Chương 147: Quỷ của sầm cửu nguyên
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1443 chữ
- 2021-12-31 04:51:06
Sầm Cửu Nguyên mỗi ngày trở về nhà, không sợ con quỷ dữ này của anh ta đè ra giường, cắn tay anh ta, oán hận nói với anh ta:
Anh ở bên ngoài có quỷ?
Đương nhiên, những gì mà La mỗ tôi nghĩ chỉ là tự mình suy diễn vậy thôi.
Tôi kìm nén những suy nghĩ trong lòng, bây giờ mới mở lời:
Sầm Cửu Nguyên chưa từng nói với tôi chuyện này.
Con ác quỷ đó nói:
Cô có đứa nhỏ, anh ấy không muốn tôi làm hại đến con của cô.
Ồ
Tôi không ngờ là lý do đó, tôi dò xét cô ta:
Tôi thấy dáng vẻ của cô thì dường như là hồn thể đang bị thương, không hít tinh huyết của người thì không thể nói chuyện, có phải là Sầm Cửu Nguyên xảy ra chuyện gì không?
Con ác quỷ đó tham lam nhìn vào tóc tôi rồi nói:
Cô vẩn linh có thể sẽ dùng tóc của cô để làm dẫn, cô thật sự đồng ý đưa bộ tóc của cô cho tôi?
Tôi bỗng thấy bực mình:
Cô là quỷ của Sẩm Cửu Nguyên, nếu như không phải là tôi dùng thuật vẫn linh thì cô làm sao có thể theo sự chiêu hồi của thuật vẫn linh mà đến đây!
Con quỷ cười khẩy:
Sâm Cửu Nguyên hào phóng, chứ tôi thì không.
Anh ta có thể ngốc nghếch tiêu tiền cho cô, đó là việc của anh ta, liên quan gì đến tôi.
Cô đã hứa là cho tôi bộ tóc, thì tôi phải lấy cho bằng được, mới có thể nói cho cô biết Sầm Cửu Nguyên ở đâu.
Thôi được.
Tôi cũng không còn cách nào, có thể thấy là con quỷ này không vui vẻ gì lắm với việc Sầm Cửu Nguyên tiêu tiền cho tôi và nó còn có mối quan hệ gì đó khác với anh ta...
Con quỷ này là người quyết đoán, tôi đồng ý, cô ta liền ngay lập tức cắt đứt bộ tóc của tôi.
Bộ tóc dài nuôi được ba năm giờ bay lên người con quỷ đó, nổi vào tóc của cô ta, mái tóc nhanh chóng dầy hơn rất nhiều.
Cô ta vừa vuốt chỗ tóc mới nhận được, vừa làu bàu:
Kẹt xỉ thật, lần đầu tiên có người dùng thuật vẫn linh mà chỉ chịu hy sinh một bộ tóc, người khác thì sẽ dùng mười năm, hai mươi năm dương thọ để đổi lấy.
Tôi điềm tĩnh nói:
Dù sao tôi và Sầm Cửu Nguyên cũng không đến nỗi thân thiết lắm, chẳng cần thiết phải hy sinh nhiều làm gì? Nghe thế, con quỷ kia vui vẻ ra mặt, tà tâm trên khuôn mặt của cô ta bớt đi ít nhiều, còn thân thiện nói với tôi:
Cô nghĩ kĩ chưa, cho tôi bộ tóc này, sau này, tóc cô sẽ chẳng dài ra được.
Tôi vuốt vuốt mái tóc ngắn đến mang tai nói:
Không sao, tôi cũng muốn cắt từ lâu rồi.
Cô đã nhận được vật phẩm đổi chác thì hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc Sầm Cửu Nguyên bị làm sao?
Còn chẳng phải là do cô?
Tôi?
Tôi ngơ ngác.
Con quỷ cười khẩy:
Còn không phải do cô muốn tìm Lâm Nhuận Dư? Khi trước cô nhờ Cửu Nguyên tìm người, chỉ nói đó là một bác sĩ bình thường, mà không nói với Cửu Nguyên, hắn ta rốt cuộc là ai!
Tôi giật nảy mình:
Là người như thế nào?
Ai mà biết là người thế nào? Dù sao thì là kiểu vô cùng ác độc! Rất lợi hại!
Con quỷ đau khổ ôm lấy đầu, bộ tóc mượt mà của cô ta bị cô ta và rối bời, sắc mặt trắng bệch, dường như nhớ đến người đó, cô ta lại nhớ đến ký ức khủng khiếp.
Tôi thấy không ổn, mau chóng đốt một nén hương an thần, đặt trước mũi con quỷ, để cô ta hít lấy vài hơi, lúc này cô ta mới trấn tĩnh lại, vừa tức vừa hận nhìn chằm chặp vào tôi:
Cô bảo Cửu Nguyên đi tìm cái người đó, rốt cuộc hắn ta là ai? Tôi theo Cửu Nguyên đi bắt vô vàn hung linh ác quỷ, đạo hành cao như Hắc Sơn Lão Yêu tôi còn xử lý được, tại sao đến cái người này...
người này cực kỳ lợi hại đó? Hắn ta rốt cuộc là ai?
