• 812

Chương 100: Kiếp trước kiếp này (4)


Editor: Puck - Diễn đàn
Thủy nhi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt cái gì đều nhìn không rõ, chỉ dựa vào lực ý chí đi về phía trước, giờ khắc này trong đầu nàng nghĩ cũng là Ma Tà, nàng muốn gặp hắn!
Lảo đảo đi tới, rõ ràng đã không phân rõ được phương hướng, lại đi thẳng về phía Ma Tà, Ma Tà ngồi dậy, ôm lấy thân thể yếu ớt của nàng vào trong ngực, sắc mặt âm trầm dọa người, giận dữ hét,
Nữ nhân đáng chết!
Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Thủy nhi, giống như có thù oán với nàng.
Bình ổn tức giận trong lòng, Ma Tà nhẹ nhàng cởi quần áo ướt đẫm của nàng xuống, nhìn từng vết thương sâu cạn không đều trên người nàng, đau lòng một trận, bết bát hơn chính là, lần này trên người Thủy nhi vốn không có thuốc trị thương.

Ưm… Lạnh…
Thủy nhi run rẩy rúc vào trong lòng hắn, vuốt ve da thịt lạnh như băng của nàng, Ma Tà nhíu chặt chân mày, trợn mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, sau đó cởi quần áo ra, ôm nàng nằm xuống, bọc nàng vào trong quần áo của mình, hôn lên trán nàng, hung dữ nói,
Nữ nhân, ta cảnh cáo nàng, nếu dám có chuyện, cẩn thận ta đánh người!
Động tác cũng rất êm ái, cẩn thận ôm nàng không dám lộn xộn, sợ không cẩn thận đụng phải vết thương trên người nàng, sẽ làm đau nàng.

Ưm… Nóng…
Cảm nhận được nhiệt độ như lửa nóng trên người nàng, sắc mặt Ma Tà biến thành rất khó coi, đáng chết! Phát sốt! Hiện giờ hắn thật sự rất căm hận linh lực của mình bị phong bế lại, cái gì cũng không làm được.
Thủy nhi cảm giác mình giống như rơi vào trong lò lửa, rất khó chịu, nhưng cả người lại vô lực, muốn động một cái cũng khó khăn, chỉ có thể bị động thừa nhận bàn nướng nóng bỏng.
Lần này, Thủy nhi ngủ hai ngày mới yếu ớt tỉnh lại, cảm thấy dưới thân ngọc thật thoải mái, khiến cho nàng không nhịn được cọ xát, Ma Tà rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã tỉnh rồi.
Nhẹ nhàng mở mắt ra, Thủy nhi nhìn cứng rắn trước mắt mà ngẩn người, sau đó ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Ma Tà, trí nhớ lúc trước dần dần thu lại, nghĩ đến lại là Ma Tà cứu nàng. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Nhưng cảm xúc trơn bóng phía dưới lại làm cho Thủy nhi cứng đờ, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, lúng túng ho khan hai tiếng, nhẹ giọng nói,
Cám ơn.
Định đứng dậy, lại phát hiện trên người không có hơi sức, sắc mặt không khỏi càng thêm lúng túng.
Trong mắt Ma Tà lộ ra một nụ cười, bàn tay
Trong lúc vô ý
, liền đặt lên trên mông nàng, có lòng tốt nói:
Dù sao đã ôm hai ngày rồi, ôm nhiều một chút cũng không sao!

Thủy nhi lập tức tối mặt,
Ma Tà!

Ma Tà vô tội nhìn nàng,
Sao vậy?


Cảm phiền lấy móng vuốt của ngươi ra!

Ma Tà thở dài một tiếng,
Thủy nhi, ta cũng mệt chết đi, không còn hơi sức rồi!

Sắc mặt Thủy nhi biến thành đen hơn, sao nàng chưa từng nghe nói tới Ma Đế đại nhân thân là cường giả đệ nhất trong tứ giới lại là tên vô lại! Giật giật tay, chạm phải da thịt của hắn, hung hăng bóp một cái.

Shhh…
Ma Tà hít sâu một hơi, hơi uất ức ai oán nói,
Thủy nhi sao lại nhẫn tâm xuống tay nặng như vậy?

