• 2,275

Chương 805: Người mười ba vạn



Đây chính là giá tiền của bảo bối bên trong tủ, mọi người có thể xem trước, lần đầu tiên, trên lý thuyết mà nói, mỗi một người có thể lựa chọn một món, nhưng không loại bỏ chuyện có hai người hoặc hơn cùng nhìn trúng một món, lúc đó sẽ phải dựa vào rút thăm để quyết định món bảo bối này thuộc về người nào.
DJ đứng ở bên cạnh nói:
Đương nhiên, cũng có thể có người không chỉ nhìn trúng một món bảo bối, chỉ cần bỏ thêm tiền, lại rút thăm tiếp thì có thể chiếm món bảo bối trong tay người khác thành của mình.


Còn có thể như vậy?

Tốt xấu gì cũng không phải là kiểu đấu giá.

Có điều, tới nơi này chơi, cũng chính là hướng đến chơi, có lẽ cũng sẽ không thật sự có ai đồng thời muốn hai món đồ trở lên.

À không, đã có người khẽ hô lên rồi:
Đều trên vạn tệ? Không rẻ chút nào! Còn có mười mấy vạn hả?


Bọn họ hít một hơi lạnh, tưởng là vui chút thôi, nhiều nhất cũng chỉ là mấy trăm, mấy nghìn đã là cao nhất rồi, ai biết lại có cái giá mười mấy vạn thế này, điều này khiến cho bọn họ đều kinh hãi.


Trong này rốt cuộc là cái gì vậy? Có thể đắt như vậy sao?


Tất cả mọi người đều cảm thấy rất hứng thú với cái tủ mười mấy vạn kia.

Có điều, cái này hệ thống Tiểu Nhất cũng không nhìn thấy, bên trong tủ vừa không có máy quay cũng không có năng lượng, nó không cảm giác được gì cả.


Nếu như bên trong có đồ chúng ta muốn, vậy thì sẽ có năng lượng, cô sờ mấy cái tủ xem.
Hệ thống Tiểu Nhất nói:
Chỉ cần tìm được, chúng ta sẽ lấy món đồ đó.


Vì vậy Tề Tiểu Tô cũng giả vờ tò mò, sờ từng cái tủ.

Lúc sờ đến cái tủ thứ ba, hệ thống Tiểu Nhất chưa lên tiếng, cô đã ngẩn ra:
Ơ, sao trong này lại có hơi thở?



Hửm?
Hệ thống Tiểu Nhất vốn đang cảm nhận năng lượng, nó không cảm nhận được năng lượng từ chỗ này, nhưng lại nghe thấy câu này của Tề Tiểu Tô:
Có hơi thở? Trong tủ có vật sống? Chắc không phải là động vật quý hiếm chứ?


Tề Tiểu Tô lắc đầu:
Cảm giác là người.


Lúc này, cô nghe được một giọng nói rất nhỏ:
Cứu, cứu tôi...


Vẻ mặt Tề Tiểu Tô hơi thay đổi.

Tủ kín gió như vậy, người ở bên trong lâu nhất định sẽ cảm thấy không thở nổi, rất có thể sẽ ngạt chết. Cô vốn dĩ không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng nghe được tiếng cầu cứu cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.



Tề Tiểu Tô, cô cứ đứng bên cái tủ đó, là nói rõ cô muốn cái đó à? Vậy chúng tôi không chọn cái đó nữa!
Hạ Trân Anh nhanh chóng đi đến cạnh cái tủ cuối cùng:
Tôi muốn cái này.


Khả năng là bị cô ta kích thích, hai người khác cũng không nhịn được vội vàng xông đến, mỗi người nhận một cái tủ:
Tôi lấy cái này.



Vậy tôi sẽ lấy cái này, cái này rẻ nhất.


Hai người còn lại do dự một chút, một người trong đó nói:
Hôm nay tôi cũng chỉ là ra ngoài chơi thôi, tôi vẫn không lấy thì hơn. Tôi bỏ quyền.


DJ cười:
Đương nhiên có thể, có điều anh biết quy định của chúng ta rồi chứ? Chuẩn bị múa cột nhé, ít nhất phải năm phút trở lên.



A, được, được thôi.
Mặt người đàn ông kia đỏ lên, nhưng vẫn coi như sảng khoái đồng ý mặc bikini múa cột.


Tôi ra ngoài uống rượu thôi, không mang đủ tiền, có thể cho tôi chút thời gian về nhà lấy thẻ không? Người đàn ông còn lại nói:
Tôi vẫn muốn đồ, có hứng.



Sợ là không được, thưa anh.



Vậy hết cách rồi.
Người đàn ông kia nhún vai:
Khiêu vũ vừa hay có bạn.


DJ nói:
Vậy mời hai vị theo tôi ra ngoài thay quần áo chuẩn bị lên sân khấu, nơi này ông chủ của chúng tôi sẽ đích thân đến, mọi người gọi anh ấy là anh Đại Huy là được rồi.


