Chương 938: Liên minh - náo động thủ đô liên minh
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1743 chữ
- 2022-02-08 08:31:26
Mà ở trong trường đua ngựa, Thế Trạch cũng sắp tức điên lên rồi.
Anh ta biết mình nhận nhầm người rồi, Tề Tiểu Tô không phải là cháu gái thần bí của Thủ trưởng ban chấp hành tối cao mà anh ta đoán, anh ta cảm thấy trái tim đang rỉ máu rồi.
Nhưng anh ta thật sự không hận được Tề Tiểu Tô, người ta có làm gì đâu chứ? Đến dẫn Tần Tốc đi, ban đầu cũng không gây chuyện, đều là làm theo thủ tục và trình tự của trường đua ngựa, trả tiền cho trường đua ngựa.
Người anh ta tức giận là Bành Khố Các.
Vừa đến đã xông vào phòng VIP, sau đó ra lệnh cho lính thuộc hạ ra tay bắt người, điên cuồng ngang ngược vừa thôi chứ!
Muốn bắt khách trong phòng VIP của anh ta, chẳng lẽ không nên nói trước với anh ta một tiếng à? Vốn dĩ chuyện này nên để cho anh ta ra mặt xử lý, như vậy thì sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy rồi.
Bây giờ người ta đã ra khỏi trường đua ngựa rồi, hắn ở bên ngoài canh chừng thì cứ canh chừng đi, tốt xấu gì cũng phải tìm được người rồi hãy ra tay, không tìm được người là do hắn không có bản lĩnh, huỷ xe của người ta quy mô lớn như vậy, có cần mặt mũi không hả?
Bảo anh ta phải ăn nói với bao nhiêu khách khứa ngoài kia thế nào đây?
Ông chủ, bây giờ tất cả khách khứa và tất cả khách ở trong phòng VIP đều đang khiếu nại, đều kêu la đòi chúng ta giải thích, muốn chúng ta bồi thường xe ở Lạc Phi của bọn họ.
Chúng ta bồi thường thế nào được? Ai làm nổ thì người ấy đi mà đền.
Thế Trạch tức giận nói:
Kết nối toàn bộ hình ảnh ở camera bên ngoài đến màn hình công cộng và phòng VIP, để cho bọn họ tận mắt nhìn xem là ai làm nổ xe của bọn họ, nói với bọn họ, trường đua ngựa cũng không có cách nào cả! Tôi không động đến thiếu tướng Bành được!
Anh ta biết, chính là vì quân đội nhận được tin tức Brien của một trong ba tinh tặc lớn gần đây có thể sẽ đến tập kích Liên minh các hành tinh, Bành Khố Các mới càng hung hăng càn quấy, bởi vì hắn biết với tình hình bây giờ của Liên minh thì chỉ có đội phi cơ chiến đấu của hắn là có năng lực chống lại Brien nhất mà thôi.
Hắn là lấy công lao tương lai để tùy tiện liều lĩnh thế đấy.
Hơn nữa, hắn làm mất mặt mũi của anh ta như vậy, chính là muốn dùng một cách không rõ ràng khác để nói cho anh ta biết, nói cho Tướng quân Mali cậu của anh ta biết, Bành Khố Các hắn đã có thể không cần nhìn sắc mặt Tướng quân Mali mà sống nữa rồi.
Đúng là lố lăng!
Ông chủ, như vậy được không?
Trợ lý có chút do dự hỏi.
Như vậy liệu đến lúc đó Bành Khố Các có cắn ngược lại anh ta một miếng không, Tướng quân Mali cũng không dễ xử lí nữa rồi, dù sao cũng là bọn họ để lộ tất cả hành vi ngang tàng bạo ngược này của quân đội bọn họ ở trước mặt công chúng.
Tin chắc bây giờ không có bên truyền thông nào dám tới quay lại hình ảnh chi tiết ở hiện trường cả.
Thế Trạch trầm giọng nói:
Có cái gì mà không được chứ? Cứ làm theo đi!
Anh ta không nói, vừa rồi gọi điện đến văn phòng của ban chấp hành, anh ta đã lờ mờ đoán được ý của Thủ trưởng rồi.
Cậu là người kinh doanh trường đua ngựa, cho nên bất kể như thế nào, nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ của cậu chính là bảo đảm sự an nguy cho khách khứa và nhân viên bên trong trường đua ngựa, khiến họ yên lòng.
Phụ tá của Thủ trưởng ban chấp hành đã truyền đạt lại lời của Thủ trưởng một câu như vậy.
Dựa theo cách hiểu của Thế Trạch, đó chính là cậu quan tâm khách của cậu là được rồi, bên chỗ Thiếu tướng Bành thì không cần phải để ý đến hắn! Cũng không cần suy nghĩ loại bỏ ảnh hưởng cho hắn! Ai cũng đều phải tự chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm!
Vậy thì, chuyện Bành Khố Các làm bây giờ, cũng nên để hắn tự chịu trách nhiệm.
Anh ta hiểu ý của Thủ trưởng ban chấp hành như vậy, cho nên đâu có quan tâm những hình ảnh này bị khách khứa nhìn thấy liệu có ảnh hưởng không tốt gì không?
Hình ảnh truyền vào màn hình công cộng lớn của trường đua ngựa, truyền đến các phòng VIP.
Tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn xe của mình bị lính của Bành Khố Các dùng pháo làm nổ sàn xe, lật tung.
Ầm ầm ầm ầm.
Âm thanh ở hiện trường truyền vào, đó là tiếng xe của bọn họ đập lên mặt đất.
Đau lòng.
Thiếu tướng Bành làm cái gì thế hả? Chúng tôi muốn nói chuyện với Thiếu tướng Bành! Bảo anh ta đừng có cho nổ nữa! Thả chúng tôi ra trước được không?
