• 315

Chương 89: Mối tình đầu đẹp nhất (1)



Á!
Anh ta đứng ngây ra đó nhìn cô ta chạy mất, trong lòng cảm thấy vô cùng trống rỗng.

Tối ngày thứ hai, cũng cùng thời điểm đó và ngay tại nơi này, anh Mạc không biết làm sao, lại đến nơi đã gặp cô gái đó.

Mà sự việc lại giống như hôm qua, anh ta lại đâm vào cô gái trốn thoát ngày hôm qua! Lần này, anh ta nhanh chóng tóm lấy cô gái đó!
Thả, thả tôi ra!
Cô gái đó vùng vẫy hét lên.

Người trong lòng ở ngay trước mắt, anh Mạc cũng rất căng thẳng, trống ngực đập liên hồi:
Cô...

Cô tên là gì? Phòng nào? Tôi...

tôi đưa cô về!

Tôi không về! Tôi không bị bệnh!
Cô gái đó hoảng hốt nói.

Anh Mạc cười nói:
Cô không bị bệnh thì tại sao cô lại ở đây?


Cô gái đó nói:
Tôi cũng không biết! Tôi vừa tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở nơi này rồi.

Tôi vốn dĩ không bị bệnh, họ lại nói tôi bị bệnh! Anh ơi, anh làm việc thiện, coi như không nhìn thấy tôi, thả cho tôi đi, có được không?


Anh Mạc như bị bắt mất hồn vía, nhẹ nhàng nói:
Tôi đưa cô ra ngoài, được không?

Anh...

Anh đưa tôi ra ngoài?
Cô gái đó ngạc nhiên mở to hai mắt, lúc đó thật đáng yêu biết bao nhiêu.

Anh Mạc gật đầu:
Ừ.
.

Cô gái đó kinh ngạc không ngừng:
Anh...

anh thật sự muốn đưa tôi rời khỏi đây?
Anh Mạc gật đầu.


Anh tin rằng tôi không bị bệnh?


Anh Mạc gật đầu, lúc đó vẫn đang trong trạng thái mơ màng.

Nhưng anh ta không ngờ rằng, cô gái đó lại xúc động khóc to:
Tốt quá, tôi ở cái nơi quỷ quái này lâu như thế, từ trước tới nay không ai tin lời tôi! Họ đều nghĩ tôi bị bệnh, chỉ có anh tin tôi!
Anh Mạc nói:
Họ nói cô bị bệnh gì?
Cô gái đó nói:
Họ nói tôi bị bệnh hoang tưởng! Nhưng tôi thật sự đã nhìn thấy ma! Anh tin không? Trên đời thật sự có ma, tôi có thể nhìn thấy chúng! Hơn nữa, ở trong viện này, chỗ nào cũng có ma!
Nghe xong câu đó, anh Mạc bỗng dưng biến sắc.

Anh ta tu học ở Mao Sơn, khi tới bệnh viện này thì cũng cảm giác bệnh viện âm khí nặng nề.

Nhưng cái mạng của anh ta thuộc về kẻ khác, người xưa có nói:
Ăn bản của chùa phải quét lá đa
, người ta đã tìm đến anh ta, lại giúp anh ta trả nợ, chắc chắn không chỉ đơn giản tìm anh ta đến để làm một người gác cổng.

Cho nên đối với những gì xảy ra ở viện này, anh ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Anh ta bây giờ đã hiểu vì sao cô gái này bị nhốt ở đây, bởi vì cô ta biết được bí mật của viện này! Những người biết được bí mật đó, thì không thể thoát khỏi nơi này.


Sao vậy, sắc mặt của anh lạ thế?
Cô gái đó nghi ngờ hỏi.

Anh Mạc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
Không có gì.

Tôi đưa cô về phòng trước, cố ở phòng nào?
Sắc mặt cô gái đó thay đổi, phẫn nộ chất vấn:
Không phải anh tin tôi à? Anh có khác gì những người kia đâu! Ngoài miệng nói tin tôi, nhưng thực tế vẫn coi tôi là bệnh nhân tâm thần!
Nói xong, cô gái đó quay người định bỏ chạy.

Anh Mạc ôm lấy cô ta từ đằng sau, vừa khống chế cô ta, vừa an ủi cô ta:
Cô bình tĩnh lại! Tôi thật sự tin cô, cũng hiểu vì sao cô bị nhốt vào đây! Đồng ý với tôi, cô về phòng mình một chút, tôi đi xin giúp cô, họ sẽ thả cô ra!
Cô gái đó ngừng phản kháng, lại không tin mà hỏi tiếp:
Anh...

anh thật sự sẽ giúp tôi?