Thủy nhi hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại không nhìn hắn, cũng không có chú ý tới ngọn lửa lay động trong mắt Ma Tà, hắn đã ý thức được tình cảm của mình, hiện giờ hai người mập mờ ôm nhau như vậy, hắn cũng không phải xác chết, sao sẽ không có cảm giác? Chỉ có điều lúc trước bởi vì lo lắng cho nàng, không có tâm tình muốn những chuyện này, nhưng mà đến bây giờ không khỏi suy nghĩ nhảy nhót.
Đột nhiên, thân thể Thủy nhi cứng đờ, sắc mặt biến thành đỏ bừng, ngẩng đầu tức giận trợn trừng mắt nhìn Ma Tà, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi hận không thể hung hăng đánh hắn một trận,
Ma Tà!
Sắc lang đáng chết! Có phải hắn đã quá lâu không đụng vào nữ nhân không?
Vật cứng như lửa nóng kia chết không tử tế chống đỡ chính giữa hai chân nàng, Thủy nhi chuyển người, Ma Tà lại một phát ôm lấy nàng, giọng nói hơn khàn khàn:
Đừng động, lát nữa là được rồi!

Thủy nhi không ngừng hít sâu, trong lòng không ngừng an ủi mình, không nổi giận không nổi giận, không thể làm mình tức chết!
Một lát sau, Ma Tà nhẹ giọng gọi,
Thủy nhi…

Thủy nhi tức giận nói,
Cái gì?

Nhẹ nhàng ôm chặt nàng, Ma Tà mấp máy môi, nhẹ giọng nói:
Xin lỗi…

Thủy nhi ngẩn ra, khẽ cười nói,
Ma Đế đại nhân cũng biết nói xin lỗi người ta?

Ma Tà nghiêm túc nói,
Nàng là người đầu tiên! Nàng…

Thủy nhi không đợi hắn nói xong, liền nhắm mắt lại, dáng vẻ không để ý đến hắn.
Ma Tà chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói,
Thủy nhi, ta biết rõ ta sai rồi, nàng tha thứ cho ta có được không?
die nda nle equ ydo nn
Thủy nhi vẫn không có phản ứng, Ma Tà có dáng vẻ như nàng dâu nhỏ, uất ức nhìn nàng vẫn nhắm chặt hai mắt,
Thủy nhi, nàng muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho ta? Nếu không nàng đánh ta hai chưởng là được!

Thủy nhi hừ khẽ một tiếng,
Không còn hơi sức!


Vậy chờ nàng khỏe lên lại đánh? Đừng không để ý đến ta!

Thủy nhi chợt mở mắt ra, không nhịn được nhìn về phía hắn, nhưng nhìn dáng vẻ đường đường là Ma Đế đại nhân lại tỏ vẻ gặp cảnh khốn cùng, không nhịn được
Phì
một tiếng bật cười.
Trong mắt Ma Tà vui mừng,
Thủy nhi, có phải nàng tha thứ cho ta không?

Thủy nhi buồn cười lắc đầu, thở dài nói:
Thật sự có tổn hại hình tượng!

Ma Tà không hài lòng với câu trả lời của nàng, tiếp tục quấn lấy nàng,
Thủy nhi, tha thứ cho ta có được không? Nàng nhất định phải tha thứ cho ta, hiện giờ ta liền muốn nàng!

Thủy nhi nguy hiểm híp mắt lại,
Ma Tà, ngươi đang uy hiếp ta sao?


Không phải…
Nhìn nàng lại nhắm mắt lại không để ý đến hắn, Ma Tà ôm chặt nàng nghiêm túc nói,
Thủy nhi, ta biết rõ ta sai rồi, ta yêu nàng! Thật, ta thề!
Nhìn nàng vẫn không để ý tới hắn, Ma Tà hơi nhụt chí, hắn coi như đã biết cái gọi là tự gây nghiệt không thể sống rồi!
Qua một lúc lâu, Thủy nhi đột nhiên đưa tay vỗ vỗ mặt của hắn,
Ngủ!

Khóe miệng Ma Tà không nhịn được nhếch lên, cầm lấy tay nàng hôn một cái, cũng không hề náo loạn nàng nữa, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của nàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng may, không để vuột mất!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Ma Tà!
Thủy nhi cau mày nhìn chằm chằm người tỏ vẻ giảo hoạt, trên mặt mang một tia đỏ ửng, người này thừa dịp nàng hiện giờ không thể vận dụng linh lực, đã sờ khắp toàn thân nàng rồi, chỉ có điều giống như một tháng trước một chút cũng sờ không dư thừa cái gì, nhưng lần này không giống vậy, lúc trước hắn chỉ muốn lợi dụng nàng, nàng có thể lạnh lùng đối đãi, nhưng hiện giờ…
Ma Tà ngậm vành tai của nàng cắn cắn, dụ dỗ nói,
Thủy nhi, ta muốn nàng…

Mặt Thủy nhi đầy vạch đen, lại là câu này, nhưng nàng không đồng ý, hắn cũng sẽ không làm cái gì.

Ta không muốn ngươi!
d1en d4nl 3q21y d0n

Thủy nhi, nàng đây là ghét bỏ ta sao?
Cúi đầu nhìn qua nhìn vóc người hoàn mỹ của mình, rắm thúi nói,
Ta cảm thấy cũng không tệ lắm mà!

