Chương 117: Nực cười
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1291 chữ
- 2021-12-31 04:51:01
Loạn!
Loạn thật rồi! Nếu thật sự là hắn ta, vậy thì hôn sự của tôi và Âm Thao cũng là một tay hắn ta tạo nên? Đã tự mình tác thành, thì dựa vào đâu mà khinh thường tôi?! Mà bây giờ làm tôi đau khổ là, nếu như người mà Ôn Như Ca nói là hắn ta, vậy thì tôi đã công cốc rồi? Trên đời này vốn dĩ chẳng có ai dễ dàng mà nhảy qua sinh tử.
Nếu có, thì cũng là do Diêm Vương hứng khởi, dùng bút vạch một nét...
Cho nên, tôi đến nơi này rốt cuộc để làm cái gì? Là đến để làm trò hề?
Cô biết Thất Gia là ai chưa?
Ôn Như Ca hỏi.
Tôi tuyệt vọng cười thành tiếng, lắc đầu:
Tôi mong không phải là cái người mà tôi đang nghĩ đến...
Ôn Như Ca, cô có thể nói cho tôi nghe, tại sao Thất Gia lại có miếng thịt của Âm Quân không? Như miếng thịt quý báu của Âm Quân, không phải người thân thiết, thì làm sao có thể có được?
Ôn Như Ca nói:
Vị Thất Gia đó nói, là do ngài ấy đánh cược với Âm Quân thắng được, cho nên Âm Quân chỉ có thể nhận thua, đưa miếng thịt đó cho ngài ấy.
Tôi không dám tin:
Chỉ đơn giản như vậy?
Tôi cười.
Là cười trong tuyệt vọng.
Kẻ ba xàm này, phong cách hành xử lấy nặng xem nhẹ của hắn ta, ngoài hắn ta ra, dường như sẽ chẳng ai làm vậy.
Nếu như Âm Thao có nhiều người thân cận, vậy hắn cũng sẽ không ngốc nghếch như sinh vật chưa tiến hóa như thế.
Hơn nữa, Âm Thiện còn nói với tôi, người duy nhất để Âm Thao tôn trọng ở âm gian chỉ có một người, là Diêm Vương.
Hơn nữa, người có thể có toàn quyền xử lý sổ sinh tử, ngoài Diêm Vương thì còn ai?! Tôi đến đây thế này, thực sự là một trò cười!
Cô sao thế?
Ôn Như Ca quan tâm hỏi.
Tôi tuyệt vọng cười lắc lắc đầu:
Không sao, chẳng có gì cả.
Vậy, có thể cho tôi xem đứa trẻ không?
Ôn Như Ca nhẹ nhàng nói.
Ồ.
Cô cà lăm ngây ngô bay đến, đưa đứa trẻ ra.
Tôi ngay lập tức từ trạng thái tuyệt vọng bước ra, mau chóng ngăn cô ngốc cà lăm, ngữ khí mạnh mẽ nói với Ôn Như Ca:
Không được!
Cô cà lăm làm mặt khổ.
Ôn Như Ca khổ sở cười:
La Hy, cô thật sự bị ám ảnh đến thế sao.
Cô xem tôi bây giờ đã thế này, chẳng lẽ còn có thể hại đứa trẻ hay sao? Tôi chỉ là muốn xem xem, đứa trẻ của cô và Âm Quân sẽ trông như thế nào.
Cho dù thế nào, tôi cũng được xem là bà mối giữa hôn sự của cô và Âm Quân?
Tôi hừ một tiếng, tôi nói vì sao mà đột nhiên cô ta nói đến quà tặng kèm
mua một tặng một
, hóa ra là lại dùng chiêu cũ, tranh thủ tôi không đề phòng, để mượn cớ tiếp cận đứa trẻ! Cô ta bây giờ có vẻ yếu ớt, vẫn nằm dưới đất nói chuyện, vết thương không còn chảy máu.
Nhưng vết thương không chảy máu thì mới nguy hiểm.
Bởi vì trong cơ thể cô ta có độc, độc cương thi sẽ làm cơ thể trở nên rất cứng, cứ như là một thanh gỗ, vết thương không chảy máu thì chứng tỏ, tất cả các bộ phận trên cơ thể của cô ta đã cứng lại.
Thế nên tôi không cho cô ta chút đồng cảm nào.
Với loại người này, cứ thương cảm cô ta, cô ta sẽ chỉ dùng nó để lợi dụng.