Tôi nói:
Người đó ở đâu? Sầm Cửu Nguyên trong tay hắn ta hay sao?
Con quỷ ác giận dữ nói:
Là tôi hỏi cô trước, cô phải trả lời tôi trước chứ?
Đến trước mặt cái người đó, tôi tự nhiên sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.
Tôi nói.
Không, cô nhất định phải nói cho tôi nghe, người đó là ai!
Hai mắt con ác quỷ đỏ ngầu, mặt nó đằng đằng sát khí, xem biểu cảm thì có vẻ đã đến đỉnh điểm, lúc nào cũng có thể mất đi sự kiểm soát.
Tôi muốn thi pháp khống chế cô ta, tránh để cô ta bộc phát, nhưng cô ta đã có giao ước với Sẩm Cửu Nguyên, vẫn còn sức mạnh của giao ước đó đang bảo vệ cô ta nên tôi cũng khó thi pháp với cô ta.
Nếu cô ta thật sự bị mất kiểm soát, thì chỉ dựa vào sức mạnh hiện có, cô ta cũng có thể xé tôi thành nhiều mảnh.
Tôi vạn bất đắc dĩ, lấy ra roi đánh ma quỷ của tôi, nếu cô ta mất kiểm soát, vậy thì tôi chỉ có thể thất lễ với Sầm Cửu Nguyên rồi.
Cô đã đồng ý với tôi, nhận bộ tóc của tôi, thì sẽ nói Sầm Cửu Nguyên ở đâu! Cô không được bỏ giao ước, nói mau!
Tôi cao giọng nhắc nhở cô ta, nhưng biểu cảm của con ác quỷ này vô cùng đau khổ.
Cô ta trừng mắt, mở to miệng.
Bây giờ, đến tôi cũng phải nghi ngờ đôi mắt của mình lúc này! Lưỡi của cô ta bị rơi ra ngoài, từ gốc lưỡi bị đứt đoạn.
Cô ta há to miệng để tôi nhìn cho rõ rõ ràng ràng! Đúng là phần gốc lưỡi bị đứt đoạn, giống như bị một con dao sắc nhọn cắt đứt, vết cắt rất ngọt.
Tiếp đó, phần da thịt của cô ta từ phía sau bị tách ra hai bên.
Giống như đang mặc một bộ quần áo liền thân, mà khóa kéo ở phía sau.
Con dao ấy ở đằng sau lưng cô ta.
Đây là đang róc thịt.
Kỹ thuật dùng dao của người này rất giỏi.
Tôi nhớ khi học dùng dao với chú Dương, chú ấy có nói, có nhiều khách hàng mua thịt, không muốn mua xương, cho nên khi bán thịt lợn, cũng phải mài dao thật sắc, rồi lọc thịt từ lưng con lợn.
Bởi vì xương sống nằm ở lưng, mà phần sống lưng này chính là giá đỡ của cơ thể, nên đi dạo từ đây, rồi róc theo xương ra ngoài, thì có thể lọc sạch thịt ra.
Công thức nấu ăn của Mạnh thị cũng ghi chép như vậy.
Tôi có thể nhận ra kỹ thuật này là nhờ ghi chép của Mạnh Trần.
Rốt cuộc hắn ta đã làm gì với quỷ của Sầm Cửu Nguyên? Tại sao phải cắt nó thành ra thế này, còn cho nó đi một đoạn đường xa đến tận đây? Trong đầu tôi chỉ có một từ: Điên! Tôi nhớ lại lúc con quỷ này đến đây, trông nó đã vô cùng thảm hại, cũng không biết nó lấy sức mạnh ở đâu để theo thuật vẩn linh đến tận đây.
Rất mau chóng, lớp da thịt của con quỷ bị róc sạch rơi xuống đất.
Khi toàn bộ cơ thể của cô ta rơi xuống đất thì bắt đầu biến thành khói bụi.
Tôi thấy tình hình như vậy thì nhanh tay thi pháp để giữ cô ta lại, đáng tiếc là tôi phản ứng quá chậm, chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại được một phần.
Con quỷ của Sầm Cửu Nguyên đến trước mặt tôi còn có thể vênh váo tự đắc một chút, không ngờ lại có kết cục như vậy.
Xem ra Mạnh Trần không phải là một ác linh tầm thường, Diêm Vương giam hắn ta trong Mê Hồn Ty ngàn năm, chắc không chỉ đơn thuần là vì tranh đấu giữa các gia tộc, mà chính bởi hắn ta vô cùng độc ác tàn bạo.
Lúc này, chiếc lưỡi rơi dưới đất nhảy lên loạn xạ, vọng lên một giọng trầm đặc:
Cái người đó, ở trên chiếc xe chở hồn...!