Chương 874: Chủ động xuất kích
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1468 chữ
- 2022-02-08 08:31:18
Sau khi mang nó ra ngoài, Tề Tiểu Tô tìm thấy Đổng Ý Thành, để anh yểm hộ, bỏ đồ vào không gian.
Vừa bỏ vào, giọng của Hệ thống đã vang lên.
Kiểm tra thấy chất độc nguy hiểm cấp A, mời xác nhận có gửi vào hay không.
Xác nhận.
Sau khi nâng cấp, không gian có rất nhiều tầng kiểm soát, trước khi chấp hành nhiệm vụ, cô và Vệ Thường Khuynh còn bỏ vào đó không ít đồ, khi có dao kéo vũ khí, hệ thống cũng sẽ gửi một câu xác nhận như vậy.
Sau khi xác nhận sẽ tự động tìm nơi thích hợp để lưu trữ.
Em bỏ vào rồi?
Đổng Ý Thành nhìn thứ trên tay cô biến mất trong tích tắc, vẫn thấy không thể tin nổi.
Tuy biết rằng trên cơ thể cô có không gian, nhưng cô chưa từng đưa anh vào đó, cho nên anh có tưởng tượng cũng không tưởng tượng ra nổi không gian trông như thế nào.
Vâng.
Là chuyện gì thế?
Đổng Ý Thành đã cho người đưa Tiểu Lý vào một căn phòng, tăng cường canh gác, nhưng không biết cụ thể là thế nào.
Tề Tiểu Tô nói:
Cung Phiên Long làm ra một loại độc tố có ở tương lai, vô cùng nguy hiểm, cho nên thứ đó chỉ có thể để ở chỗ em.
Độc tố?
Đổng Ý Thành chau mày, có thể khiến Vệ Thường Khuynh trở nên sắc bén lạnh lùng như thế chắc chắn không phải loại độc tố bình thường, anh nhìn cô có chút lo lắng:
Nếu đã nguy hiểm như thế, để trên cơ thể em thực sự không sao chứ?
Tề Tiểu Tô tuy rằng thấy anh coi không gian là cơ thể cô có chút kì lạ, nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp, Đổng Ý Thành đang quan tâm cô mà.
Cô lắc đầu:
Anh, không sao đâu.
Em cũng phải chú ý một chút.
Đổng Ý Thành vỗ nhẹ lên vai cô.
Em biết rồi. Anh, anh cũng phải chú ý nhé.
Hệ số nguy hiểm của nhiệm vụ lần này rất cao, nếu như Hạ Nông và Cung Phiên Long cố chấp đến cùng, bọn họ làm nhiệm vụ che ở phía trước, nếu nói
không một ai bị thương
thì quá khó, không thể thực hiện được.
Sau khi nói vài câu với Đổng Ý Thành, cô quay lại sảnh.
Vệ Thường Khuynh đứng thẳng người, trông như một cây tùng hiên ngang đĩnh đạc. Sắc mặt Lãnh đạo rất trầm trọng, có vẻ hơi giận dữ, phu nhân thì ngồi trên ghế, tay ôm ngực, mặt mũi trắng bệch.
Phu nhân không sao chứ?
Tề Tiểu Tô đi tới, phu nhân lập tức nắm lấy tay cô, nắm rất chặt.
Tiểu Tô à, hôm nay may mắn có cô, là cô đã cứu cả nhà chúng tôi!
Lãnh đạo vốn đang im lặng, nghe thấy câu này của bà, lập tức đập bàn, trầm giọng trách:
Xằng bậy! Sao có thể tùy tiện gọi người đi mua đồ như thế? Bà cũng không phải không biết bây giờ là lúc nào! Thời điểm đặc thù, người bên đó như hổ rình mồi, chỉ đợi một cơ hội này thôi, bà không biết đường cẩn trọng thì thôi, còn tự động dâng cơ hội cho chúng! Bà bảo tôi phải nói bà thế nào đây? Lần này nếu như không phải Tiểu Tô, bà có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?
Chúng ta gặp chuyện đã đành, còn khiến quan hệ hai nước trở nên tồi tệ thế nào bà có biết không? Đến lúc đó tình thế đại loạn, người chịu khổ vẫn là người dân đấy!
Họ làm vợ chồng hơn hai mươi năm, chưa một lần tức giận đến đỏ mặt, luôn tôn trọng nhau, bây giờ Lãnh đạo nghiêm khắc trách mắng bà trước mặt cấp dưới, khiến khóe mắt phu nhân đỏ bừng, cổ họng nghẹn lại, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Vệ Thường Khuynh không cảm thấy trách mắng như thế này có gì không ổn, chẳng buồn dao động.
Nhưng Tề Tiểu Tô hiểu được cảm giác của phu nhân, cô vỗ vỗ lên mu bàn tay bà:
Phu nhân cũng không biết được đám người Hạ Nông có thủ đoạn như vậy, dù sao loại độc tố đó cũng chưa từng nghe nói qua.
Trái tim phu nhân có phần dịu lại.
Đúng là lỗi của tôi, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm.