Cô nhóc cho dù có kỳ quặc, nhưng nó vẫn là con của Âm Thao, cơ thể bé nhỏ nhưng bên trong có một năng lượng vô cùng lớn, tạm thời còn chưa nhiều người biết.
Nếu rơi vào tay Ôn Như Ca, cô ta chắc chắn sẽ lợi dụng nó, dùng nó để thoát chết.
Nếu như cần thiết, cô ta nhất định sẽ chẳng nề hà mà đem đứa trẻ làm tổ vật.
Cho nên tôi điềm tĩnh nói:
Việc nào ra việc đó, nếu cô muốn tôi liên thủ đối phó với lão cương thi thì tôi đồng ý hợp tác, nhưng tôi không hy vọng là cô sẽ bán đứng tôi! Cô không muốn hợp tác với tôi, dù sao tôi cũng đã hỏi ra điều tôi muốn biết, bây giờ tôi có thể tùy hứng mà rời đi.
Thôi được.
Ôn Như Ca mềm mỏng nói:
Cơ thể tôi bây giờ càng lúc càng lạnh, càng lúc càng cứng lại, nếu cô vứt tôi ở lại, tôi chết chắc.
Tôi sửa lại:
Cô không chết được.
Ôn Như Ca đành nói:
Sống không bằng chết.
Thực ra, sự giày vò lớn nhất của người không thể chết được chính là sống không bằng chết! Tôi ngồi xuống, kiểm tra vết thương của Ôn Như Ca.
Tứ chi vẫn còn mềm, nhưng vai, bụng, đều đã trở nên cứng nhắc, ngực cô ta phập phồng, xem ra là có một vật gì đó cứng ngắc đang đè lên nội tạng, làm cho cô ta hô hấp khó khăn.
Tôi hỏi cô ta:
Cô có thể tự đi không?
Ôn Như Ca nói:
Cô xem tôi bây giờ giống với người có thể tự mình di chuyển không?
Tôi không hoàn toàn tin lời cô ta:
Tôi hy vọng cổ có thể đứng lên, bởi vì tôi còn phải bể con tôi.
Vậy để tôi thử.
Cô ta cố gắng nâng người lên, cuối cùng thì cũng có thể đứng lên được.
Cô ta kinh ngạc nói:
Oa! Hóa ra tôi có thể tự đứng lên!
Kỹ thuật diễn xuất này tồi quá! Tôi cũng không có nhiều hơi sức mà tính toán với cô ta, tôi vừa đón đứa bé từ tay cô cà lăm, vừa nói với cô ta:
Giải thi độc tốt nhất là dùng gạo nếp, bây giờ đi vào trong thôn, tìm một nhà có thể cho chúng ta gạo nếp.
Ôn Như Ca khổ não chỉ vào tối với cô ta:
Nhưng, với bọn họ thì chúng ta là hai người bị bệnh tâm thần.
Cô chắc là tốt hơn chút.
Dù gì việc của cô cũng qua một năm rồi, người ở Từ Gia Trại chắc cũng quên mất việc của cô.
Nhưng tôi thì không được, họ vẫn nhận ra tôi, biết tôi là cô ngốc, chúng ta lại như thế này, sẽ không có ai đồng ý giúp chúng ta.
Tôi nói:
Tôi có cách.
Cô có cách gì?
Theo tôi là được.
Nói xong, tôi quay người đi.
Được.
Đằng sau vọng lại tiếng cười của Ôn Như Ca:
Thật là phải phục cô! Có một năm mà cô đã trở nên có chủ ý, cũng bá đạo hơn nhiều.
Tôi chẳng muốn quan tâm đến lời cô ta nói.
Nhưng những lời đó lại làm tôi nhớ về một năm trước.
Tôi lúc đó có thể vẫn là kiểu khẩu xà tâm phật, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như trước đây, tùy tiện phân phát sự đồng cảm linh tinh khắp nơi! Tôi sẽ đồng cảm, vui vẻ giúp người, họ chỉ cần cầu xin tôi mấy câu là tôi đã mềm lòng.
Cho nên tôi vốn dĩ đã phải rời xa Từ Gia Trại, nhưng vì Từ Viên Viên, tôi lại trở về nhà họ Từ, mới từng bước đi vào tình trạng như thế.
Nhưng, trên đời này không phải tất cả mọi việc đều là tôi muốn giúp là giúp được, tôi đã không giúp được, vậy chỉ còn tùy duyên!