• 316

Chương 144: Lời khó nói


Mà tôi là quả trứng không nứt vỏ đó, còn Sầm Cửu Nguyên là con ruồi, anh ta có hứng thú với thuật ăn thịt quỷ của tôi, nhưng không biết phải mọi thông tin từ tôi ra sao, cuối cùng chuyển sự chú ý sang cổ cà lăm.


Sư phụ, con quỷ nhỏ này của sư phụ không tu luyện gì à? Vậy không ổn chút nào, dưỡng quỷ mà không luyện? Người cần giúp không, con sẽ giúp người làm việc đó.
Tôi cũng chẳng có ý kiến gì.

Thế là Sầm Cửu Nguyên bắt đầu thay tôi
dưỡng quỷ
.


Dưỡng quỷ
đương nhiên là thuật ngữ trong ngành, nói trắng ra, thông qua mật pháp làm tăng sức mạnh cho con quỷ ấy.

Sau đó, sai nó đi làm việc mình muốn, cuối cùng có thể đạt được mục đích là lợi dụng sức mạnh của nó.

Sầm Cửu Nguyên không hổ danh là đại pháp sư, anh ta có phương pháp dạy con quỷ của tôi tự tu luyện, không chỉ tu luyện đơn giản, mà còn nghĩ cách sửa được tật nói lắp của cô cà lăm.

Đó cũng là một công trình lớn, tôi không tham gia vào, nhưng sau đó cũng thấy có hiệu quả, cô cà lăm cuối cùng cũng có giọng nói riêng của mình, chỉ cần không làm cô ta tức giận tăng oán khí, thì cô ta sẽ không bật ra giọng nói của chồng cũ cô ta nữa.

Vì thế nên, cô cà lăm tin tưởng Sầm Cửu Nguyên và coi anh ta như người thân thiết.

Ánh mắt của cô ta nhìn Sầm Cửu Nguyên, so với nhìn tôi càng thân thiết! Lúc đó, tôi cảm thấy sợ hãi.

Người và ma yêu nhau? Nếu là trước đây tôi sẽ nghĩ kiểu tình yêu này lãng mạn và tốt đẹp, thì bây giờ, tôi lại cảm thấy đây là một nghiệt duyên! Thế là tôi từ xa, lén quan sát sự thay đổi của họ.

Khi yêu một người, ánh mắt của họ sẽ khác biệt, như có đường, ngọt ngào, cũng như ánh lên những tia sáng lấp lánh trong mắt, Những thứ đó, tôi chỉ nhìn thấy trong mắt của cô cà lăm, mà Sầm Cửu Nguyên lúc này lại không mảy may có chút nào.

Xem ra, là cô cà lãm đang đơn phương tương tư người ta.

Nếu như vậy thì còn may mắn...

Chín giờ tối, sau khi Sẩm Cửu Nguyên ăn tối xong thì lại đi.

Khi anh ta chuẩn bị đi thì cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, cũng nhìn chằm chằm tôi mấy phút có dư mới nói:
Sư phụ, người hôm nay làm sao thế? Tại sao cả buổi tối cứ đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn con?

Không có gì, anh cứ đi đi.
Tôi khẽ nói, không muốn tiết lộ ý của mình.


Chẳng lẽ, con có điều gì làm chưa tốt, làm người không vui?
Sẩm Cửu Nguyên khổ sở gãi đầu, nói:
Nghĩ đi nghĩ lại, những gì sư phụ dặn dò con đều làm rất tốt, tã lót trẻ con cũng mua một đống, chẳng lẽ là do chưa tìm được Lâm Nhuận Dư, chẳng lẽ mấy hôm nay sư phụ đang nghĩ về việc này?
Lâm Nhuận Dư chính là gã đạo hữu mà tôi kết giao ở bệnh viện tâm thần.

Có thể mọi người đã quên anh ta là ai, nhưng tôi thì không.

Anh ta chính người bị bắt cóc khi Mạnh Trần đào thoát, còn một người nữa là bạn của tôi - Tiểu Phấn.

Tôi nghĩ những suy đoán của tôi là chính xác, Mạnh Trần bắt cóc Lâm Nhuận Dư là vì muốn sử dụng thân xác của anh ta, mượn xác hoàn hồn, cũng để tránh khỏi con mắt của âm gian! Anh ta có thể đã thay tên đổi họ, có thể mặt cũng đã thay đổi.

Trời đất rộng lớn, tôi một người vô danh tiểu tốt thì làm cách nào để tìm Mạnh Trần đây? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể dựa vào dấu vết là tìm
Lâm Nhuận Dư
.

