Chương 93: Quái nhân khoa học
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1344 chữ
- 2021-12-31 04:50:58
Tôi không nén được suy nghĩ, tôi từ
miệng
, đi qua
dạ dày
, cái lỗ hổng ngay phía trên này có phải là rốn của con quái vật này hay không? Bây giờ tôi không đau đớn gì, nằm trên đất, thật là sung sướng.
Trong cái động đen đó, cơn đau suýt làm tôi chết đi sống lại, bây giờ đã bị ánh nắng chiếu vào làm tan biến! ...
Ánh nắng?
Cô cà lăm!
Tôi sợ hãi quay qua quay lại tìm cô cà lăm, lại phát hiện cô ta đứng ở ngoài của động đen, ngẩng đầu, ngốc nghếch nhìn người đàn ông đang che ô cho cô ta.
Người đó mặc một chiếc áo khoác dài màu đen chùm kín, đang cầm một cái ô, ô màu đen rất to, đừng nói là chỉ che vừa có mỗi cô cà lăm, cho dù có thêm một bà béo như tôi lúc này thì vẫn dư.
Tôi nhấc người lên, nhưng không thể nhấc nổi, cho nên tôi đành bỏ qua đó.
Anh...
anh Mạc?
Khi tôi nhìn rõ người đang trùm áo khoác đó thì tôi đã khựng lại.
Trước mặt tôi, người đó có chiều cao và ngũ quan đều giống anh Mạc, nhưng anh Mạc là người, còn anh ta là ma! Không.
Là giống với quái vật khoa học trong phim.
Trên mặt anh ta vết sẹo chằng chịt, có thể nhìn ra những vết phẫu thuật.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác dày, có thể che phủ toàn bộ cơ thể, làm tôi nghi ngờ, có phải trên cơ thể anh ta cũng chằng chịt những vết khâu.
Da mặt anh ta xanh lét, mắt một bên đen một bên trắng, bền màu trắng nhìn như bị mù, nhưng lại có thể chuyển động nhìn về phía tôi thì cũng không phải là mù.
Ra đây đi, ra khỏi cái cửa này, cô sẽ được tự do.
Đây rõ ràng là giọng nói của anh Mạc.
Tôi đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gần như là khóc:
Anh Mạc, hóa ra chúng tôi đi ra khỏi đó cũng rất đơn giản? Đây đều là những ý niệm của anh? Vậy đêm qua chúng tôi vật vã cả buổi, suýt nữa chết thì toàn bộ đều là oan uổng thôi sao?
Không phải một buổi tối.
Anh Mạc nghèn nghẹn nói:
Là một tuần.
Một tuần? Nhìn anh Mạc lúc này, tôi lại tưởng mình đã bị mất tích bao năm, bỗng một hôm được trở về, tuy bản thân mình vẫn thế nhưng nhìn thấy người thân trong gia đình đã già đi nhiều nhiều lắm...
tôi ở trong động dường như chỉ là một buổi tối, nhưng bên ngoài đã qua mấy năm thời gian.
Đấy các bạn xem...
Anh Mạc đã không còn như ký ức thời trẻ, trên cơ thể anh ta là nhiều vết hằn của những nếp nhăn, nếu chỉ là một tuần, anh Mạc sao có thể thành ra như thế, ai mà tin nổi? Cho nên tôi nói:
Không thể nào, chỉ có một tuần, tại sao anh lại biến thành như thế?
Anh Mạc cười:
Tôi vốn dĩ trông như thế này!
Chẳng lẽ trước đây tôi nhìn thấy anh đều là giả?
Đúng thế.
Nhưng một người, tại sao ban ngày một hình hài, buổi tối lại một hình hài?
Dưới ánh nắng, anh Mạc có bóng.
Người có bóng, ắt phải là người sống.
Hơn nữa, trên người anh ta có mùi máu, ma quỷ cũng có mùi máu tình này, nhưng mùi máu tanh của ma quỷ thì có thêm mùi thối rữa.
Mà anh Mạc lại có mùi máu tươi, chỉ có người sống thì máu mới lưu thông, cho nên mới có máu tươi.
Cho nên tại sao, anh Mạc buổi tối lại có hình hài khác? Anh Mạc cười lên một tiếng:
Đồ đệ ngoan, điều này không cần sư phụ phải nói cho con nghe nữa chứ? Con đã ăn nhiều ma quỷ thế rồi, là người là ma, chẳng lẽ không thể phân biệt được? Thế là tôi cố gắng nâng người lên, bám vào áo choàng của anh ta, cố gắng lại gần ngửi, hít hà.