Tôi nên tin anh không?

Hãy tin tôi.
Anh Mạc cũng không biết là nói gì để cô gái mới gặp một hai lần này tin mình, nhưng cũng không ngờ là nói ba từ này, mà cô ta đã tin mình.

Anh ta đưa cô gái đó về phòng, rồi đến phòng viện trưởng.


Cô gái ở phòng 404 đó thực ra không bị bệnh phải không?
Anh Mạc vừa vào cửa đã hỏi! Ghể của Âm Thiện từ từ quay lại, bày ra vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
2
Anh Mạc nói:
Cô ta không hề bị bệnh, chỉ là có con mắt âm dương, ngài vì điều đó mà giam giữ một người bình thường trong viện tâm thần, thì có còn đạo đức không?!

Một người chuyên trộm cướp lừa lọc đánh bạc, chơi gái, hỏi tôi về vấn đề đạo đức? Hử?
Âm Thiện nhíu mày.

Anh Mạc đỏ mặt:
Tôi, tôi hoàn lương rồi!

Sói hoàn lương thì vẫn là sói.

Về đi, cứ là bệnh nhân đã đến đây, chắc chắn đều có nguyên nhân của nó.

Cô bé đó của anh sẽ có một ngày rời khỏi đây, đợi đến khi cô ta có thể rời đi thì tôi cũng không giữ cô ta lại làm gì.


Nói xong, ghế lại quay đi.


Ngài không thể để cô ta đi à? Chỉ cần cô ta giữ kín bí mật về bệnh viện của ngài, không nói cho người khác biết, thì ngài có đồng ý cho cô ta rời khỏi đây không?
Anh Mạc chạy đến nắm lấy ghế xoay lại, ghế thì quay lại nhưng Âm Thiện đã biến mất.

Chỉ có mấy giây đồng hồ, một người sống lại biến mất? Anh Mạc không dám tiếp tục ở lại phòng viện trưởng, mau chóng rời khỏi.

Bước xuống lầu, anh ta lại không cam tâm.

Thế là anh ta đi đến cửa nộp phí.

Anh ta biết cô gái phòng 404 đó đã mất ký ức, ngay cả bản thân cũng không nhớ tên mình, cũng không có người nhà đến chăm sóc, thì cũng có thể không ai đến nộp viện phí, bệnh viện này lại không phải nơi làm từ thiện, nếu như có người bệnh không nộp phí thì sẽ có kết cục thế nào?
Tôi đến để nộp viện phí cho phòng 404, cô xem, cô ta còn thiếu bao nhiêu tiền?
Anh Mạc nói.

Nhân viên thu ngân kiểm tra một lượt dữ liệu máy tính.

Ngẩng đầu lên hỏi:
Phòng 404 không có người ở.

Có phải anh nhầm số phòng không? Nếu không, anh cho tôi tên người bệnh tôi tra thông tin giúp anh?
Sao lại không có ai ở? Anh ta đã đích thân đưa cô gái ấy về phòng, khi vào đến phòng, còn đánh mắt một lượt lên bảng ghi số phòng, lúc bước ra cũng nhìn một lượt để ghi nhớ, sao có thể nhầm được?
Tôi...

Tôi không nhầm số phòng đầu, cô kiểm tra một lượt giúp tôi.
Anh Mạc nói Nhân viên thu ngân gắt lên:
Xin mời anh cung cấp tên người bệnh!

Tôi không biết.

Anh không biết tên thì tôi kiểm tra giúp anh thể nào được?
Anh Mạc ngại ngùng nói:
Cô gái đó mất đi ký ức, cho nên cô ta cũng không nhớ tên của mình!

Mật ký ức?
Nhân viên thu ngân nghi hoặc hỏi:
Vậy cô ra có bị thương không? Đi lại có bị khó khăn gì không?
Anh Mạc lắc đầu:
Không.

Vậy cũng chẳng phải việc gì to tát, người mất ký ức đó sao lại vào viện này? Ở đây chủ yếu là những người bệnh có hành vi khó khăn cần giúp đỡ, còn nếu chỉ đơn giản là mất trí nhớ thì không cần nằm viện này đâu.

Chắc anh nhầm rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.