Chương 1079: Liên minh - thoát hiểm đến bệnh viện
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1598 chữ
- 2022-02-09 04:01:49
Fillet và một người đàn ông khác không thể không điều khiển xe phân khối lớn né tránh.
Lúc này, dưới sự yểm trợ của họ, phi cơ của Tần Tốc như một cánh chim diều hâu vĩ đại sà xuống, bổ nghiêng thân mình xông tới.
Đồng thời, một khung cửa sổ tiếp tế khẩn cấp được mở ra.
Chúc Niệm Tề gần như nhoài nửa người ra khỏi khung cửa sổ.
Lần đầu tiên làm chuyện nguy hiểm như thế này, anh ta cũng căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Gần thêm chút nữa.
Lúc này, đối phương phát hiện ra ý đồ của họ, hỏa lực của một bên hướng về phía này.
Một luồng đạn bắn tới, Chúc Niệm Tề hoảng hốt rụt người lại, suýt nữa đã có một viên đạn trong số đó bắn trúng trán anh ta.
Lần đưa thuốc này thất bại.
Quân Lương và những người khác lại đánh vào sợi dây xích đang móc lấy Tề Tiểu Tô và chiếc xe.
Tần Tốc lái phi cơ liệng một vòng, lại bay trở lại.
Chúc Niệm Tề nhanh chóng nhoài người ra, muốn ném bình thuốc nhỏ trong tay về phía cửa sổ xe.
Còn thiếu chút nữa! Nghiêng về phía trước một chút!
Hệ thống Tiểu Nhất đã tính quỹ đạo bay của bình thuốc từ khi anh ta ném nó ra, lập tức gào lên. Ném như thế này thì bình thuốc sẽ đập vào khung cửa sổ mất!
Tề Tiểu Tô nghiến răng, dồn sức đạp một cái.
Chiếc xe vốn đang treo lơ lửng trong không trung bị cô đạp như vậy, bỗng chốc lắc lư về phía trước.
Đồng thời, cô nhanh chóng nhào tới, đưa tay bắt lấy chiếc bình nhỏ.
Bình thuốc nhỏ đã cầm trong tay, cô bỗng thấy vững dạ hơn vài phần!
Uống nó đi!
Chúc Niệm Tề vừa gào lên đã bị hỏa lực của đối phương ép ngược về.
Tề Tiểu Tô không chút do dự, lập tức mở nắp, uống cạn bình thuốc trong một hơi.
Cô cứ tưởng cần một thời gian mới có thể hóa giải công hiệu của thuốc, nào ngờ, dung dịch thuốc vừa vào đến dạ dày đã như cuộn trào lên, ban đầu dạ dày của cô rất khó chịu, toàn thân như bị nướng cháy, nhưng chỉ một lát sau, hiệu quả của thuốc đã lan tới tứ chi, thân thể cô bỗng nóng bừng lên, từ trong ra ngoài, đồng thời cũng vã hết cả mồ hôi.
Nhưng sức lực của cô nhanh chóng trở lại, thậm chí, cô còn thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Chưa đợi cô khen ngợi thứ thuốc mà Chúc Niệm Tề chế ra đã nghe thấy tiếng dây xích đứt đoạn, chiếc xe đột ngột rơi xuống!
Đây hoàn toàn là rơi tự do mà!
Tuy rằng ban nãy không bị treo quá cao, nhưng ít nhất cũng phải mười mấy mét, ngã xuống như vậy, không chết cũng bị thương!
Chị Vân Diên!
Mợ Vệ!
Giáo quan Tề!
Mọi người trong chiến đội Diệm Ưng không khỏi kêu lên.
Người trên phi cơ của đối phương cũng sa sầm mặt mũi:
Chúng muốn lấy mạng Tề Tiểu Tô à?! Chết tiệt!
Không sao, chỉ cần cô ta chưa chết là được, bị thương cách mấy, căn cứ cũng có thể cứu sống được.
Người nói câu này chính là Mã Kỳ mà Tề Tiểu Tô đã từng gặp mặt, còn bên cạnh hắn, người đang sa sầm mặt mày lại là Lục Quang.
Nghe câu nói của Mã Kỳ, sắc mặt của Lục Quang càng sầm xuống.
Ý của tiến sĩ là muốn mang cô ta về mà không một chút ổn hại nào.
Mã Kỳ liếc nhìn gã, cho dù hắn cũng là đàn ông, nhưng nhìn làn da trắng như phát sáng và dung mạo tuyệt sắc của Lục Quang, hắn cũng không khỏi thấy cơ thể nóng bừng lên.
Hắn thích phụ nữ.
Nhưng dạng giống như Lục Quang, hắn thấy mình cũng có thể thử. Dù sao thì Lục Quang cũng quá đẹp.
Tiếc rằng, hắn không thể chạm vào gã.
Lục Quang là người hắn không thể đụng vào được.
Không thể đụng vào, nhưng khích đểu đôi câu thì vẫn được:
Ôi chao, Lục Quang à, không lẽ cậu thấy xót cho Tề Vân Diên hả? Có phải tiến sĩ đã nói với cậu rằng nếu bắt đầu thí nghiệm thì người lên giường với Tề Vân Diên sẽ là cậu không?
Lục Quang liếc mắt nhìn hắn, tuy rằng ánh mắt đó vô cùng lạnh lùng, nhưng vì Lục Quang quá xinh đẹp và tinh tế nên trông qua lại có vẻ quyến rũ.
Họ còn đang đấu võ miệng với nhau, Tề Tiểu Tô đã nhanh chóng chui vào không gian trong lúc xe rơi, đợi khi chiếc xe rơi xuống đường cái
bằng
một tiếng vang lớn mới lại nhanh chóng chui ra.