Trên người anh ta có mùi của người, cũng có mùi của ma.
Hơn nữa, mùi của ma còn nặng hơn nhiều.
Ngửi thấy mùi gì?
Anh Mạc hỏi.
Tôi nói:
Cái mùi này giống như lấy xương cốt người sống, rồi sau đó đắp nhiều thứ của ma quỷ lên.
Có bao nhiêu con ma
Nhiều lắm, còn tạp nữa, tôi không đếm hết được, cũng không phân biệt ra, nhưng nam có, nữ cũng có.
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn anh ta, mặt của anh ta toàn là vết sẹo, dường như mỗi một mảng thì đều có câu chuyện của nó, lại giống như cùng là câu chuyện đó.
Tôi hỏi:
Tại sao lại như thế
Anh Mạc cười nói:
Tôi luôn nói với mọi người rằng, tôi chỉ bị người ta cắt mất một quả thận.
Thực ra, trên người tôi chỗ nào cũng bị người ta xẻo hết.
Chẳng lẽ cô không phát hiện ra? Câu chuyện của tất cả mọi người đều là chết mới chuyển sinh.
Chỉ có chết, mới có thể giao dịch với người ở thế giới bên kia.
Vậy cơ thể của anh...
Đều là lấy từ lũ ma quỷ mà thành.
Anh Mạc gãi gãi đầu.
Tôi người không ra người, mà cũng không ra ma, lúc tôi đến đây thì cũng giống cô, đều vì một mục đích, cố gắng giao thiệp cùng lũ ma quỷ, giúp chúng lấy lại ký ức, giúp chúng hoàn thành tâm nguyện, tất cả đều vì đổi lại những thứ mà chúng có.
Ba mươi tư, tổng cộng có ba mươi tư cơ quan, bộ phận trên cơ thể, đều dùng giao ước để đổi với lũ ma quỷ.
Cho nên đến tối, anh có thể giống với ma quỷ, cho mọi người thấy được hình hài dễ chịu nhất của anh.
Đúng rồi, nếu không, với dáng vẻ này của tôi, nhất định sẽ dọa chết bao nhiêu người?
Tuy anh ta nói nhẹ như lông hồng, nhưng tôi có thể thấy rõ những gì anh ta trải qua là không hề dễ chịu gì, cái cảm giác bị người ta buộc vào bàn mổ, cắt sạch mọi nội tạng trên cơ thể, rồi sau đó bị mang đi bán ngoài chợ đen.
Tôi nghĩ đến cảnh đó thì không nên được sự thương cảm, không nên được những giọt nước mắt của mình dành cho anh ta.
Nhưng nước mắt mới chỉ trực trào ra khóe mắt, anh Mạc nói:
Đừng khóc cho tôi, người giống như tôi không đáng.
Rất đáng...
Trên thế giới này làm gì có nhiều thứ đáng hay không?
Đừng nói mấy cái lời triết học đó.
Anh Mạc nói:
Mau đi đi, họ sẽ đến đấy.
Tôi hỏi:
Họ là ai?
Người bên kia.
Họ đến để làm gì?
Anh Mạc cười nói:
Cô ngốc này, các cô ở đây chỉ là một đêm, nhưng giờ đã qua một tuần rồi đấy! Viện trưởng Âm xảy ra chuyện, cô bảo người bên kia họ có đến để điều tra?
Vậy anh thả tôi ra, lúc này, có phải anh sẽ...?
Không đâu.
Tôi khó khăn bám lấy áo choàng của anh Mạc, cắn răng hỏi:
Thể tại sao anh bị thương? Trên người anh có mùi máu! Anh đã bị thương! Là ai làm điều đó? Là họ làm phải không?!
Vừa mở tấm áo choàng ra, bên trong là lớp áo, cũng không nhìn ra cái gì.
Nhưng mùi máu thì nồng, trực giác của tôi mách bảo, mùi máu này xuất phát ở phần trái tim! Chỗ thiểu khuyết của áo hẳn xuống, anh Mạc bị người ta lấy mất trái tim.
Con người này đã mượn ba mươi tư cơ quan bộ phận trên cơ thể của người chết, trái tim bị lấy mất, cũng vẫn có thể đứng trước mặt tôi như người bình thường.
Đang bình thường, tại sao lại như vậy?