Thủy nhi giận cũng không được, cười cũng không được, mấy ngày nay hắn đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng máu lạnh vô tình của Ma Đế.
Gạt bàn tay sỗ sàng trước ngực ra, Thủy nhi cảnh cáo nói,
Đàng hoàng một chút!
Mình lại đưa tay ôm lấy hông của hắn, cọ xát trên ngực hắn.

Thủy nhi, như vậy rất không công bằng, tại sao nàng có thể sờ ta, ta không thể sờ nàng?

Thủy nhi liếc hắn một cái, vốn mặc kệ hắn, hắn sờ còn thiếu sao?
Ma Tà cuối cùng đàng hoàng xuống, chỉ lẳng lặng ôm nàng, vuốt ve sợi tóc mềm mượt của nàng, thấy nàng mất hồn, không khỏi dịu dàng hỏi:
Đang suy nghĩ gì?

Thủy nhi vô ý thức phun ra hai chữ,
Ly Mặc!

Khí lạnh bốn phía đột nhiên tăng vọt, Thủy nhi kéo suy nghĩ về, nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, không hiểu hỏi,
Sao vậy?

Ma Tà nhìn nàng chằm chằm, cắn răng nghiến lợi nói,
Không cho phép nghĩ tới nam nhân khác!

Thủy nhi trầm mặc không nói, nàng vẫn biết tình cảm của Ly Mặc đối với nàng, nhưng nàng không cách nào đáp lại, cũng không định lợi dụng tình cảm của hắn, bởi vì Ly Mặc thật sự giúp nàng rất nhiều, nhưng hiện tại, nàng phải cứu Ma Tà chính là đang đối địch với hắn, một khi Ma Tà khôi phục tự do, Yêu tộc và Tiên tộc nhất định chạy không thoát, nhưng nàng vẫn lựa chọn như vậy, mặc dù có chút áy náy với Ly Mặc, nhưng nàng chưa bao giờ hối hận với quyết định do mình làm ra, cuộc sống luôn phải lựa chọn, có bỏ mới có được, không thể nào vẹn toàn đôi bên
Ma Tà nhìn thấy nàng trầm mặc, lửa giận trong mắt càng tăng lên, nâng cằm của nàng lên, nhìn vào mắt của nàng, tức giận hỏi,
Có nghe thấy không?

Thủy nhi miễn cưỡng ngoáy ngoáy lỗ tai, nhíu mày hỏi,
Ngươi sẽ không nghĩ tới nữ nhân khác?

Ma Tà sắp bùng nổ, tức giận trợn trừng mắt nhìn nàng quát,
Không có! Ta chỉ nghĩ tới nàng, chỉ thích nàng, chỉ cần nàng, nàng cũng không được nghĩ tới những nam nhân khác cho ta, bằng không ta liền làm thịt hắn cho chó ăn!

Thủy nhi che lỗ tai bị hại của mình lại, giống như ngại hắn giận đến không đủ, thản nhiên nói,
Bây giờ ngươi như vậy có thể làm thịt ai đây?


Ta…
Ma Tà hơi thất bại nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên sau đó nghiêng người đè nàng dưới thân, hừ lạnh nói,
Ta làm thịt nàng trước!
Dứt lời, hung hăng chặn cái miệng nhỏ nhắn tức chết người không đền mạng lại. dinendian.lơqid]on

Ưm…
Hai mắt Thủy nhi nhìn chằm chằm hắn, Ma Tà hừ lạnh một tiếng, càng thêm suồng sã lật khuấy bốn phía ở trong miệng nàng, bàn tay cũng đang thăm dò trên người nàng.
Một lát sau, Ma Tà lại đột nhiên dừng động tác lại, ôm nàng thở hổn hển, hơi buồn bực, Thủy nhi thở khẽ, có phần nghi ngờ nhìn hắn,
Tà?


Vết thương của nàng còn chưa khỏe!
Trong giọng nói vẫn mang theo tức giận như cũ.
Thật ra thì vết thương trên người Thủy nhi đã khỏi được bảy tám phần, chỉ có hai đạo vết thương tương đối sâu, nhưng cũng đã kết vảy.
Khẩu khí trong lòng Ma Tà như thế nào cũng không thuận, hung ác thô bạo nói,
Không cho phép nghĩ tới Ly Mặc!

Thủy nhi đưa tay ôm hắn, mím mím môi, đột nhiên nói,
Tà, hiện giờ ta muốn ngươi!

Ma Tà sửng sốt một chút, mím môi, trong mắt lấp lóe ngọn lửa, hầu kết lăn lăn, lại cố chấp nói,
Vết thương của nàng còn chưa khỏe!