Đúng! Để chúng tôi rời đi trước đã, bọn họ có thể vào đây lùng bắt người mà!
Trong bộ đàm truyền tới tiếng của nhân viên nghiệp vụ ở trường đua ngựa:
Trường đua ngựa của chúng tôi không có ý kiến gì cả, đặt khách khứa lên hàng đầu, bây giờ chúng tôi sẽ thử kết nối với Thiếu tướng Bành, ông chủ Thế Trạch của trường đua ngựa chúng tôi sẽ thay mặt truyền đạt ý kiến của mọi người.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Thế Trạch nhanh chóng kết nối được với điện thoại Bành Khố Các.
Anh ta chuyển cuộc điện thoại đến tần số công cộng, tất cả người ở trường đua ngựa đều có thể nghe được.
Đội trưởng Bành, tôi là Thế Trạch. Bây giờ tôi đại diện cho tất cả nhân viên làm việc ở trường đua ngựa cùng với tất cả khách hàng ở trong trường đua ngựa yêu cầu đội trưởng Bành dừng hành động oanh tạc lại.
Giọng nói lạnh lùng của Bành Khố Các truyền vào tai tất cả mọi người:
Thi hành quân vụ, hy vọng mọi người thông cảm.
Thi hành quân vụ cũng đâu cần phải phá hủy xe của mọi người chứ?
Vậy có phải là cậu có thể giao người ra rồi không?
Bành Khố Các hỏi ngược lại.
Thế Trạch lập tức phát cáu.
Lại đẩy chuyện này lên người anh ta.
Anh ta hít sâu một hơi, nói:
Tôi muốn giải thích với mọi người ngay tại đây một chút. Tần Tốc, có lẽ mọi người đều biết, hôm nay có một người đẹp tên là Tề Vân Diên bởi vì không nỡ để cho cậu ấy bị thương, vì vậy muốn ngăn cản Tần Tốc tham gia thi đấu, dùng mấy trăm triệu để chuộc cậu ta đi, hơn nữa, Tần Tốc tự xin nghỉ việc, những chuyện này đều phù hợp với quy định ở trường đua ngựa, thủ tục cũng đều làm xong cả rồi. Cô Tề kia cũng vì lí do này nên mới vào phòng VIP của trường đua ngựa. Bây giờ chắc mỗi vị khách trong phòng VIP đều rõ, trường đua ngựa Lạc Phi có nghĩa vụ bảo vệ đối với từng khách hàng. Đội trưởng Bành không muốn để cho Tần Tốc rời đi, dẫn lính xông vào phòng VIP của Tề Tiểu Tô, muốn dẫn người đi, vậy nên mới nổi lên xung đột.
Trong xe bay cũng kết nối được với điện thoại của bọn họ, trong buồng xe cũng có thể nghe rõ ràng.
Lúc Vệ Thường Khuynh nghe thấy Tề Tiểu Tô không nỡ để cho Tần Tốc bị thương, khẽ liếc mắt, Tần Tốc ngồi ở chỗ điều khiển lập tức cảm thấy sau lưng lạnh toát, tóc gáy lập tức dựng đứng lên.
Lão đại, đội trưởng, đây hoàn toàn là Thế Trạch nói linh tinh!
Mợ Vệ không phải là vì giúp anh nên mới đến tìm em sao?
Tề Tiểu Tô cũng không nói nổi, Thế Trạch, anh tưởng tượng đến mức thế có thật sự tốt không? Lại nói, trường hợp nghiêm túc như vậy, anh muốn nói thì cứ nói, thêm câu này làm gì hả?
Tôi là người kinh doanh trường đua ngựa, khi khách rõ ràng chưa phạm pháp, đương nhiên là không thể ngăn cô ấy lại hoặc là trực tiếp vượt quyền bắt người giao cô ấy ra được, chuyện này không sai chứ? Vào lúc đó, không phải đội trưởng Bành cũng vẫn chưa có lệnh bắt người của quân đội à? Cho nên tôi không cảm thấy mình có nghĩa vụ phải phối hợp.
Giọng Thế Trạch vẫn vang lên:
Nhưng đội trưởng Bành lại chọn cách này để bắt người thì chúng tôi thật sự khó mà có thể chấp nhận được.
Thi hành quân vụ, không cần nhân dân chấp nhận.
Lời của Bành Khố Các khiến cho mọi người trong trường đua ngựa xôn xao.
Cách giải thích của Thế Trạch rất thành khẩn, bọn họ đều nghe lọt tai, dẫu sao bọn họ cũng là khách của trường đua ngựa, đặc biệt là người trong phòng VIP, bọn họ cũng đều biết quy định bảo vệ của trường đua ngựa đối với khách trong phòng VIP nên càng đồng tình hơn.
Nhưng câu trả lời lạnh lùng vô tình của Bành Khố Các khiến cho bọn họ khó mà chấp nhận nổi.
Cái gì gọi là không cần nhân dân chấp nhận?
Giờ hắn đang phá xe của bọn họ đấy!
Chúng tôi muốn ra ngoài!
Được thôi.
Bành Khố Các nói:
Tôi sẽ sai người lắp đặt máy giám định khuôn mặt, các người có thể xếp hàng đi từng người ra, đồng thời chấp nhận giám định khuôn mặt thật.
Bây giờ có thể tiêm thay đổi khuôn mặt được rồi, thời gian nửa tiếng đủ để mũi tiêm này có tác dụng, ai biết được là Tề Vân Diên có sử dụng mũi tiêm này không? Hắn tuyệt đối không cho phép cô có bất cứ cơ hội nào để trốn thoát hết.