• 2,277

Chương 405: Lại có người muốn đào góc tường rồi


Nghe lời này của Nghiêm lão, trong lòng Tề Tiểu Tô sáng tỏ ra mấy phần.

Cô gửi một tin nhắn cho Long Đào.

Thời gian, địa điểm?

Long Đào nhận được tin nhắn, thở phào một hơi nhẹ nhõm, cả người đều thoải mái, lúc này anh ta mới phát hiện sau khi cúp điện thoại, cả người và trái tim đều căng thẳng.

Lâu lắm rồi không có chuyện gì mang lại cho anh ta cảm giác áp lực tâm lý lớn như vậy.

Đến lúc này, trong lòng anh ta mới thật sự ổn định lại.


Tiểu Hồ, Tiểu Hồ, cậu vào đây.


Hồ Tu Trạch đẩy cửa đi vào, kinh ngạc phát hiện trạng thái tinh thần của Long Đào hoàn toàn khác với lúc trước, giờ trông đã phấn chấn hơn rồi.


Tối nay tôi hẹn uống trà với Đỗ Tử Nhân, cậu đi cùng tôi đi.



Bí thư?



Đặt xong địa điểm và thời gian thì cậu gửi tin nhắn báo cho Tiểu Tô biết.


Nghe lời này, ánh mắt Hồ Tu Trạch sáng lên. Anh ta hiểu rồi!


Vâng! Bí thư!


Long Đào mỉm cười, vẫy vẫy tay bảo anh ta mau đi sắp xếp.

Mà cũng đúng lúc này cần câu của Tề Tiểu Tô động đậy, cô kinh ngạc kêu lên:
Nghiêm lão, có cá cắn câu rồi!



Kéo đi, đừng mạnh tay quá.
Nghiêm lão đứng lên, thu dây giúp cô.

Một con cá diếc béo khỏe được kéo lên khỏi mặt nước, Tề Tiểu Tô lần đầu tiên câu được cá, hưng phấn vừa cười vừa gọi. Nghiêm Uyển Nghi cũng chạy tới.

Vân Tú nghe thấy tiếng cười nói bên suối, huých khuỷu tay vào Nghiêm Tắc Thâm, thấp giọng hỏi:
Nghiêm gia đã quyết định lập trường rồi à?


Cô chỉ chỉ Tề Tiểu Tô bên kia.

Nghiêm Tắc Thâm không hề do dự gật đầu nói:
Đúng thế.



Tiểu Tô vừa mới tròn mười tám tuổi thôi.
Vân Tú nhìn cô gái bên kia, nụ cười rực rỡ, bộ dạng thẳng thắn, cô ấy thật sự có thể khiến cho Nghiêm gia không chùn bước leo lên một con thuyền với cô ấy sao?


Em đừng xem thường cô ấy, anh đã từng nói với em rồi, lần này giới thiệu em với cô ấy, nói là cô ấy dựa vào giao tình của anh với em mà mời được một nhà thiết kế nghìn vàng khó mời trong giới, không bằng nói là anh muốn dựa vào giao tình với cô ấy mà dẫn em tới thì đúng hơn.


Anh ta nhìn Vân Tú, nói:
Tại sao em lại rời khỏi thủ đô? Còn không phải là vì bị những người đó ép sao? Nhưng anh biết em luôn muốn trở về, nơi đó có mơ ước, có người thân của em. Em cứ tin anh, có lẽ cô ấy có thể đưa em quay về.


Vân Tú nhìn Tề Tiểu Tô, hốc mắt hơi đỏ lên:
Thật vậy sao?



Ừ.


Hai giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt Vân Tú. Cô bỗng nhiên cười lên,
Được.


Tám rưỡi tối, tại một quán trà yên tĩnh ở phía đông thành phố D, trong một gian phòng riêng, Đỗ Tử Nhân nhìn Long Đào ngồi ở phía đối diện, bê chén trà gốm lên, nói:
Anh thử xem, trà cổ trăm năm do một người bạn của tôi gửi từ Vân Nam đến, ở chỗ chúng ta không có đâu.


Long Đào nâng chén trà lên, uống một ngụm, khẽ cau mày:
Mùi vị hơi... kỳ lạ.


Đỗ Tử Nhân cười ha ha:
Đây là do anh không quen thôi, uống quen rồi sẽ thấy ngon. Tôi biết Bí thư Long bình thường cũng không có sở thích gì, nhưng có lẽ cũng có thể thưởng thức trà.



Thật ra tôi cũng chưa uống nhiều trà lắm.


Long Đào cũng cười.

Tới lúc này rồi, anh ta cũng không sốt sắng gì nữa, chỉ cần yên tâm thưởng thức trà thôi.

Quả nhiên, Đỗ Tử Nhân không chịu nổi phải mở miệng trước.


Bí thư Long, anh cũng không muốn cả đời làm Bí thư ở thành phố D chứ? Mặc dù nhìn thành phố D hiện tại rất có tiền đồ phát triển, đúng là thế, nhưng phải phấn đấu đến năm tháng nào chứ? Anh biết đấy, bây giờ ngoài vị đang ngồi ở chỗ đó ra, người có khả năng ngồi lên nhất trong cuộc tranh cử khoá này là người của Hạ gia.


Hạ gia.

Long Đào làm sao có thể không biết Hạ gia được.