Nụ cười trong mắt Thủy nhi càng đậm, tay nhỏ bé chậm rãi tác quái trên người của hắn,
Thật sự không cần? Nói không chừng ta lập tức đổi ý!

Ma Tà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười của nàng, giống như suy nghĩ một chút, sau đó nói,
Không sao, cùng lắm thì dùng sức mạnh!

Thủy nhi rất im lặng, dứt khoát ôm cổ của hắn hôn lên, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve vân da chặt chẽ bền chắc của hắn, cảm thấy hắn căng thẳng, khóe miệng Thủy nhi nhếch nhẹ, liếm liếm cánh môi của hắn, đôi mắt quyến rũ xinh đẹp nhìn hắn,
Tà, thật sự không cần?

Trong mắt Ma Tà Nhãn hoàn toàn âm trầm, một phát giữ chặt lấy cái gáy của nàng, môi mỏng nóng bỏng đặt lên môi trái tim mềm mại của nàng, bàn tay cũng dao động theo đường cong dịu dàng của nàng, không khí dần trở nên nóng như lửa.
Đau đớn như tê liệt truyền đến, Thủy nhi không nhịn được khẽ hừ một tiếng, Ma Tà đau lòng hôn môi của nàng một cái, không dám lộn xộn,
Thủy nhi, ta yêu nàng… Không cho phép nghĩ tới nam nhân khác!


Phụt!
Thủy nhi không nhịn được cười ra tiếng, lúc này hắn lại còn nhớ chuyện này!
Ma Tà khẽ vuốt ve trên người nàng, muốn giảm bớt khổ sở cho nàng, cũng không quên lấy được cam đoan của nàng,
Có nghe thấy không?


Ha ha… Được!

Ma Tà cuối cùng hài lòng, thử giật giật, thấy nàng không có vẻ mặt khổ sở, mới bắt đầu công thành chiếm đất.
Thời gian ngọt ngào luôn trôi qua rất nhanh, Thủy nhi lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của Ma Tà… Không nhịn được đưa tay miêu tả hình dáng tuấn mỹ của hắn, trong mắt mang theo một tia không nỡ, thả lỏng động tác, chuẩn bị đứng dậy, nhưng Ma Tà vẫn tỉnh, một tay kéo nàng vào trong ngực, Ma Tà nhíu nhíu mày,
Thủy nhi…


Tà, ta cần phải trở về!

Cánh tay Ma Tà không nhịn được thắt chặt,
Ở lại với ta!

Thủy nhi đưa tay sờ sờ mặt của hắn, cười nói,
Thế nào? Không phải chàng muốn đi ra ngoài sao? Ta đã biết chìa khóa đặt ở Thánh điện, ta sẽ nghĩ cách lấy được!

Sắc mặt Ma Tà càng thay đổi,
Lần đó nàng bị thương là bởi vì xông vào Thánh điện
Thủy nhi không nói, Ma Tà ôm nàng càng chặt hơn,
Thủy nhi, thật ra thì ta ra ngoài được hay không cũng không quá quan trọng, dù sao Ly Mặc cũng không thể làm gì được ta, chỉ cần nàng ở cùng với ta là được rồi!
Nếu như nàng có chuyện gì, hắn đi ra ngoài còn có ý nghĩa gì?

Tà, nơi này không thích hợp với chàng!
Đường đường Ma Đế không nên bị vây ở trong một vùng trời đất nhỏ bé này, hơn nữa có ai muốn cả đời đều tù nhân? Càng không nói đến là Ma Đế cao ngạo!
Thủy nhi nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, hung ác quyết tâm đẩy tay của hắn ra, khoác bộ quần áo đen lên người, không hề nhìn Ma Tà nữa, xoay người đi ra ngoài.
Ma Tà nắm chặt hai quả đấm, gọi nàng lại,
Thủy nhi… Nàng nhớ, nàng bị thương, ta sẽ đau hơn! Nàng chết, ta cũng sẽ không sống!

Bước chân của Thủy nhi ngừng lại một chút, há miệng, nhẹ giọng hỏi,
Đáng giá không?

Thời gian bọn họ chung đụng cộng lại chẳng qua chỉ hai tháng, đáng giá để hắn ngay cả mạng cũng đưa lên sao? Nàng lại không hề ngờ, chính nàng còn không phải cũng đánh nhau đến chết?

Ngươi nhớ kỹ là được rồi!


Ừ.
Khẽ lên tiếng, Thủy nhi cũng không dừng lại, tuy rằng nàng thường không nhìn thấy bóng người, nhưng cũng bảo đảm không cho phép sẽ có người hoài nghi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khí Phi Hồ Sủng.