Chương 138: Chuyến xe cuối cùng xuống hoàng tuyền (3)
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1208 chữ
- 2021-12-31 04:51:04
Mới tí tuổi đầu, sắc mặt đã trắng bệch, cơ thể suy yếu, chẳng lẽ chúng ta là đàn ông mà lại nhẫn tâm bắt nạt cô ta? Cô ta giờ mất con, vừa động rổ lại vừa sốt sắng, chỉ sợ thêm chút nữa, chắc là ngã ra đây, anh không thể giúp đỡ chút hay sao?
Lời này nói ra, đến tôi còn thấy mủi lòng.
Nhưng quỷ tài xế thì cười lạnh tanh:
Nghe lời của cậu kìa! Cậu xem trong xe, có bao nhiêu con ma còn muốn làm con của cô ta! Cậu cầu xin tôi để giúp đỡ cô ta, thì những con ma kia cũng cầu tôi không giúp cô ta kìa? Nếu cậu không muốn cô ta phải mệt mỏi, thì tốt nhất khuyến cô ta về chỗ mà nghỉ ngơi.
Dù sao thì đầy các con ma muốn làm con của cô ta, cũng giống nhau cả thôi mà? Chỉ cần một con ma nhập vào thân xác của đứa trẻ, thì nó sẽ tỉnh dậy, chỉ là cái hồn thôi, còn huyết quản chảy trong xác thịt vẫn là máu của con cô ta? ADN di truyền thì vẫn là ADN của cô ta? Dù gì cũng có khác gì đâu, hà tất phải khổ sở?
Không giống nhau!
Tôi phẫn nộ nói! Giảo biện! Đây chắc chắn chỉ là giảo biện! Nghe thì như không vấn đề gì, nhưng thật sự là như vậy ư?
Chỗ nào không giống?
Quỷ tài xế lạnh lùng nói.
Tôi kích động nói:
Con ma khác, cướp đi thân xác của con gái tôi, tôi rõ ràng biết điều ấy, mà tôi lại dùng những lời này của anh để tự lừa mình, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cứ thể ôm một đứa bé khóc oa oa xuống xe, yên tâm mà làm một bà mẹ, rồi để kệ con gái mình lưu lạc bên ngoài?
Chẳng có cái lý đó.
Tôi không làm được như vậy! Quỷ tài xế có chút hứng thú quay lại nhìn tôi:
Thật không ngờ, người nông nổi như cô, nghe tôi nói những lời này, mà đầu óc vẫn có thể tỉnh táo! Đã thế, tôi chẳng ngăn cố tìm con gái làm gì.
Sầm Cửu Nguyện vui vẻ:
Nói vậy, là anh đã đồng ý giúp chúng tôi?
Quỷ tài xế nói:
Ừ.
Vậy anh có thể cho chúng tôi xem danh sách của những hành khách này không? Tôi muốn xem rõ ràng, rốt cuộc là con ma nào đã đánh cắp đứa bé của cô gái này.
Không được.
Quỷ tài xế lạnh lùng nói:
Ngành nào cũng có quy định của ngành đó, tôi có thể đồng ý cho hai người đi nhờ xe thì đã là phá lệ rồi, nhưng nếu cậu muốn kiểm tra danh sách những người chết ở đây, thì đây lại là cơ mật của địa phủ, cái này thì không thể tùy tiện mà tiết lộ ra ngoài được.
Sầm Cửu Nguyên khó xử gãi gãi đầu:
Vậy ông anh có thể tiết lộ một chút thông tin không? Như thế thì cũng giúp chúng tôi đỡ mơ mơ hồ hồ.
Không được.
Quỷ tài xế quay đầu nhìn tôi một cái, cái quay đầu của anh ta thật kỳ dị, vì thân người không hề quay lại, nhưng đầu thì có thể quay lại đến một trăm tám mươi độ, làm cho hình ảnh anh ta bây giờ trông vô cùng ghê rợn.
Anh ta nhìn tôi cười nham hiểm:
Trước khi trời sáng bắt buộc phải rời xe, mà cô và đứa trẻ, bắt buộc phải ở lại một người!
Nói xong, anh ta liền ẩn mình.
