• 313

Chương 135: Đứa trẻ mất tích


Họ rốt cuộc muốn gì? Cho dù tôi có đi nhờ xe chở xác, cũng không đến mức cứ nhìn tôi chằm chặp không tha? Trên cột giường tôi đã dán bùa, chẳng lẽ chúng đến ngay cả bùa đó cũng không sợ? Hay do máu tôi không đủ để vẽ đúng? Tôi bất an sờ vào đứa bé.

Bé Củ Cải đang ngủ rất sâu.

Tôi thấy hơi kỳ quặc.

Tuy tôi chưa từng nuôi con, nhưng cũng nghe người ta nói, trẻ con thích chơi đêm, cả đêm khóc đòi ăn, cũng sẽ phải làm bao nhiêu việc mệt mỏi, đủ để đôi vợ chồng trẻ khỏe phải mệt mỏi không ngon giấc.

Nhưng Củ Cải...

Nó dường như không hề tỉnh lại...

Tôi xoay qua lại ba lần, đột nhiên nghĩ ra một chuyện! Đứa trẻ mới sinh ra, đều là từ ma hóa kiếp mà thành, cho nên linh hồn và thể xác còn chưa hoàn toàn ăn khớp với nhau, nhiều khi đứa trẻ có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không nhìn thấy, cũng rất dễ bị những thứ đó dẫn đến thế giới bên kia...

Chẳng lẽ...
Tôi đột nhiên sợ hãi ý thức được điều đó: Thứ mà những người này đang nhìn chăm chăm vào không phải tôi, mà là đứa trẻ này! Thứ mà chúng muốn đưa đi không phải tôi mà là bé Củ Cải! Tôi lúc này mới hiểu ra, bé Củ Cải say giấc như vậy không bình thường chút nào, thế là tôi mau chóng ngồi dậy, ôm lấy Củ Cải, nhẹ nhàng gọi nó dậy.

Gọi ba tiếng liên tiếp, mà Củ Cải không thức dậy! Tôi không thể bình tĩnh được nữa, sự sợ hãi chiếm hữu lấy tôi, cả người tôi không thể kìm được mà run lên bần bật, tiếng của tôi như muốn khóc!

Đó là chuyện từ lúc nào? Củ Cải từ lúc nào bị như vậy? Là do tôi ngủ say? Sớm biết những ánh mắt đó đang nhìn chằm chằm vào Củ Cải thì tôi đã không ngủ! Nỗi lo sợ bị mất con làm não tôi trống rỗng, cố trấn tĩnh lại để nghĩ xem nên làm thế nào, tôi kéo rèm ra, nhìn thấy bên ngoài toàn khuôn mặt quỷ u ám, tôi nổi giận, suýt nữa thì làm náo loạn cả lên, tôi muốn hỏi kẻ nào đã bắt cóc con của tôi, lúc này một bàn tay che miệng của tôi lại.

Tôi phản kháng lại, nhưng lúc này tôi mới phát hiện ra bàn tay này là của người sống, chứ không phải là ma, cho nên không phải tôi vùng vẫy là thoát được! Hơn nữa, đây lại là sức mạnh của đàn ông! Anh ta kéo tôi lại giường, dùng tay đốt lên một lá bùa, vứt ra bên ngoài, chốc lát, những con ma với ánh mắt hung dữ đó đã biến mất.

Chiếc rèm kéo lại, người đàn ông đó mới thở phào một cái.

Nhưng hơi thở đó lại phả vào mặt tôi.

Vì anh ta đang đè lên người tôi! Khốn nạn!

Tôi chẳng nghĩ nhiều lên gối, vốn dĩ như vậy thì mức độ thành công sẽ cao, nhưng không ngờ anh ta cứ như đã biết trước, phản ứng nhanh nhạy, tôi vừa nhấc gối lên thì anh ta đã tóm lấy đầu gối tôi, lo lắng nói:
Cái bà la sát này? Tôi vừa cứu cô, cô còn không cảm ơn, còn muốn tôi tuyệt tử tuyệt tôn?
Tôi lạnh lùng nói:
Cút!
Bây giờ anh ta mới lăn ra khỏi người tôi.

