ở đó, nhìn thấy tôi liền cười nói:
Ông em nói hôm nay em sẽ đến trường học, quả thế, vết thương không còn đau chứ?

Không nghĩ tới thái độ của hắn vẫn dịu dàng trước sau như một, tôi nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nói:
Em xin lỗi, em không cố tình lừa thầy, nhưng mà có một số việc em không tiện nói, cho nên…


Không sao, em muốn uống chén trà trước khi lên lớp không?


Không tốt lắm…
Rất nhiều người đang nhìn!
Nhưng hình như Hasegawa hoàn toàn không để ý, cầm cặp trong tay tôi đi đến phòng vẽ tranh. Cảm giác bị vô số mũi tên vô hình ở sau lưng bay nhanh đâm về phía tôi, tôi vội vàng đến gần Hasegawa tìm kiếm bảo vệ, toàn bộ trường học, hắn là lớn nhất, để xem các ngươi có thể làm gì!
Chúng tôi đến phòng vẽ tranh ngồi xuống, tôi phát hiện trên tường treo ít nhất có ba bức tranh của tôi, không khỏi ngẩn ra nói:
Khi nào thì hoàn thành ba bức?


Gần đây
Hasegawa đưa chén trà vào tay tôi, nói:
Thích không?


Rất đẹp
Kỳ thực tôi cũng có bức vẽ muốn đưa cho hắn, nhưng lại không mang về. Cúi đầu nhìn thấy trà lại nghĩ tới lúc trước chọc họa, mặt đỏ lên nói:
Em xin lỗi.


Không phải là em đã nói rồi sao?
Hasegawa cười nói.

Không phải lần này, là lần trước em làm hỏng rất nhiều thứ… nhưng em sẽ bồi thường, nhưng cần một chút thời gian…
Chờ lần sau đưa bức tranh cho hắn, như vậy hẳn là có thể hết nợ.

Thì ra là vì chuyện này, không sao cả, cũng không phải là đồ gì quý trọng.
Hasegawa nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, tôi lại ngây ra, chúng còn không quý trọng thì cái gì mới được coi là quý trọng?!?
Đột nhiên, có người gõ cửa.
Tôi vốn tưởng rằng là Mina, nhưng Hasegawa lại nhíu mày nói:
Sao lại có người đến phòng vẽ tranh.
Nói xong đi qua mở cửa, sau đó tôi nhìn thấy Yamagugi đi đến. Hắn liếc tôi một cái, sau đó nói:
Này! Cô kia, cô hãy nói cho hắn, chuyện cô bị thương không liên quan gì đến tôi!

Có ý gì thế, tôi nhìn nhìn Yamaguchi lại nhìn nhìn Hasegawa, không hiểu gì cả.
Hasegawa lạnh lùng nói:
Mời cậu đi ra ngoài.


Còn nữa, tôi cùng với cô ta không có xảy ra bất cứ quan hệ gì hết, tin đồn tôi cướp đi thân xử nữ của cô ta hoàn toàn là nhầm lẫn. Làm sao tôi có thể có hứng thú với loại con gái thích mất tích kia chứ, hiệu trưởng đại nhân, mời ngài đừng đem chuyện này tính toàn bộ lên đầu tôi. Này cô kia, dù cô là viện trợ giao tế cũng được, thăng trầm với bạn trai cũ cũng được, tôi sẽ không phụ trách chuyện phá thân của cô!

Cái gì cái gì chứ! Sao hắn lại ở trước mặt hiệu trưởng nói mấy câu làm cho người ta mặt đỏ chứ, tôi không nhịn nổi nữa, ném chén trà trong tay về phía hắn nói lớn:
Cậu mới phá thân! Bà đây bây giờ vẫn còn là xử nữ!
Rõ ràng là giải hiểu lầm, vì sao hai tên kia đều kinh ngạc nhìn tôi.
Cảm giác được trên đầu đã bắt đầu bốc hơi nước, mặt cháy đến mức có thể sử dụng để rèn thiếc, tôi vội cúi đầu, vừa rồi người miệng thô không phải tôi, mời đừng để ý. Hasegawa ho nhẹ, nói:
Mời cậu đi ra ngoài, đây là chuyện riêng của chúng tôi.


Được, tôi đi, nhưng hiệu trưởng đại nhân, có phải ngài có bệnh gì không, yêu nhau lâu như vậy rồi nhưng bạn gái vẫn là xử nữ…

Ầm, cái gáy của tôi cũng bắt đầu bốc hơi nước.

Mời đi ra ngoài!


Được được, tôi đi ra ngoài, chỉ mong về sau cô cách tôi xa một chút.
Nói xong, Yamaguchi mở cửa đi thẳng, trong phòng chỉ còn lại tôi cùng với Hasegawa, không khí lập tức xấu hổ.

Xin lỗi, em lại làm vỡ cái chén của thầy…
Nợ lại gia tăng rồi.

Không sao cả, chỉ là đồ vật mà thôi. Hitomiko, em… hiện tại không có bạn trai sao?
Hasegawa dùng ngón tay gõ nhẹ vài cái vào mặt bàn, mới chậm rãi hỏi.
Lắc đầu, Sess không tính, người ta đâu có thổ lộ với tôi!

Vậy trước kia…


Trước kia?


Chẳng lẽ, em chưa từng có bạn trai?

Mặt vừa khôi phục bình thường giờ lại đỏ:
Không có, rất kỳ quái…
Cả hai kiếp đều không có, đúng là rất kì quái, rốt cuộc tôi đắc tội nguyệt lão đại nhân chỗ nào.

Không, thầy chỉ là muốn hỏi em, em có đồng ý trở thành bạn gái thực sự của tôi không?
Hasegawa bỏ kính xuống, ánh mắt chờ mong nhìn tôi.

Sao?
Tôi nghe lầm sao? Nhất định, nhất định là nghe lầm!

Làm bạn gái của tôi.

Đúng là thế, nhưng tôi hoảng sợ, vội xua tay:
Em… em làm sao có thể…


Đương nhiên có thể, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã có cảm giác này. Khi người ấy đi tới, đó sẽ là bạn đời duy nhất của tôi. Dần dần, trên người em tỏa ra khí chất thần bí, đối người đối vật luôn dịu dàng, luôn luôn khiến tôi mê muội thật sâu. Tôi vốn muốn chờ, chờ em ra trường. Nhưng đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến tôi cảm thấy nếu hiện tại không nắm chặt lấy em thì rất có khả năng em sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Tôi muốn bảo vệ em, sẽ không để chịu bất cứ tổn thương nào, Hitomiko, hãy đáp ứng tôi.
Hasegawa có chút kích động, hắn thổ lộ khiến tôi hoàn toàn hồ đồ, tâm hư vinh nho nhỏ kém chút liền nhảy ra đáp ứng yêu cầu của hắn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế hoạch dưỡng thành Sesshomaru.