• 313

Chương 128: Huyết phù trận


Tôi méo cả mặt:
Tôi không nghĩ đến cái này.


Ôn Như Ca hứ một tiếng, sau khi thi pháp loại bỏ chỗ máu trên chiếc roi, lại đưa trả chiếc roi đó cho tôi.

Tôi hỏi:
Vậy chiếc roi này nên dùng thể nào?
Ôn Như Ca nói:
Hỏi Âm Quân nhà cô chứ.

Pháp khí của âm gian, tôi một người phàm trần thì làm sao biết mà sử dụng?
Tôi:
...
Cô ta đứng dậy, bắt đầu đẩy một cỗ quan tài.

Cô ta đẩy một lúc, nhưng không thể đẩy được, thế là cô ta bực tức, dùng bàn tay cương thi đánh mạnh xuống, cỗ quan tài đó bị đẩy văng sang một bên.

Tôi vốn muốn giúp cô ta, nhưng xem cái dáng vẻ không cần người giúp đỡ của cô ta, thế là tôi cũng chẳng qua giúp nữa.

Cô ta giống như quả bom sắp nổ, tất cả các cỗ quan tài bị cô ta ném văng xa, lúc này tôi mới nhìn thấy bên dưới khắc một tấm bùa cực đại! Cái bùa đó được khắc nổi trên nền xi măng, xem ra so với việc dùng cách vẽ sẽ chắc chắn hơn rất nhiều, đây chính là thủ đoạn mà lão yêu bà dùng để trấn áp các nữ thi.

Lão bà này thật sự làm việc gì cũng cẩn thận, đèn trần hồn thất tinh trên đường, khắc bùa chú dưới đất, thật là kiên cố, chẳng trách nữ thi ngoan ngoãn nghe lời bà ta như thế.

Sau khi tẩm bùa xi măng nổi lên, Ôn Như Ca cắt một đường lên tay mình, cho máu nhỏ lên phần lõm xuống, hóa ra phần lõm xuống có tác dụng đó! Dùng để cho máu vào đó! Tôi nhìn vậy mà thấy đau thay.

Tấm bùa xi măng này lớn như thế, thì chắc chắn phải dùng nhiều máu lắm mới đủ? Nhưng trông Ôn Như Ca chẳng có vẻ gì là nề hà, cô ta vừa rỏ máu chảy vào đó, vừa nói với tôi:
Đây là trấn thi phù lão yêu bà để lại, uy lực vô biên.

Tôi sẽ dùng máu của tôi để làm vật tế, khởi động trấn thị phù, chỉ cần lão cương thi bước vào giữa trận pháp này, lão ta sẽ không ra được nữa! Cô tìm cách, lừa lão ta vào đây là được.
Tôi hỏi:
Tôi làm mồi nhử?
Ôn Như Ca:
Ừ.

Được!
Lời vừa dứt, cửa mật thất kêu
rầm
một tiếng lớn, một bàn tay khô đét thò ra từ lỗ hổng của cửa đá!

Chẳng bao lâu nữa, lão cương thi cũng chui ra thôi! Tôi mau chóng đi tới gần bên Ôn Như Ca, định bụng cắt tay rỏ máu ra để giúp thêm cho cô ta, làm cho tấm bùa mau chóng hoàn thành, nhưng không ngờ Ôn Như Ca đẩy tôi ra xa:
Cô vừa sinh xong, máu còn không đủ, không có tác dụng gì! Cô đi tìm cách kéo dài thời gian với lão cương thi, trước khi tôi hoàn thành huyết trận này, đừng để lão ta làm phiền đến tôi.
Tôi gật đầu, đi ra khỏi để tìm cách bảo vệ trận pháp.

Việc này còn căng thẳng hơn nhiều lúc đánh nhau với lão cương thi.

Lúc đánh nhau với lão, chẳng cần suy nghĩ nhiều, ý thức muốn được sống mãnh liệt trên hết, có thể sẽ giúp chúng ta rất nhiều, đánh thì đánh, chạy trốn thì chạy trốn luôn cũng được, chẳng phải nghĩ ngợi nhiều làm gì.

Mà bây giờ, phải động não xem làm cách nào thì lại làm tôi không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Râm!

Cửa đá càng lúc càng bị phá rộng ra hơn, mà tiếng đập càng lúc càng to! Khi cánh cửa đá đó to bằng lỗ chó chui, lão cương thi chui ra từ trong lỗ đó.

Còn nhanh hơn trong tưởng tượng! Tôi còn tưởng, lão cương thi không có não, thì không thể suy xét điều gì, nếu như bình thường thì ít nhất cũng phải phá to tầm bằng thân người rồi bước ra.

Nhưng không ngờ, lão ta đập ra một lỗ chó nhỏ như vậy và đang chui ra! Xem ra những oan hồn mà lão thu thập kia không phải là không có ích, lão cương thi ít ra có thể sử dụng để suy nghĩ, chắc chắn những ảo giác trước đó của tôi là do lão tạo nên, những hình ảnh đó chính là những khát vọng mà lão ta chôn giấu trong lòng.

Tôi quay đầu nhìn Ôn Như Ca một cái.