DJ dẫn hai người đàn ông kia rời đi, rất nhanh đã nghe thấy anh ta tuyên bố có hai người đàn ông sắp mặc bikini múa cột cho mọi người xem rồi, bên ngoài toàn tiếng huýt sáo và hoan hô, náo động toàn trường.

Một người đàn ông hơi phát tướng ngậm một điếu thuốc đi tới, quan sát bốn người còn lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Tề Tiểu Tô và Hạ Trân Anh, rất kinh ngạc nói:
Không ngờ tối nay lại có hai đại mỹ nữ! Vinh hạnh, vinh hạnh. Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Đại Huy, không biết mọi người xưng hô thế nào?


Tề Tiểu Tô nhíu mày lại, cắt đứt màn chào hỏi của anh ta, chỉ cái tủ bên cạnh mình:
Tôi lấy cái này, có phải là có thể lập tức mở ra không?


Tủ nào cũng có khóa, nếu không cô đã mở ra từ lâu rồi.

Đại Huy nhìn cô, cười cười nói:
Thật ra thì chúng tôi có phục vụ vận chuyển, có thể đưa đến địa chỉ khách chỉ rồi mở tủ.



Không cần. Mở ngay ở đây đi.



Xem ra vị mỹ nữ này rất nóng lòng, giá của cái tủ này là mười ba vạn tám, vậy thì mời cô đây trả tiền trước đã.


Hệ thống Tiểu Nhất không nhịn được kêu lên:
Tiểu Tô, cô chắc chắn là muốn cái này sao? Bên trong nếu quả thật là một người, cô còn định mua người về à? Ngộ nhỡ là đàn ông thì sao?


Vậy Thiếu soái sẽ điên mất.


Mua bán người là phạm pháp, cậu không biết à?
Tề Tiểu Tô trợn mắt. Cô mua người về làm gì chứ? Chỉ có điều sợ người ở bên trong không chống đỡ nổi nữa nên muốn mau mở tủ thôi.

Đại Huy cầm máy quét thẻ đến, Tề Tiểu Tô không chút do dự quẹt khoản tiền này. Cô nhìn Đại Huy:
Anh biết trong này là cái gì không?



Người đẹp, cái này đương nhiên tôi biết rồi.



Nếu biết, anh còn dám đề giá bán?


Đại Huy nghi ngờ nhìn cô, như vậy xem ra, hình như cô biết bên trong là cái gì rồi hả? Nhưng cái tủ này tuyệt đối không thấy được thứ bên trong, sao cô lại biết được?

Anh ta cười nói:
Người đẹp, cô nghĩ sai rồi.
Anh ta cũng không nói kỹ nữa, thấy giao dịch thành công, ánh mắt nhìn Tề Tiểu Tô thêm mấy phần hứng thú. Dẫu sao, người trẻ tuổi như vậy, ở nơi này, ngay cả đồ cũng không nhìn thấy đã có thể mặt không đổi sắc quẹt mười mấy vạn, tuyệt đối không phải người bình thường.

Trên thực tế, trong lòng Đại Huy hơi xoắn xuýt. Hắn vốn bỏ cái này vào trong cũng chỉ là muốn gây cười thôi, tưởng là giá cao như vậy không có ai muốn cả, đợi đến lúc cái tủ này sót lại, hắn sẽ đẩy ra sân khấu bên ngoài mở ra trước mặt mọi người, chắc chắn sẽ rất hấp dẫn mọi người. Cũng có thể kiếm không ít tiền, khẳng định không chỉ là mười ba vạn.

Nhưng không ngờ Tề Tiểu Tô vừa bắt đầu đã trực tiếp thanh toán cái này, hắn cũng không tiện nuốt lời.

Hắn thu tiền, đưa một cái chìa khóa cho Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô lập tức mở khoá, mở cái tủ kia ra, nhưng đúng lúc những người khác cũng muốn lại gần nhìn, cô nhét cái túi của mình vào giữ lấy cửa, để lại một kẽ hở, nhưng không nhìn thấy được đồ trong tủ.


Tề Tiểu Tô, thứ gì đó, không cho chúng tôi nhìn xem?
Hạ Trân Anh cũng tò mò muốn chết.

Tề Tiểu Tô nhìn cô ta, khẽ nhướn mày:
Xin lỗi, không muốn mở ra.


Cô cũng không phải kẻ ngốc. Nếu như mở ngay tại chỗ ra một người đàn ông, truyền ra ngoài còn không biết sẽ xiêu vẹo thành cái gì nữa! Cho nên, chắc chắn không thể để lộ người này ra đây được.

Đại Huy cười, lại lần nữa khẳng định cô biết trước bên trong là cái gì rồi.

Tủ vừa mở ra, tiếng hít thở bên trong nghe càng rõ ràng hơn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu.