• 315

Chương 119: Hợp tác



Không có gì.
Tôi ngay lập tức bình tĩnh lại, coi như là chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi một giây cũng không được mất cảnh giác, Ôn Như Ca là người lúc nào cũng có thể nghĩ sẽ đem đứa trẻ của tôi ra để lợi dụng! Tôi tắm rửa xong, Ôn Như Ca cũng dùng xong đống gạo nếp, dưới chân cô ta đều là gạo màu đen, tôi ngửi rõ mùi hơn, dường như là mùi cháy khét.

Nhưng xem tình trạng của cô ta thì cũng không được ổn lắm.

Mặt cô ta trắng bệch.

Phần da xung quanh vết thương là màu xanh tím, nhưng cũng đỡ hơn trước, máu đã chảy ra ngoài, tuy máu chảy ra là màu đen.

Ôn Như Ca nén đau, nói với tôi:
Chỗ gạo nếp này không đủ dùng, tôi cần nhiều hơn...
Tôi nói:
Trời sáng, chợ mở cửa, tôi đi mua gạo nếp cho cô.
Ôn Như Ca nghi hoặc hỏi:
Cô đồng ý giúp tôi?
Tôi cười nói:
Trên đời này cũng chỉ còn tôi là chấp nhận giúp cô.

...
Sắc mặt cô ta khẽ thay đổi, tôi không biết là cô ta đang nghĩ gì, nhưng chắc trong bụng đang chửi tôi ngốc, tôi cũng thấy mình ngốc nghếch, bị cô ta bán đứng hết lần này đến lần khác, lại vẫn đồng ý giúp cô ta.

Tôi chẳng phải giúp mình cô ta.

Tối qua tôi cũng bị ngâm trong hồ máu, trên người cũng dính máu của những vong linh kia, chúng tìm Ôn Như Ca báo thù xong thì sau đó sẽ đến lượt tôi, tôi có muốn thoát cũng không thoát được, cho nên phải tạm thời hợp tác với cô ta, xử lý gọn ghẽ chuyện này mới nói tiếp.


Nếu cô đồng ý đưa đứa trẻ đó cho tôi, tôi có thể sẽ nghĩ ra cách xử lý đám quỷ kia.

Dù sao đi nữa, nó là con của Ấm Quân, có thể dùng để trấn tà được.
Ôn Như Ca nói.

Tôi lắc đầu:
Đứa trẻ này không được.

Chẳng lẽ cô muốn chết ở đây?

Ai cũng phải có mức giới hạn thấp nhất của mình.

Ôn Như Ca, đứa trẻ này chính là mức giới hạn đó của tôi, không ai được động vào nó!
Tôi kiên quyết nói:
Tôi tin vẫn còn những cách khác, dù gì cũng là trận pháp do cô bày ra, không phải cô không nghĩ tới, sau khi trận pháp bị phá bỏ thì cô sẽ phải làm thế nào để xoay chuyển tình hình?

Thôi được rồi.
Ôn Như Ca lùi bước thỏa hiệp:
Nói thật thì khi bày trận pháp đó, tôi chưa nghĩ đến việc làm thế nào để xử lý khi nó bị phá.

Không thể nào!



Những máu trên đèn dầu đó là máu của Bao Thị và Từ Dương, tạo thành một phong ẩn trận pháp uy lực vô biên.

Mà bởi vì sử dụng máu của người thân nhất của lão cương thi, ông ta mỗi ngày đều ngửi thấy mùi máu của người thân trên đèn máu đó, sẽ nhớ đến cảnh tượng vợ con ông ta chết thảm, vì thế nỗi oán hận dồn nén càng nhiều, càng điên cuồng muốn phá bỏ trận pháp đó, tìm người để trả thù.

Kế hoạch của tôi là trong ba năm sẽ nuôi ông ta thành một con cương thi điên cuồng tàn bạo bậc nhất.

Đợi khi ông ta oán hận càng tăng, phá bỏ trận pháp thì tôi đã không còn ở Từ Gia Trại rồi.

Tới lúc đó, chỉ cần hung thi tác oai tác quái, chắc chắn sẽ có cao nhân đến xử lý.

Tất cả những tà thuật tôi học được đều từ Bao Thị, Bao Thị nghiên cứu tà thuật dưỡng thi, nhưng lại không hề có thuật thu phục cương thi.

Cho nên tôi cũng không biết nên làm thế nào.


Tôi cười lạnh:
Đợi đến khi ông ta phá bỏ trận đồ, thì ông ta sẽ xuống núi hại người? Dưới chân núi toàn là người đấy!
.

Ôn Như Ca nói:
Cũng không phải đợi đến khi ông ta phá trận đồ.

Tôi thấy nước trong hồ vốn dĩ là nước suối trong, do oán hận của lão cương thi càng ngày càng tăng, ông ta muốn phá vỡ huyết trận ra ngoài, nỗi oán hận của ông ta đã thu hút những sinh vật sống xung quanh như chó, thỏ, người lên núi chặt củi.

Chỉ cần có chút dị thường, sẽ có cao nhân xuất hiện.

Nhưng tôi không ngờ, không hề có cao nhân' nào đủ bản lĩnh để thu phục ông ta.

Ông ta chưa phá bỏ trận đồ đã lợi hại như thế, nếu đợi ông ta phá bỏ được thì sao?
Tôi tức giận nói.

Ôn Như Ca nhẹ nhàng nói:
Rồi sẽ có người xử lý được ông ta.
Tôi yên lặng nhìn cô ta.

Cô ta là một người đàn bà vô cùng thông minh, đáng tiếc lại lớn lên trong một gia đình cực đoan, những quan niệm của cô ta vô cùng lệch lạc, tôi không thuyết phục nổi cô ta.

Hồi lâu, tôi mới thở dài, hỏi:
Ý của cô là, chúng ta đợi chết, hoặc trốn đi, đợi đến khi một cao nhân xuất hiện, thu phục lão cương thi đó?
Ôn Như Ca cười:
Nếu như Âm Quân xuất hiện thì tất cả đều kết thúc.
Tôi nói:
Nếu hắn muốn ra tay, thì đã làm từ lâu rồi.
Ôn Như Ca nói:
Ngài ấy bây giờ không xuất hiện là bởi vì chưa ép ngài ấy ra.

Nếu cô đưa tôi đứa trẻ này, tôi sẽ tìm cách để ngài ấy xuất hiện.
Tôi lắc đầu.

Ôn Như Ca nhẹ nhàng khuyên nhủ:
Hai người đã từng là vợ chồng, đứa trẻ cũng sinh ra rồi, tại sao cô không muốn gặp ngài ấy?
Tôi cười, điềm nhiên nói:
Hắn muốn giết đứa trẻ, tôi không cho phép.
Ôn Như Ca khựng lại.

Hồi lâu, cô ta mới cười khổ sở nói:
Xem ra một năm qua, cô thực sự đã trải qua không ít chuyện.
Tôi chỉ đành cười trừ.

Ôn Như Ca nói:
Khi lão yêu bà còn sống, bà ta sẽ dùng một cái chuông chiêu hồn để khắc chết lão cương thi, nếu tìm thấy chiếc chuông đó thì có thể khống chế được lão già ấy.
Tôi:
...
Còn nói nếu Âm Thao không lộ diện thì phải ép hắn đến bước đường cùng, xem ra, cái người bị ép đến bước cùng cực là cô ta rồi nhỉ? Nếu như tôi không chặn hết các ngả của cô ta, thì e rằng cô ta không sẽ bao giờ nói cho tôi nghe việc có cái chuông chiều hôn kia! Nhưng tôi cũng không muốn nói gì về cái người này nữa.

Thở dài một cái, tôi lên lịch trình cho ngày hôm sau:
Trời sáng, tôi đi chợ mua gạo nếp cho cô, mua xong gạo nếp, chúng ta sẽ lại lên núi để tìm chuông chiêu hồn.


Tôi và Ôn Như Ca bàn bạc xong, lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa:
Ê! Lão Viễn, ông làm gì mà tắm lâu thế? Ông làm gì khó nói với cô nương đó à? Đừng quên, đây là nhà tôi! Nhà tôi!
Tôi:
...
Ôn Như Ca:
...
Ông chủ nhà ồn ào đó cuối cùng nhẹ nhàng nói:
Tôi đã chuẩn bị quần áo cho hai người, đang treo ở bên ngoài, mau xong việc thì ai về nhà nấy đi.

Nhà tôi còn có vợ con, bị trẻ con nhìn thấy thì ảnh hưởng không hay đâu
Tôi:
...


Ôn Như Ca:
...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.