Chương 150: Sư phụ mạnh trần, tôi là đồ đệ ngoan của người nè (2)
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1365 chữ
- 2021-12-31 04:51:06
Chậc!
Sầm Cửu Nguyên ngây ra, nhưng lại giơ hai tay lên trước ngực, làm động tác như muốn ngăn chặn nói:
Tôi không nhận đồ đệ! Đừng gọi tôi là sư phụ!!
Vâng, thưa sư phụ!
...
Anh ta ôm lấy ngực, lùi lại một bước.
Tôi cảm thấy thật kỳ lạ, đây phải là phản ứng tức đến phòi máu, nhưng biểu cảm của Sầm Cửu Nguyên lại không hề mảy may thay đổi? Từ lúc
Sầm Cửu Nguyên
nói chuyện bình thường được với tôi, biểu cảm của anh ta luôn cứng đờ, nhưng động tác thì lại rất linh hoạt, đây là biểu hiện của bị ma nhập?
Không, chẳng giống chút nào!
Nhưng nếu như không phải ma nhập, thì có thể là gì?
Nhưng tôi cố gắng nén lại suy nghĩ này, tranh thủ tiến lên một bước, thành khẩn nói với Sầm Cửu Nguyên:
Mạnh Trần sư phụ, người bảo, chỉ cần Sầm Cửu Nguyên giúp người một việc, thì sẽ thả anh ta đi. Nhưng người lại nhập vào người anh ta, khống chế cơ thể của anh ta, vậy thì anh ta làm sao có thể giúp người làm gì? Chi bằng...
Chi bằng làm sao?
Sầm Cửu Nguyên xoa xoa mép, nhưng thực tế thì biểu cảm trên mặt của anh ta không hề có gì.
Tôi nói:
Không bằng là giao việc này cho đồ đệ làm! Tôi làm xong, thì người thả Sầm Cửu Nguyên đi, vậy có được không? Sau này, đồ đệ sẽ đi theo người! Người cần tôi làm gì, thì tôi sẽ làm điều đó, tuyệt đối không hai lời, tuyệt đối nghe lời hơn gấp mấy lần tên đại pháp sư này!
Sầm Cửu Nguyên lắc đầu:
Không, tôi chỉ cần người này làm!
Vậy... người ra khỏi cơ thể của anh ta, đồ nhi sẽ giúp người giám sát!
Tôi nghiêm túc nói.
Sầm Cửu Nguyên:
Cô nghĩ là tôi sẽ tin cô hả?
Tôi mở to đôi mắt long lanh, ngoan ngoãn nhìn anh ta nói:
Mạnh Trần sư phụ, nếu như người không tin, đồ nhi có thể thể độc!
Được!
Tôi ngay lập tức giơ ba ngón tay, hướng lên trời và thề:
Tôi La Hy thề với trời đất, từ nay về sau, điều gì cũng nghe sư phụ, sư phụ bảo tôi chạy sang Đông, tôi quyết không chạy sang Tây; Sư phụ bảo tôi chạy sang Bắc, tôi tuyệt đối không sang Nam! Nếu không thì sẽ bị trời đánh, hồn phách tiêu tán!
Sầm Cửu Nguyên nghe xong có vẻ rất vừa ý:
Được được, xem ra cô cũng là người ngoan ngoãn! Nhưng...
Tôi căng thẳng hỏi:
Nhưng sao ạ?
Nhưng muốn làm đồ đệ của tôi thì không đơn giản thế!
Tôi ngay lập tức nói:
Đồ nhi nguyện sẽ giám sát Sầm Cửu Nguyên, cho đến khi anh ta hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ giao mới thôi!
Sầm Cửu Nguyên lắc đầu:
Nào có thể đơn giản thế? Tên họ Sầm này tuy cứng đầu, nhưng tôi thì lại vô cùng ưng bụng cái tài năng của hắn! Một mình hắn đi làm cũng có thể hoàn thành, tôi cũng không cần phải giám sát. Muốn làm đồ đệ của tôi, thì cô phải chứng minh tài năng của mình, cho cô đi làm một việc khác để chứng tỏ điều đó!
Việc gì vậy?
Ừ...
Sầm Cửu Nguyên vân vê cằm, dường như là rất khó nhằn...
Anh ta sẽ giao cho tôi nhiệm vụ gì đây?
Rất khó nhằn ư?
Với tâm tính tàn ác đó, e sẽ là một nhiệm vụ vô cùng tàn nhẫn nào đó, cũng không biết là tôi có thể hoàn thành hay không...
Cô, hiểu phụ nữ chứ?
Tôi đang lo lắng cho tương lai của mình, thì Sầm Cửu Nguyên nhảy bổ tới, nghiêm túc hỏi.
?!
Tôi ngây ra, nhưng vẫn thật thà nói:
Tôi là phụ nữ, tôi đương nhiên... hiểu phụ nữ rồi.
Thật hả?
Thật.
Được, tối mai, sẽ có xe đến đón cô.
?
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì, Sầm Cửu Nguyên đã đánh tôi một cái, tôi cảm thấy một lực lớn tác động vào người đẩy tôi ra ngoài, khi tôi rơi bịch xuống đất, đột nhiên cảm giác đau đớn xâm lấn cơ thể, tôi mau chóng bò dậy, lại thấy cơ thể nặng nề. Chưởng đó của anh ta đã đánh tôi quay trở lại thể xác!
Trước mắt nào còn chiếc xe rong rêu như bị lôi lên từ biển nữa?
Nếu không phải trên cánh tay tôi còn lưu lại vết thương bị cắn, thì tôi còn tưởng chưa có việc gì xảy ra.
Thật không ngờ, tên Mạnh Trần đó chịu khó nói chuyện với tôi, mấy câu đã chấp nhận thu đồ đệ là tôi.
Nhưng tại sao hắn ta lại hỏi một câu kỳ quái thế?
Tối mai, rốt cuộc hắn ta muốn tôi đi đâu?
Rốt cuộc hắn ta đang bắt Sầm Cửu Nguyên làm việc gì?
Lại đang muốn tôi làm gì?
Tối mai, không biết có bình an trở về...
Tôi trở về nhà.
Đèn nhà hàng xóm vẫn bật, thấp thoáng vẫn nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Tôi đau thắt lòng, nhưng do dự một chút vẫn không sang đó gọi cửa, bởi vì việc hôm nay còn chưa xong, tối mai tôi vẫn phải ra ngoài, mà sau khi đi thì không chắc chắn mình còn cơ hội trở về, lúc đó lại tiếp tục bỏ rơi đứa bé thêm một lần nữa, thà rằng cứ để vậy cho xong...
Tôi cố gắng nén cơn đau, nhẹ nhàng mở cửa nhà, thậm chí khi vào phòng, tôi cũng không dám bật đèn, giả vờ như mình chưa từng về đến nhà...
Lại đến đêm hôm sau.
Tôi xốc lại tinh thần, tiếp tục sửa soạn lên đường, vốn dĩ tôi định đem theo một vài món pháp bảo, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy tôi tính toán hơi thừa. Tên Mạnh Trần đó lợi hại hơn tôi nhiều, tôi có chuẩn bị cả trăm cái roi đánh quỷ, cũng chẳng đánh lại nổi Mạnh Trần, cùng lắm là kéo dài sự sống của mình thêm chút, thế là tôi bỏ suy nghĩ đó đi, chọn một bộ đồ đẹp mắt rồi ra khỏi nhà.
Vừa ra khỏi nhà thì tôi lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc đến xé tim xé gan!
Tôi đau thắt lòng!
Xin lỗi con, nếu như mẹ có thể sống sót mà trở về, mẹ nhất định sẽ quay lại đón con, từ này về sau, sẽ không bao giờ đưa con cho người khác!
Trong lòng tôi nói như vậy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về phía thang máy.
Xuống lầu, tôi chuẩn bị đến ngã tư tối qua.
Nhưng cũng không cần tôi đi xa, vừa ra khỏi cửa đã có một ánh sáng đèn pha chiếu vào mặt tôi:
Bimmm!
Tôi ngạc nhiên nhìn qua đó, chỉ thấy chiếc xe rách đêm qua đang dừng ở trước mặt mình, tài xế trên xe không phải ai khác, đó là Sầm Cửu Nguyên.
Mặt anh ta không biểu cảm nhìn tôi, lại bấm thêm vài tiếng còi xe:
Bimmmm!
Tiếng còi xe như bị cát kẹt ở bên trong, nghe thật chối tai!
Tôi mau chóng leo lên xe.
Sầm Cửu Nguyên quay đầu nhìn tôi một cái:
Trẻ con bây giờ khóc khỏe quá nhỉ, cách xa đến trăm mét, vẫn nghe rõ mồn một, nó phải là đứa bé có sức mạnh lớn lắm đấy.
Nghe lời nói này, tôi khẽ hít sâu một hơi lạnh!
Tại sao anh ta đột nhiên lại nói vậy?
Chẳng lẽ, anh ta biết tôi có con? Còn biết đứa bé đang khóc đó là con tôi?
Chỉ thấy Sầm Cửu Nguyên cảm thán nói:
Đến ngay cả ta còn nghe thấy, đứa bé này đang triệu tập cái gì đến thế. Thật là kỳ lạ, linh thức của nó còn chưa mở, thì làm gì hiểu triệu tập cái gì? Đứa bé này khóc rõ ràng rành mạch, tương lai ắt sẽ làm nên chuyện lớn.
Nói xong, anh ta đạp chân ga, xe chầm chậm khởi động.
Tôi thở phào, xem ra chỉ đơn giản là cảm thán vậy thôi, chứ không phát hiện ra đứa bé đó là của tôi sinh ra...