Chương 97: Sinh con trong nhà vệ sinh (3)
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1459 chữ
- 2021-12-31 04:50:59
bỏ nó ở...
cái nơi như thế này!
Cô cà lăm đau lòng nói.
Nó là quỷ...
.
Lời giảo biện của tôi còn chưa hết, thì lại nghe thấy tiếng khóc của nó trong nhà vệ sinh.
Người ta nói, mẹ và con đều sẽ có sự liên kết chặt chẽ trong tâm hồn.
Lời này cũng đúng với tôi lúc này.
Tuy tôi bây giờ trong lòng thực sự không muốn đón lấy một đứa trẻ, đột nhiên lại cảm thấy tình mẫu tử trỗi dậy, khi nghe thấy tiếng khóc của nó, tôi đột nhiên thấy đau lòng, có chút không nỡ.
Tôi thở dài, gật gật đầu đồng ý với cô cà lăm, rồi bảo cô ta dìu tôi quay lại.
Nhưng vừa bước vào nhà vệ sinh, tiếng khóc lại ngừng bặt.
Tôi đột nhiên thấy bực mình:
Con rốt cuộc là muốn ta đi, hay muốn ta quay lại cứu? Rõ ràng quan điểm một chút xem nào!
Vẫn chẳng có hồi đáp.
Con quỷ con này, thật là đáng ghét!
Tôi tức nghẹn máu, vừa sinh ra đã thích trêu người khác! Tôi nghi ngờ, chỉ cần tôi đi khỏi đây, nó sẽ lại khóc to lên! Tôi là một người mẹ hung dữ và không nhẫn nại, tức giận nói với nó:
Mi muốn thử sự nhẫn nại của mẹ, vậy thì nhầm rồi! Mi không ra đây thì mẹ sẽ đi thật đấy!
Nó hoàn toàn không hề đáp lại.
Tôi thật sự không biết làm gì với nó, đành quay đầu nói với cô cà lăm:
Cô xuống phía dưới tìm nó xem sao.
Cô cà lăm biểu lộ ra một bộ mặt vô cùng oan ức.
Hix.
Dưới đó đương nhiên là bẩn thỉu, có cô gái nào muốn chui xuống để móc phân? Càng huống hồ, là phải ngâm mình dưới đó? Tôi chắp hai tay lại với nhau, cầu xin cô ta:
Xin cô! Bây giờ cũng chỉ có cô có thể giúp tôi.
Tôi là người, tôi không có cách nào xuống đó được! Cô cà lăm, cô xuống đó tìm đứa trẻ giúp tôi, chỉ cần cô chịu giúp, cho dù là yêu cầu gì, tôi đều đáp ứng.
Bao gồm cả kết thúc giao ước của chúng ta, muốn ai đi đường nấy, tôi cũng đều đáp ứng!
Sắc mặt cô cà lăm khẽ thay đổi, không nói lấy một lời, liền biến thành một đám khói chui xuống đường ống nước, Tôi bây giờ chẳng làm được gì, chỉ còn cách đợi.
Đợi mãi rất lâu, tôi sốt ruột, nghĩ đến một cách, nếu như cô cà lăm không giúp tôi, hay là tôi sẽ tự sát biến thành ma, xuống dưới đó tìm con! Suy nghĩ này thực sự rất đáng sợ, hoang đường với tôi lúc này! Sau khi biến thành ma, sẽ càng không thể thoát khỏi địa ngục, càng khó chạy thoát được cái chết, và đi những nơi mình có thể đi! Tôi thật không dám tin, tôi từ trước đến nay vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý, là mình từ một cô gái trẻ trở thành một người mẹ, thậm chí trong cả ngày hôm nay, tôi đều cảm thấy những suy nghĩ của mình thật ích kỷ, chẳng xứng đáng làm một người mẹ, nhưng bây giờ tôi lại có suy nghĩ đáng sợ, là tự tử để cứu đứa bé mà tôi chưa sẵn sàng có nó.
Làm mẹ, chẳng lẽ đáng sợ như thế.
Khoảng một giờ sau, thì cô cà lăm từ dưới cống chui lên, cả người cô ta mùi thối bốc lên nồng nặc.
Tìm, không tìm thấy.
Cô ta nhìn tôi như có lỗi.
Tôi không nên được hai mắt đỏ lự:
Có thể giúp tôi tìm lại lần nữa không? Nó nhất định đang ở dưới đó, nó là đứa trẻ vừa mới được sinh ra, nó có thể đi đầu được chứ? Có phải nó không muốn gặp tôi, cho nên mới trốn đi.
Tôi...
ở...
dưới đó...
tìm...
tìm ba...
ba lượt! Không...
không tìm thấy!
Cô cà lăm oan ức nói.
Thằng nhỏ thổi tha này! Vừa sinh ra đã tinh nghịch thế! Tôi cố gắng nén cảm xúc, quét ngang nước mũi, cầm lá bùa đã vẽ sẵn, dùng tà thuật đã học được, dùng hết một trăm hai mươi phần trăm công lực để gọi nó lên, nhưng không biết là do trình độ tối nửa mùa, hay do thằng nhóc thối này không muốn gặp tôi, tôi dùng hết những lá bùa có trên người mình, thuật chiêu hồn còn làm năm sáu lượt, nhưng cũng chẳng có ích gì.