Dùng cách này, cô không hề bị thương một tí nào.
Hệ thống Tiểu Nhất lúc này mới nhận ra:
Tôi đang nghĩ sao cô không sợ, hóa ra là dùng cách này!
Nhất thời nó không nghĩ ra đâu đấy!
Tề Tiểu Tô lôi Minh Dao ra ngoài, rơi như vậy mà chiếc xe này không có vấn đề gì, cô lập tức khởi động lại xe, xông về phía trước.
Tần Tốc! Chúng tôi chặn người lại, cậu đi theo tới đó đón mợ Vệ đi!
Quân Lương nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Chỉ cần cô ấy xông ra, họ sẽ không kiêng dè gì nữa, lập tức chặn người lại.
Trong phút chốc, họ dốc toàn hỏa lực, bắn nổ chết cái lũ này!
Phi cơ của Tần Tốc xông ra, đồng thời cũng khai hỏa nhắm thẳng hai kẻ Fillet kia, yểm hộ cho Tề Tiểu Tô thoát khỏi vòng vây.
Trong khoảnh khắc, tiếng súng và tiếng nổ ở đây vô cùng ác liệt.
Tề Tiểu Tô lái xe xông ra khỏi vòng vây được một đoạn rất xa, cuối cùng không thấy ai đuổi theo nữa mới dừng lại.
Tần Tốc cũng đáp phi cơ xuống, khởi động chế độ lái tự động, chạy nhanh về phía Tề Tiểu Tô.
Mợ Vệ, không sao chứ?
Tề Tiểu Tô đỡ Minh Dao xuống xe, được anh ta nhanh chóng đỡ lên phi cơ.
Đây là ai thế?
Chúc Niệm Tề cũng mau mắn đi tới đỡ người.
Đợi khi phi cơ đóng cửa lại và cất cánh bay lên lần nữa, Tề Tiểu Tô mới thở phào một hơi, ngã người trên ghế:
Con bé là Minh Dao, tôi quen trên thị trấn, chiếc xe ban nãy là của con bé. Bây giờ chỉ có thể đưa con bé về thôi.
Cô vừa nói vừa dặn dò Hệ thống Tiểu Nhất:
Tra số điện thoại nhà con bé, gọi một cuộc điện thoại báo bình an đã, đến lúc đó phái người đưa con bé về.
Đã đến khu bảy rồi, cô nhớ Vệ Thường Khuynh, lúc này chắc chắn không thể đưa Minh Dao về được.
Dù sao, các đám Quân Lương cũng thừa sức chặn chúng lại, bây giờ có thể coi như đã an toàn.
Được.
Hệ thống Tiểu Nhất bắt đầu điều tra, nhưng một lúc sau kinh ngạc kêu lên:
Tra được số điện thoại của nhà cô ấy rồi, nhưng chỉ có dữ liệu về mẹ cô ấy thôi.
Rõ ràng cô ấy luôn nói bố cô ấy thế này bố cô ấy thế nọ, còn nói muốn gọi ông ấy tới cứu họ, Hệ thống Tiểu Nhất cứ tưởng rằng sẽ tra được tư liệu về bố cô ấy.
Có điều, điều này cũng không kì lạ lắm, nó không nghĩ nhiều, gọi thẳng qua đó.
Người nhận điện thoại là một phụ nữ.
Nó để Tề Tiểu Tô nói chuyện cũng bà.
Xin chào, xin hỏi tìm ai vậy?
Đầu dây bên kia là một giọng nói vô cùng dịu dàng, chỉ nghe thấy giọng nói này cũng khiến người ta cảm thấy như có gió xuân phe phẩy, vỗ về.
Xin chào, xin hỏi có phải mẹ của Minh Dao không?
Là tôi, là tôi! Cô là người đã bắt con gái tôi đi phải không? Các người đừng làm hại con bé, muốn gì tôi cũng đồng ý hết!
Người phụ nữ kia bỗng chốc cuống cuồng lên, giọng nói và ngữ điệu của bà ta có thể truyền đạt rất nhiều cảm xúc, Tề Tiểu Tô có thể nghe ra sự khủng hoảng và căng thẳng của bà ta lúc này.
Nhất định là một bà mẹ rất thương con.
Cô vội vàng an ủi:
Không phải, cháu sống ở thị trấn Long Viên, là hàng xóm mới của nhà cô. Trước đó gặp phải chút chuyện, nhưng bây giờ đã giải quyết xong rồi, không còn nguy hiểm gì nữa.
Cô là cô Tề?
Vâng.
Xem ra Minh Dịch đã về đến nhà, cũng đã nhắc đến mình với họ.
Cô nghe thấy đối phương thở phào một hơi.
Cô Tề cũng không sao, vậy là tốt rồi, vậy cô và Dao Dao bao giờ quay về? Không, cô nói xem hai người đang ở đâu, tôi bảo bố Dao Dao tới đón hai người.
Thật ngại quá, hiện tại cháu có việc gấp phải về thủ đô, đợi khi cháu đến nơi sẽ phái người đưa Dao Dao về nhà, xin cô yên tâm.
Sau khi cúp điện thoại, Tề Tiểu Tô vẫn thấy hơi kì lạ.
Ban nãy khi cô nhắc đến thủ đô của Liên minh, hình như đối phương hơi kinh sợ.
Nhưng mà thủ đô của Liên minh đáng sợ đến thế sao?
Cảm giác nghi ngờ này nhanh chóng bị nỗi lo cho Vệ Thường Khuynh áp đảo.
Nửa ngày sau, họ mới về tới thủ đô, vào bệnh viện kiểm tra.