Lời này làm tôi hiểu ra, thực ra anh ta đang ghi hận lúc trước tôi dùng roi da với anh ta! Nếu không, anh ta cũng không đến mức giữ mồm giữ miệng đến như thế! Tôi thất vọng nhìn Sầm Cửu Nguyên:
Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
Sầm Cửu Nguyên thở dài:
Chiêu hồn.
Dừng một lát, anh ta hỏi như không có hy vọng gì nhiều:
Đứa trẻ đặt tên chưa?
Đặt tên rồi.
Đặt rồi?
Anh ta lộ ra biểu cảm ngạc nhiên:
Không phải đầy tháng mới mời người xem bát tự đặt tên hay sao? Con của cô còn chưa đầy tháng?
Không, tôi không câu nệ việc đó, mà con nhà tôi nghịch ngợm, không đặt tên thì không biết làm cách nào để gọi nó về.
Tôi ngại ngùng nói.
Sầm Cửu Nguyên hỏi:
Tên là gì?
Củ Cải (Âm đọc là La Bắc).
Phụt!
Tôi:
...
Khụ khụ!
Sầm Cửu Nguyên ngại ngùng ho mấy tiếng, cổ tỏ vẻ nghiêm túc nói:
Chữ Bặc, uyên bác thâm sâu, lại có âm đọc khác là
bốc, chiêm bốc cát hung, xem ra là cô hy vọng con của cô sau này sẽ tinh thông tướng thuật, có thể nhìn mặt mà biết được tâm, làm một người uyên bác hiểu biết!
Tôi nghe vậy thì cảm kích, gật đầu:
Tiên sinh đã nói thế, đợi hồn đứa trẻ được gọi về thì sẽ gọi nó là La Bốc, tôi cũng thấy gọi nó là La Bắc thì có chút tầm thường quá, nhưng biết làm thế nào, tôi chẳng biết đặt tên nó là gì, bây giờ nghe tiên sinh nói vậy, thì tên của đứa trẻ nhà tôi nghe cũng trở nên có ý nghĩa hơn.
Sầm Cửu Nguyên:
...
Được một lúc, Sầm Cửu Nguyên nói:
Chiêu, chiêu hồn đi.
Vâng.
Chiêu hồn là một pháp thuật nhỏ, tôi cũng biết, chỉ là chưa từng làm với sinh hồn rời khỏi xác, mà đứa trẻ này cũng vừa đặt tên không lâu, tôi gọi cái tên này chưa được mấy lần, chỉ sợ nó chưa biết nó là Củ Cải, vậy thì khó gọi nó trở về.
Điều này thì ngay cả Sầm Cửu Nguyên còn chẳng chắc chắn được.
Tôi trở về vị trí, bế đứa trẻ ra, đi từng giường gọi tên nó.
Nhưng, tôi gọi một tiếng...
Thì những con ma đó cũng thò mặt ra, không biết chúng chết từ lúc mấy tuổi, đều biến thành ma trơi bay ra, cũng không thể nhìn rõ dung mạo, tất cả đều bay ra gọi
mẹ
.
Trời ạ! Tôi sinh có một đứa! Còn chưa nghĩ đến việc có thể làm mẹ của nhiều người thế! Hơn nữa, chúng còn cố tình giả giọng trẻ con gọi mẹ, nghe thật kinh khủng!
Thế nào, có nghe thấy tiếng của con gái cô không?
Sầm Cửu Nguyên kích động hỏi.
Tôi nguýt anh ta:
Con gái tôi mới sinh ra một tuần, làm sao biết gọi mẹ!
Um...
Nhưng tôi đột nhiên lóe lên một ý, ngay lập tức thi triển pháp thuật, đi phong ấn mấy con ma mặt dày đó!
Đang yên lành, cô đi phong ấn chúng nó làm gì.
Sầm Cửu Nguyên còn chưa nói xong, thì phát hiện ra cơ thể tôi quá yếu, không đủ thi pháp phong ấn lũ ma quỷ, thể là mau chóng bồi thêm phong ấn lên trên.
Anh ta thật sự có bản lĩnh, vừa ra tay đã tóm gọn tất cả lũ ma quỷ lại.