Tôi tuyệt vọng, thực sự không biết làm thế nào.
Cô cà lăm nhìn tôi:
Hay là...
tôi...
tôi tiếp tục...
xuống đó tìm?
Đợi chút.
Tôi nén cảm xúc tuyệt vọng của mình, dùng hết sức quạt đi nước mắt nước mũi, nhấc người đứng lên, tôi giơ tay ra, ánh mắt quét lên chiếc nhẫn mà Âm Thao để lại.
Đây là pháp bảo mà Âm Thao để lại, để tránh tôi làm mất, còn hóa Phương Tinh Nhi thành khí linh ẩn bên trong.
Nhưng sau khi tôi học pháp thuật từ anh Mạc, lúc nào cũng cho rằng mình đang làm việc xấu xa, so với những gì Âm Thao làm thì là hai việc khác xa nhau, thế là tôi luôn nghĩ rằng pháp bảo Phương Tinh Nhi không phải là để bảo vệ tối, mà là giám sát tôi.
Vì thế, mà tôi phong ấn Phương Tình Nhi lại.
Cô ta chắc chắn là sẽ hận tôi lắm.
Nhưng bây giờ vì muốn tìm đứa trẻ, tôi vẫn phải mở phong ấn cho cô ta.
Phong ấn vừa giải, một trận cuồng phong nổi lên, Phương Tình Nhi xuất hiện trước mặt tôi.
Cô ta chết khi mười hai tuổi, cơ thể nhỏ bé đáng yêu, dáng vẻ có vẻ nhỏ nhắn dễ thương, nhưng bây giờ lại đang nhe nanh giơ vuốt với tôi, biểu cảm gầm gừ nhìn tôi! Tôi biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, cho nên trước khi cô ta nổi điên, thì tôi mau chóng quy thụp xuống, làm cô ta giật nảy mình.
Giúp tôi, tìm con của Âm Quân!
Tôi nói ngắn gọn.
Phương Tinh Nhi khựng lại:
Con của Âm Quân?
Tiếp đó, cô ta nhìn vẻ tiều tụy của tôi, thì hiểu ra:
Là do cô sinh?
Tôi gật đầu.
Từ khi nào có nó? Không phải cô không mang thai hay sao?
Tôi nói:
Chúng ta đều bị Âm Thiện lừa, hắn ta ghi thù, cho nên cố ý che giấu việc tôi mang thai.
Bây giờ, đứa trẻ sinh ra, đã bị tôi xả xuống bồn cầu.
Tôi không có cách nào xuống đó tìm nó, giờ chỉ có thể tìm cô giúp đỡ, xuống đó tìm nó!
Xả xuống cổng?!
Phương Tinh Nhi trừng mắt không dám tin:
La Hy, cô là lợn hay sao?
Lời còn chưa nói xong, cô ta đã xuống đó tìm đứa trẻ rồi.
Ấy! Tôi còn chưa nói hết!
Tôi vội vã gọi với theo, nhưng đã muộn, Phương Tình Nhi đã chui xuống đó, không thấy bóng dáng đâu.
Cô cà lãm bay lại gần, nhìn tôi một cái:
Tôi...
đi cùng...
cùng cô ta...
xuống đó...
Tôi chỉ có thể nói với cô ta:
Cô gặp cô ta, nhớ nhắc cô ta một tiếng, đứa trẻ này ăn thịt ma quỷ, nó đã rất đói, nên phải bảo vệ mình, cẩn thận một chút!
Ừ.
Nói xong, cô cà lăm cũng bay xuống dưới.
Đợi cô ta xuống dưới, tôi quay người, loạng choạng rời khỏi nhà vệ sinh.
Con quỷ nhỏ đó ghét tôi, nếu tôi ở đó, nó sẽ không phát ra âm thanh; Chỉ cần tôi đi xa một chút, chắc chắn nó sẽ khóc, nếu có tiếng khóc, có lẽ sẽ dễ dàng tìm hơn.
Quả nhiên, đợi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc đứt gan đứt ruột của nó, nghe lanh lảnh, vô tâm vô tính.
Họ có tìm thấy nó không? Tôi đứng dưới gốc si, nhìn về hướng nhà vệ sinh lo lắng.
Rất lâu sau, Phương Tình Nhi và cô cà lăm một người trước một người sau bay từ trong nhà vệ sinh ra, nhìn thấy họ bay ra, tôi rơi vào tuyệt vọng, bởi vì...
Trên tay họ đều trống không.
Nhưng tiếng khóc của đứa trẻ vẫn văng vẳng trong nhà vệ sinh, cách xa như vậy, tôi vẫn nghe thấy rõ ràng rành mạch.
Họ bay đến trước mặt tôi, cơ thể nồng nặc mùi, Phương Tinh Nhi thở dài:
Chúng tôi xuống dưới đó tìm ba lượt, cũng nghe thấy tiếng khóc của nó rất rõ ràng, nhưng vừa qua đó thì tiếng khóc lại vang lên từ hướng khác.
La Hy, đứa bé này rốt cuộc có vấn đề gì?!