Tôi nói những thông tin của Lâm Nhuận Dư với Sầm Cửu Nguyên, để tìm dễ dàng hơn, Sầm Cửu Nguyên còn mời họa sĩ chuyên nghiệp, dựa vào những miêu tả của tôi để vẽ lại hình Lâm Nhuận Dư, bức tranh vẽ ra cũng giống Lâm Nhuận Dư đến bảy tám phần, nhưng tôi lại thấy bức tranh có vẻ nhuận sắc hơn bên ngoài.

Có thể thần thái của bệnh nhân tâm thần thì họa sĩ cũng không tưởng tượng được mà vẽ ra.

Tôi nói với Sẩm Cửu Nguyên, khi nào tôi tìm thấy Lâm Nhuận Dư thì lúc đó tôi sẽ dạy anh ta thuật ăn thịt quỷ.

Cho nên Sầm Cửu Nguyên cố gắng chạy đông chạy tây tìm Lâm Nhuận Dư, dùng hết các mối quan hệ, ngày đêm cúng bái tìm tung tích của Lâm Nhuận Dư.

Cho nên khi tôi tối sầm mặt, anh ta bèn nghĩ là tôi tức giận vì không tìm thấy Lâm Nhuận Dư.

Nhưng hôm nay thật sự không phải vì Lâm Nhuận Dư.

Tôi cũng không biết nói thế nào, do dự hồi lâu mới quyết định sẽ không nói đến chuyện của cô cà lăm:
Không có gì, anh đi về đi.

Thật chứ, không việc chứ?
Sầm Cửu Nguyên nhìn chằm chằm vào tối.


Ừ.
Tôi tránh ánh nhìn của anh ta.

Sầm Cửu Nguyên do dự hồi lâu, mới nói:
Sư phụ...

ngày mai...

tôi phải đi xa một thời gian.

Đi đâu thế?
Tôi khựng lại.

Trong nửa năm, Sâm Cửu Nguyên ngày nào cũng qua nhà tôi và hỏi anh ta có việc gì làm không? Anh ta nói, mỗi lần nhận việc là ngồi ăn mấy năm cũng đủ, đợi tiêu hết tiền mới nhận tiếp.

Nhưng bây giờ...


Chính là...
Sầm Cửu Nguyên ngại ngùng nói:
Là đi xem mắt.
Xem mắt?

Tin tức này với cô cà lăm mà nói chắc chắn là một cú nổ big bang! Cũng không biết cô ta có nghe thấy không.

Tôi quay đầu nhìn cô ta, thấy cô ta không ở bên cạnh nghe lén, cũng không biết có phải cô ta đang ẩn thân, để tôi không nhìn thấy hay không.


Sư phụ?
Sầm Cửu Nguyên thấy sắc mặt tôi hơi kỳ lạ, liền gọi một tiếng.

Tôi quay đầu lại, nói:
Không sao, chúc anh mã đáo thành công.

Vậy thì nhờ vào lời chúc của sư phụ.
Sầm Cửu Nguyên khổ sở nói:
Với những người như chúng ta, cũng không biết có ai có thể thích được.
Anh ta nói xong bèn vui vẻ rời đi.

Đợi anh ta đi rồi, tôi trở về phòng khách.

Cô cà lăm đang dỗ đứa bé, thấy tôi quay lại thì như thoát khỏi nhiệm vụ nặng nề, vứt lại đứa trẻ cho tôi, vui vẻ bay ra ban công.

Tôi biết cô ta muốn làm gì, cô ta muốn ôm lấy cái ban công và dùng ánh mắt để tiễn Sầm Cửu Nguyên.

Hồi lâu, Sẩm Cửu Nguyên chắc đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô ta, khi cô ta quay lại, tôi nhìn thấy nụ cười như hoa như ngọc của cô ta.

Trước đây tôi và cô ta luôn sống trong những tháng ngày khổ sở, tôi ngày nào cũng thấy dáng vẻ đau khổ, xanh xao của cô ta, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ta cười vui vẻ như thể.

Cô ta càng cười vui vẻ, tôi càng thấy đau lòng.

Tôi liền mở miệng:
Cô...

yêu Sẩm Cửu Nguyên?
Cô cà lăm đột nhiên như tỉnh khỏi giấc mộng, lắc đầu quây quậy, nhưng mặt thì đỏ lự, đôi mắt thì lấp láy, như đã bày hết đáp án lên mặt.

Tôi nói:
Cô là ma, anh ta là người, hai người không thể ở bên nhau!
.

Mặt cô cà lăm đột nhiên đanh lại, đôi mắt ác độc nhìn tôi:
La Hy, không phải cô cũng yêu Sầm Cửu Nguyên chứ?!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.