Tôi cũng ngồi dậy, phản ứng ngay lúc đó là kiểm tra xem đứa trẻ có bị kẻ lỗ mãng kia đè vào không, người đó nói:
Có gì mà phải nhìn, giờ nó chỉ là một cái xác, đánh không đau, cầu không khóc.
Tôi vừa nghe vậy thì không thể giữ nổi bình tĩnh, nắm lấy chiếc roi, định nhảy ra để tìm lũ ma quỷ kia xử lý, nhưng rất nhanh người đàn ông đó đã tóm lấy chân tay tôi:
Cô định làm gì đấy? Động cái là đánh đánh giết giết à? Cô tưởng cô là ai? Có một cây roi, mà dám đối đầu với mấy mươi người á?
Một đánh mười, lại chẳng phải đánh không lại! Chỉ là, chiếc roi này lợi hại, nếu tôi mà nhỡ tay thì sẽ quất vào những hồn ma vô tội khác! Bình thường thì tôi cũng không muốn gây nhiều chuyện thế.

Nhưng chúng động vào con gái tôi, tôi sao có thể nghĩ nhiều đến vậy?!
Ấy!
Người đàn ông đó vẫn còn thấy tôi có ý định xông ra ngoài, liền mau chóng nói:
Tôi thấy khí huyết cô đang bị tổn hại nghiêm trọng, vẽ bùa đến con quỷ nhỏ còn trấn áp chẳng được, cô còn muốn ra đó? Đừng nói đến cứu con cô, ngay cả bản thân cũng bị chết cùng.
Lời này làm tôi bình tĩnh ít nhiều.

Tôi quay người, nhìn anh ta, hỏi:
Anh rốt cuộc biết bao nhiêu điều?

Chẳng lẽ cô không muốn hỏi tôi là ai?
Người đàn ông đó nói.


Thôi được, anh là ai?

Cô.
Người đàn ông đó cứ như đang khóc mếu:
Có cần quá đơn giản thể không?

Xin chào, lần đầu gặp, tôi là Viên Phi Phi, còn anh?
Tôi sằng giọng.


Cô...
Người đàn ông đó bị tức đến bật cười:
Tôi tên là Sầm Cửu Nguyên, giống cô, cũng đi nhờ xe.
Tôi hỏi luôn:
Rốt cuộc anh biết những gì?
Người đó thở dài nói:
Tôi thấy hồn của con cô bay ra ngoài.

Bay?
Tôi cảm thấy nghi ngờ:
Không phải là bị thứ gì đó cấu đi mất?
Người đàn ông đó nói:
Cô vẽ hai cái bùa kia, tuy chẳng có mấy uy lực, nhưng ít ra cũng làm cho bọn ma mới chết này sợ.

Chúng đều là ma mới chết, còn chưa hiểu gì đâu, nên không dám đến gần giường cô, đã không dám bước đến gần, thì càng không dám động tay động chân đến hồn của con cô rồi.
Dừng một lúc, anh ta nhấn mạnh thêm:
Là con cô, tự bay ra ngoài.

Sao có thể?
Tôi không nên được nhìn xuống đứa bé trong lòng.

Đi mất? Chẳng lẽ nó lại biến thành quỷ? Nhưng biến thành quỷ, sao thể xác nó vẫn ở đây? Chẳng phải cả thể xác này của nó đều biến thành quỷ hay sao?
Xem ra cô cũng không giống như đang lo lắng việc con cô trốn đi chơi mất?
Người đàn ông đó hỏi.

Tôi thắc mắc hỏi:
Anh thấy hồn của con tôi bay ra ngoài? Lúc đó nó là hình dáng con người bay đi?
Người đàn ông: ???
Trả lời câu hỏi của tôi là được!
Tôi lo lắng nói.

Người đó nói:
Đương nhiên là hình dáng con người, chẳng lẽ, con cô là yêu quái?

Nó bay đi đâu rồi?

Anh không thể trả lời câu hỏi của tôi à?
Tôi điên tiết tóm lấy cổ áo anh ta, nghiến răng nói:
Trả lời câu hỏi của tôi!
Người đàn ông đó nói:
Tôi làm sao biết nó đi đâu.

Bên ngoài tối đen, mà con cô lại mới sinh, linh hồn lại dễ nhìn thấy, mà ở trong bóng đêm lại càng nhìn rõ hơn, nên tôi mới thấy nó bay ra ngoài, nhưng lúc nó bay xa ra ngoài kia thì không nhìn rõ nó đi đâu nữa.


Thấy tôi đang tiên tiết muốn đánh người, người đàn ông đó nói:
Đừng lo lắng! Chiếc xe này vẫn đang chạy, nó chắc chắn vẫn ở trên xe!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.