Bây giờ trong quân sự và chính trị của thủ đô, đâu đâu cũng là người của Hạ gia, ai cũng đoán được, nhiệm kỳ kế tiếp rất có thể là thiên hạ của Hạ gia. Nhưng Hạ gia bây giờ nói kiêu căng thì cũng kiêu căng, nói khiêm tốn thì cũng vô cùng khiêm tốn, ít nhất, cho dù người ngoài có suy đoán thế nào, Hạ gia vẫn không để lộ ra dã tâm muốn tranh cái chức kia, ngược lại giống như trọng thần tận tuỵ với công việc.

Rất nhiều người muốn tóm được sơ hở của Hạ gia, nhưng Hạ gia trên dưới giống như cái thùng sắt, căn bản không có nửa điểm xấu để người khác tóm được.

Riêng chỉ nghĩ đến chuyện này thôi cũng đã thấy đáng sợ rồi.


Mọi người đều nói vụng như vậy, nhưng mà không liên quan đến chúng ta lắm, chúng ta có cố gắng thế nào cũng vẫn không thể chen lên được.
Long Đào thở dài nói.

Đỗ Tử Nhân cười một tiếng, nói:
Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà tôi vô tình có được một tin nội tình, một vị trong Hạ gia, là một kẻ si tình, đó tuyệt đối là loại có thể dùng cả giang sơn để đổi lấy một nụ cười của người đẹp.



Ồ? Vị nào của Hạ gia thế?



Vị đó thì tạm thời tôi không nói ra được. Nhưng vị này, anh không biết đâu, người đẹp đó của anh ta cũng bạc mệnh, vốn dĩ có tài sắc như vậy, nên hưởng hết vinh hoa phú quý cả đời đúng không? Ai ngờ lại quá bạc mệnh, chưa tới ba mươi tuổi đã bị bệnh nặng mất mất rồi.
Đỗ Tử Nhân thở dài, tỏ ra rất thương tiếc.

Long Đào thật sự chưa từng nghe đến chuyện này, mặc dù trong lòng có chuyện, nhưng cũng nghe rất chăm chú.
Thế chắc vị đó đau khổ muốn chết luôn ấy nhỉ?


Đỗ Tử Nhân gật đầu:
Còn không phải sao. Hơn nữa, bây giờ đã gần bốn mươi rồi mà vẫn không gần gũi phụ nữ, cũng không muốn kết hôn.



Chuyện này... đàn ông như vậy đúng là hiếm thấy.



Hiếm thấy quá ấy chứ, có bao nhiêu người lén nói anh ta bị hâm, phụ nữ mà, xinh đẹp có tài, còn không phải là quơ tay một cái là có được cả đống sao? Nhưng người ta lại chỉ yêu mỗi người kia thôi.
Đỗ Tử Nhân cũng khịt mũi khinh bỉ điểm này.

Long Đào bỗng thấy không hiểu:
Vậy anh nói Tề Tiểu Tô có liên quan gì tới chuyện này?


Vừa nhắc tới Tề Tiểu Tô, mắt Đỗ Tử Nhân lập tức sáng lên, sờ cằm cười, ánh mắt không biết đang nhìn đi đâu, giống như đang hồi tưởng lại dáng vẻ của Tề Tiểu Tô.

Mặc dù đều là đàn ông, nhưng Long Đào vẫn cảm thấy vẻ mặt này của hắn thật sự quá dung tục.


Tề Tiểu Tô ấy hả...
Đỗ Tử Nhân kéo dài giọng, nói:
Cô gái đó thật sự rất xinh đẹp, chỉ là hơi gầy chút, nếu như có thể béo thêm tí nữa thì đúng là tuyệt sắc. Quan trọng nhất là cô ấy, giống, người, phụ, nữ, đã, mất, kia.


Mấy chữ cuối cùng, hắn nhấn mạnh từng chữ, trong giọng nói kia đè nén sự hưng phấn điên cuồng, khiến cho trái tim Long Đào phát rét.

Tề Tiểu Tô giống người phụ nữ mà vị Hạ gia kia yêu?

Long Đào lập tức hiểu ý hắn.


Tôi cho người đi điều tra rồi, tra cẩn thận hết thói quen sinh hoạt, sở thích, biểu cảm thường có và những câu thường nói của người phụ nữ kia, sau đó kêu Tề Tiểu Tô học, biến cô ấy thành dáng vẻ của người kia, sau đó tìm một thời cơ tốt, đưa cô ấy đến trước mặt vị kia.


Mắt Đỗ Tử Nhân sáng lên, tiếp tục nói:
Chỉ cần Tề Tiểu Tô quyến rũ được vị kia, chúng ta cũng coi như có công đầu, đến lúc đó, gấm vóc tiền đồ, anh và tôi đều có.


Trong chiếc BMW màu đen đỗ ở ngõ hẻm bên ngoài quán trà, ánh mắt Tề Tiểu Tô rét lạnh.

Hệ thống Tiểu Nhất cũng tức đến muốn nổ tung.


Quá vô liêm sỉ rồi! Bản Hệ thống phải tiêu diệt hắn!


Không, nó phải mau nói cho Thiếu soái biết, lại có người muốn đào góc tường của ngài ấy rồi! Hơn nữa lần này còn đào một cách siêu cấp vô sỉ, muốn biến Tiểu Tô thành loại phụ nữ đó nữa chứ!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu.