• 315

Chương 123: Lòng người mẹ


Đánh bạn với hổ, quả nhiên chẳng phải việc gì tốt đẹp!

Tôi đành ngồi phệt xuống đất, chống hai tay thở dốc nói:
Được thôi! Cô muốn cướp thì cứ lấy đi! Tôi cho cô hết! Cho cô hết! Hôm nay lão cương thi xuất hiện thì cô đi mà đối phó với lão.

Dù gì tôi cũng đâu có pháp bảo nào trong tay, bùa tốt đã bị cô cướp lấy, lão có giết tôi, tôi cũng chẳng có sức mà chống trả.

Sau khi tôi chết thì cô tự mình mà chống lại lão!
Cứ nghĩ nói vậy Ôn Như Ca sẽ hiểu ra thực tế, không ngờ cô ta lại vô sỉ mà nói:
Được thôi, cô đã khách sáo thể thì đưa tôi hết chỗ còn lại.
Tôi nói:
Cô qua đây lầy!
Ôn Như Ca nói:
Cô mang qua đây!
Tôi:
...


Điều này cho thấy, chúng ta không bao giờ được hợp tác với bọn tiểu nhân! Thật không ngờ, lão cương thi còn chưa tới, tôi và Ôn Như Ca đã bắt đầu nội chiến, cô ta từ nhỏ đã chịu tổn thương, nên không bao giờ tin tưởng ai! Thậm chí còn thích lật mặt, tôi thật là mù rồi, mới để cô ta lòe đến lần thứ ba! Nhưng hôm nay không phải như xưa, La Hy tôi cũng không phải loại dễ động đến nữa.

Tôi bỏ tất cả lá bùa xuống đất, nói với Ôn Như Ca:
Tôi để đống bùa này ở đây, cô tự mình đi đối phó với cương thi, dù sao thì người đầu tiên chúng tìm giết là cô, sau đó mới đến tôi.
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi.

Nhưng tôi đi rất chậm.

Bởi vì tôi biết Ôn Như Ca đợi tôi đi rồi sẽ chạy lại nhặt.

Quả nhiên, khi tôi đi đến cửa, khóe mắt tôi đã liếc thấy Ôn Như Ca chạy lại nhặt bùa, nói nhanh là phải nhanh, tôi lập tức quay người, bắt lấy Ôn Như Ca!
Trả bùa cho tôi!
Tôi tức giận nói!
Sao cô còn chưa đi?
Ôn Như Ca khựng lại, nhưng một giây sau đã đẩy tôi ngã ra đất.

Cơ thể tôi thật sự quá yếu! Ôn Như Ca cười hì hì, cướp hết chỗ bùa trong tay tôi:
Cô đã tự dâng lên thì tôi cũng không khách sáo đâu.


Tôi giận dữ trừng mắt nhìn cô ta, nói:
Ôn Như Ca, tiểu nhân bỉ ổi như cô, chẳng trách không có bạn bè!

Bạn bè? Là gì vậy? Có ăn được không?
Cô ta hứ mấy tiếng, sau khi cầm chỗ bùa đó thì quay ngoắt đi:
Cô thích làm gì thì làm, dù gì cương thi đến, tôi cũng không cứu nổi cô.

Nể cô mang đống gạo nếp kia cho tôi thì tôi cũng không giữ cô lại nơi này đợi chết nữa.

Cô muốn đi thì đi đi.

Ôn Như Ca, cô chết không nhắm mắt!
Tôi nghiến răng kèn kẹt, quay người bước đi! Tôi không đi, vậy ở lại nơi này còn có nghĩa lý gì? Trong tay một lá bùa cũng không có, ma quỷ mà đến thì tôi chỉ có nước ăn đòn! Ngu si mới ở lại nơi này đợi chết! Tôi sẽ không bao giờ lạm dụng sự đồng cảm của mình, để rồi cùng chết với loại tiểu nhân bỉ ổi này.

Đằng sau, Ôn Như Ca cười ra nước mắt:
Tôi lại muốn chết đi...
Tôi mới không nên để ý đến loại điên khùng như cô ta! Tôi bước ra khỏi căn nhà cũ.

Hôm nay mây đen giăng kín, bên ngoài trời tối đen sì, không thể nhìn rõ đường.


Phù
một tiếng, lửa ma trơi sáng lên, cô cà lăm xuất hiện bên cạnh tôi, nhìn tôi với ánh mắt thương cảm:
Chúng ta...

đi thôi...

dù...

dù sao...

cô ta cũng...

không cần...

giúp...
Tôi tức giận nói:
Cô ta muốn chết thì tự mình đi chết đi, tôi chẳng bao giờ giúp cô ta bất kỳ việc gì nữa!
Dù sao, mục đích tôi đến Từ Gia Trại đã hoàn thành, muốn đi lúc nào đều do quyết định của tôi, cũng chẳng cần phải lo cho đám người không quen biết, lão cương thi đó thích giết ai thì giết, dù gì cao thủ trong thiên hạ này còn rất nhiều, tôi sẽ có lúc có người tóm được lão, mà trước khi điều đó xảy ra, lão giết bao nhiêu người, thì có liên quan gì đến tôi? Tôi bực mình đi được một đoạn khá xa, cho đến khi nhìn thấy ánh đèn của thôn dưới chân núi, tôi lúc này mới dừng hẳn lại.

Gió lạnh táp vào mặt, tôi càng thêm điềm tĩnh.

Tôi bây giờ nên làm gì đây? Xuống núi? Tìm con gái? Không.

Tôi bây giờ không có khả năng để cho đứa trẻ một cuộc sống bình yên, nó theo chủ tiệm gạo đó có khi mới được vui vẻ bình an mà lớn lên.

Trẻ con thì không thể nhớ gì nhiều, cho dù bây giờ nó nhận ra tôi là mẹ đẻ của nó thì qua mấy năm nó cũng sẽ quên tôi.


Đừng...

vứt...

đứa trẻ!
Cô cà lăm nhìn sắc mặt đã đoán được suy nghĩ của tôi.

Tôi cười, nước mắt chảy dài trên má:
Cô cà lãm, cô chưa làm mẹ, cô không hiểu được.

Khi đứa trẻ của cô sinh ra trên đời, những gì cô không phục, những gì cô oán hận đều sẽ tan biến và lúc đó cô chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó chính là cầu mong cho đứa trẻ được bình yên vui vẻ lớn lên, nhưng tôi, không nuôi nổi nó...
Cô cà lăm cố hết sức nói:
Nói gì thì...

vẫn là con gái cô...



Cho nên tôi không thể đem nó theo để chịu khổ.
Tôi cắn răng, cố nén sự đau đớn trong lòng, giơ tay ra làm phép, chờ cô ta không chú ý, kéo cô ta nhập vào cơ thể mình!
Cô làm...

gì đấy?!
Cô cà lăm ở trong người tôi, sợ hãi hét lên.

Ép cô ta nhập thể, làm cho cơ thể tôi không chịu được, tôi loạng choạng, trước mặt xuất hiện mấy hình ảnh đan xen, tình cảnh này thật không ổn chút nào! Đến đi lại cũng khó khăn thì lấy sức đầu đánh cương thi? Tôi trả lời cô cà lăm nói:
Tôi phải quay lại.
Cô cà lăm nói:
Cô...

không có bùa...

trở về...

khác nào...
Tôi nói:
Còn có cô.
Cô cà lăm nói:
Tôi? Tôi không...

ổn...

đâu...
Tôi nói:
Không được cũng phải được!
Cô cà lăm không nói gì nữa.

Nhưng từ lúc mắt tôi hoa lên, cô cà lăm không còn muốn làm theo ý tôi, cũng không cho tôi mượn sức của cô ta, cứ như vậy, tôi chỉ còn cách ngất dọc đường! Tôi hít một hơi dài, ổn định lại tinh thần, nhẫn nại giải thích cho cô cà lăm nghe:
Cho dù là sống hay chết, tôi đều phải cố gắng kết thúc lão cương thi và các oan hồn kia đi.

Bởi vì tôi gửi người ta nuôi dưỡng con gái ở phía chân núi, tôi không có ý định đón nó theo, nên lão cương thi bắt buộc phải chết! Lão chết sẽ không xuống núi hại người, như vậy, đứa trẻ sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, mới có thể bình an mà trưởng thành...

tôi cầu xin cô, cô cà lãm, hãy cho tôi mượn sức mạnh của cô...
Lúc này, tôi cảm giác thời gian dài như một thế kỷ.

Cả người tôi đau nhức nhưng tôi vẫn cố dùng hết sức để giữ ý thức lại, trừ khi tôi mất ý thức, còn không cô cà lăm không thể thoát ra khỏi người tôi được! Cuộc chiến này tôi chắc chắn phải chiến thắng! Cũng không biết qua bao lâu...

Sự đau đớn trên cơ thể biến mất...

Một luồng khí âm nhẹ nhàng lan tỏa trong người tôi, được một lúc, tôi liền đứng lên.


Cảm ơn cô, cô cà lăm
Tôi nhẹ nhàng nói.

Nhưng cô ta không thèm trả lời tôi.

Mà tôi cũng đang sải bước, hướng về phía nhà cũ bên sườn núi.

Cho dù sau này tôi có sống hay chết, thì tôi cũng phải tìm cách kết thúc lão cương thi và đám oan hồn kia ở nơi này!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.