Máu mới được một nửa phù trận mà thôi, sắc mặt của Ôn Như Ca do mất máu đã bắt đầu trắng bệch rồi.

Tôi hỏi cô ta:
Cô rốt cuộc có cầm cự được không?
.

Ôn Như Ca vẫn nhìn chằm chằm huyết phù dưới chân:
Dù sao thì tôi cũng chẳng chết được!
Thôi được rồi.

Tôi cũng chỉ có thể tin cô ta.

Duyên phận của tôi và cô ta thật kỳ diệu, rõ ràng biết người này không đáng tin, nhưng lần nào tôi cũng lựa chọn tin tưởng cô ta! Lão cương thi chui hẳn ra nhìn thấy chúng tôi, đôi mắt lão đỏ ngầu nhảy về phía chúng tôi đang đứng.

Tôi dùng roi da đánh vào người lão.

Vẫn chẳng ăn nhằm gì, chỉ đánh rách được quần áo trên người lão.

Ôn Như Ca thấy ngứa mắt tôi bèn hét lên:
Để con quỷ theo cô nhập vào người, dùng âm khí của nó để khởi động cho minh khí trên tay cô, thì mới có thể phát huy được công dụng.

Tôi vốn muốn nói, cô cà lăm hơi không ổn, nếu sử dụng sức mạnh của cô ta, e rằng sẽ gây chuyện, nhưng lão cương thi thì không cho tôi cơ hội đó, mà đã đang đập tay về phía chúng tôi, tôi không nghĩ nhiều nữa, bấm huyệt đạo của mình niệm thần chú, cố gắng bảo vệ linh hồn của mình không bị cô cà lăm hút mất, rồi mới gọi cô ta ra.

Cô ta xuất hiện, những oán niệm điên cuồng mãnh liệt lại làm loạn trong đầu tôi, cho dù là tôi niệm chú cũng không chắc mình có thể gắng gượng được lâu.

Tôi dường như nhìn thấy cô cà lăm biến thành toán quỷ, tóc dài bay bay, mặt trắng bệch như tuyết, đôi mắt đỏ ngầu, cô ta không tóm được tôi, liền mở miệng, nói cực kỳ lưu loát, đó là âm thanh của tên đàn ông biến thái trước đây...


La Hy, cô lợi dụng tôi làm bao việc độc ác, cô sẽ chết không nhắm mắt!
Á, cuối cùng cũng nói những gì nghĩ trong lòng ra rồi! Tôi cố gắng gượng không bị oan hồn nuốt mất linh thể của mình, hét lớn:
Được! Cho tôi mượn sức mạnh của cô, việc hoàn thành xong, tôi sẽ cho cô thể xác này, mạng tôi cũng cho cô!
Lúc này, cho dù là đúng hay sai! Chỉ có thành công và thất bại!
Được! Sức mạnh của tôi, cô có giỏi thì đến lấy!
Cô cà lăm hét lớn, lại nhập vào người tôi.

Ý thức oán niệm đang chiếm hữu lấy não tôi, tôi cố gắng tìm cách đứng vững trong những ý niệm đó, nhưng ý chí của tôi thực sự không đủ để đấu tranh với oán quỷ.

Khi tôi sắp mất đi bản thân mình, tôi đột nhiên nhớ ra một giấc mơ.

Đó là thời khắc tôi muốn quay trở về nhất, đó là thời điểm ngọt ngào nhất, đẹp nhất của tôi...

Trong mơ có nhiều người mà tôi chưa từng gặp.

Âm Thao trong mơ của tôi hóa thành một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ đồng phục cấp ba, là một học sinh nổi trội trong trường, là hội trưởng hội học sinh.

Tướng mạo trẻ trung làm cho hắn trở nên hiền lành hơn rất nhiều, không giống với một Âm Thao lạnh lùng sắt đá mà tôi thường thấy.

Trong mơ, hắn nói với tôi:
Tận hưởng thời khắc tươi đẹp này đi.
Thời khắc vui vẻ cần trân trọng, người thân bên cạnh cũng phải biết trân trọng! Cô cà lăm! Con gái! Đột nhiên, tôi trở nên kiên định hơn, tôi cố gắng đứng dậy trong những oán niệm đó, cô cà lăm bấy giờ không thể nắm được ý thức của tôi nữa và tôi cũng cướp đi sức mạnh của cô ta! Khi tôi mở mắt ra, lão cương thi đã đứng sát trước mặt tôi.

Lão ta đang giơ tay, đập xuống người tôi.

Trong lớp áo rách, lộ ra đường khâu năm xưa của lão yêu bà để lại trên cơ thể lão ta, tôi đột nhiên nảy ra ý tưởng.

Lão toàn thân cương thi cứng đờ, kiên cố không làm gì được lão, nhưng đường khâu trên người lão thì chưa chắc! Lão ta rõ ràng đã bị Âm Thao cắt bay đầu và tay.

Nếu đánh vào chỗ chỉ khâu kia, lão ta có lợi hại, cũng sẽ ngoan ngoãn nằm xuống! Lần này, tôi đã chủ động hơn, tôi nắm roi da quất vào mối khâu trên người lão ta.

Pặc!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.