Bà nói.
Vệ Thường Khuynh nhìn Tề Tiểu Tô, nhận được ám hiệu của cô mới lên tiếng:
Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Tôi đoán, kế hoạch lần này không thành, đối phương sẽ có kế hoạch tiếp theo, chuyện cấp thiết bây giờ là phải nghiên cứu phương án thứ hai.
Giáo quan Vệ có kế hoạch gì?
Giọng nói của Lãnh đạo lúc này mới hòa hoãn lại.
Vệ Thường Khuynh nhìn Tề Tiểu Tô.
Ồ, đúng rồi, nghe ý kiến của Tiểu Tô đi.
Lãnh đạo nói.
Tề Tiểu Tô vừa nghĩ đến thủ đoạn của đối phương, mắt sáng lên:
Tôi có ý kiến này. Chúng ta cứ phòng thủ mãi cũng không phải cách, chi bằng chủ động tấn công đi!
Nếu nói câu nói này là để Lãnh đạo và phu nhân nghe, chi bằng nói rằng câu này là dành cho Vệ Thường Khuynh.
Lãnh đạo có thể nghĩ cô nói năng lung tung, hiện tại họ không đứng ở địa bàn của mình, tuy rằng mang theo không ít người, nhưng hoàn cảnh ở đây cũng quá loạn, chỉ dựa vào những người họ mang theo, phòng thủ còn được, chứ tách người ra để chủ động tấn công căn bản không thể làm được.
Nhưng, trên thực tế, họ còn có Hệ thống Tiểu Nhất.
Chỉ cần Hệ thống Tiểu Nhất dốc sức tra ra những nhân vật tình nghi, liệt kê từng người vào danh sách đen, nhất cử nhất động của chúng, họ có thể nắm bắt được, sau đó phái người tấn công từng nhóm một, tuyệt đối là có thể.
Nhưng làm sao để Lãnh đạo tin tưởng vào ưu thế của họ, tin rằng cách chủ động tấn công này có thể tiến hành được mới là vấn đề.
Ý của Tề Tiểu Tô khi nói với Vệ Thường Khuynh, cũng là đẩy câu đố hóc búa này cho anh.
Vệ Thường Khuynh nghe xong liền hiểu ra.
Làm sao được? Nếu như ở trong nước, chúng ta tất nhiên phải chủ động tấn công, nhưng bây giờ ở nơi thế này, chúng ta không quen, nhân lực cũng không thể tách ra được.
Vệ Thường Khuynh còn chưa mở lời, Lãnh đạo đã lắc đầu phản đối.
Có một cách có thể thực hiện được.
Vệ Thường Khuynh nói.
Tất cả mọi người đều nhìn anh.
Vệ Thường Khuynh nhìn Tề Tiểu Tô, nói như đinh đóng cột:
Tôi chủ phòng thủ, Tiểu Tô chủ tấn công.
Ý của cậu là?
Tề Tiểu Tô sững người:
Một mình em?
Đúng, chỉ một mình em.
Vệ Thường Khuynh nói:
Anh phái một người ra thay thế vị trí của em, chỉ một mình em tách ra, nhân lực không thành vấn đề nữa.
Một mình cô ấy làm sao mà được? Còn không biết đối phương có bao nhiêu người nữa kìa!
Trưởng ban thư kí cũng lắc đầu.
Phu nhân nhìn Vệ Thường Khuynh với vẻ khó hiểu.
Tuy rằng trong hoàn cảnh này không hợp để nói chuyện tình yêu nam nữ, nhưng bà không hiểu nổi, vị Giáo quan này không phải là chồng chưa cưới của Tiểu Tô à? Sao có thể nhẫn tâm để cô ấy một mình đi đối phó với người của Hạ Nông như vậy được?
Như thế không phải là đặt cô ấy vào thế hiểm hay sao?
Một mình, cô ấy là một cô gái đó!
Vệ Thường Khuynh nhìn Tề Tiểu Tô, giọng điệu nghiêm túc:
Vân Diên, em tự thấy có được hay không?
Anh nghiêm túc gọi biệt hiệu của cô như thế, hoàn toàn không giống mọi khi, Vệ Thiếu soái nghiêm nghị, khi mới gặp nhau là như thế này đó.
Lúc đó anh rất nghiêm khắc với cô, khi luyện tập không hề nhắc tới tình cảm.
Tề Tiểu Tô ưỡn thẳng lưng:
Được!
Họ không biết ưu thế của cô!
Với nhiệm vụ mà người khác không hoàn thành được, cô lại có thể chắc chắn!
Hơn nữa thời gian của họ không còn nhiều, bắt buộc phải giải quyết Hạ Nông và Cung Phiên Long trong thời gian ngắn nhất, họ mới có thể yên tâm rời đi, yên tâm đến Liên minh các hành tinh được!
Nếu không, họ vừa rời đi, Cung Phiên Long làm bậy làm bạ ở đây, sẽ ảnh hưởng tới quỹ đạo của họ ở Liên minh!
Vậy được, Vân Diên xuất kích, lập tức chấp hành nhiệm vụ!