• 812

Chương 111


Editor: Puck - Diễn đàn
Vãn nhi ngồi ngay đó, tất cả trong mắt đều là kinh hoảng,
Ca ca… Ca ca…
Dùng cả tay chân lại định đi qua, cặp mắt đỏ bừng của Ma Linh nhìn chằm chằm nàng, hét lớn,
Không cho phép tới đây!

Đột nhiên, Ma Linh giống như nổi điên, một quyền đấm lên mặt đất, một tiếng ầm ầm nổ vang, mặt đất lại xuất hiện một hố to sâu hơn ba thước, thân thể Ma Linh cũng rớt theo xuống.
Vãn nhi nằm bên miệng hố, nhìn xuống dưới, chỉ thấy thân thể Ma Linh co quắp, đôi tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Vãn nhi bị sợ tới mức rơi lệ,
Hu hu… Ca ca không thể chết!

Khóc một lát, đột nhiên đặt mông ngồi xuống dưới đất, lầm bầm nói,
Ca ca không thể chết được! Vãn nhi suy nghĩ một chút, đây là độc gì, Vãn nhi nhất định biết!
Nhưng càng gấp gáp càng không nghĩ ra,
Độc gì… Suy nghĩ một chút… Suy nghĩ một chút…

Đột nhiên hai mắt sáng lên, nàng nghĩ tới, lão sư đã từng nói đấy! Quay đầu liếc nhìn Ma Linh trong hố, khụt khịt cái mũi nói,
Ca ca, huynh chờ Vãn nhi một chút, Vãn nhi đi tìm thuốc giải cho huynh.

Lúc này Ma Linh căn bản không nghe được nàng nói chuyện, toàn thân như nung như nấu, đau đớn sâu tận xương tủy, làm cho người ta khó có thể chịu được, hơn nữa trong thuốc kia dường như còn có thành phần làm mềm hoá ý chí người, càng làm cho người ta khó có thể chịu được đau đớn kia, quả thật muốn ép người điên rồi.
Vãn nhi cuối cùng nhìn Ma Linh một cái, bò dậy nhanh chóng chạy ra ngoài phòng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngón tay Ma Linh giật giật, cuối cùng chậm rãi khôi phục ý thức, toàn thân vẫn rất đau, ngay cả nhẹ nhàng động một cái cũng khiến cho người không chịu nổi, qua thật lâu, Ma Linh mới miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn lên phía trên một chút, không nhìn thấy Vãn nhi, không nhịn được nhíu nhíu mày,
Vãn nhi…

Không nhận được đáp lại, chân mày Ma Linh nhíu chặt hơn, lại ngồi một lát, sau đó kéo thân thể giống như chia ra lại hồi phục lại, bay đi lên.
Chân mới vừa tiếp xúc được mặt đất, Ma Linh liền không nhịn được rên lên một tiếng, té quỵ xuống đất, cặp mắt hơi gấp gấp liếc chung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Vãn nhi, sắc mặt trầm xuống, trong lòng có dự cảm xấu.

Ca ca…

Ma Linh đang định đi ra ngoài tìm nàng, Vãn nhi lại tự mình trở lại, nện bắp chân chạy đến bên cạnh Ma Linh, lo âu hỏi,
Ca ca, còn đau không?
die~nd a4nle^q u21ydo^n
Ma Linh thở phào nhẹ nhõm, cau mày nói,
Không sao, về sau không nên chạy loạn!

Vãn nhi cười híp mắt nói,
Vãn nhi không chạy loạn! Vãn nhi đi tìm thuốc giải cho ca ca.
Vừa nói lấy ra một viên thuốc màu đỏ như máu, đưa tới bên khóe miệng Ma Linh,
Ca ca, ăn thuốc giải sẽ không còn đau đớn!

Độc này cũng không phải chỉ có một lần phát tác sẽ hết! Nếu như không có thuốc giải, mỗi ngày đều phải chịu đựng một lần đau khổ như thế.
Ma Linh nhíu mày lại thật chặt, Vãn nhi uất ức nói,
Ca ca, đây thật sự là thuốc giải, Vãn nhi không nhận sai!

Ma Linh nhìn nóng nảy trong mắt nàng, há mồm nuốt viên thuốc trên tay nàng vào, nói,
Về sau không nên đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, ta sẽ lo lắng!


Ừ.
Vãn nhi gật đầu cười, sau đó cúi đầu nhìn cánh tay mình, hốc mắt hơi đỏ lên.
Thấy nàng đột nhiên yên tĩnh lại, Ma Linh hơi kỳ quái, nhẹ giọng hỏi,
Sao vậy?

Vãn nhi đột nhiên đưa cánh tay nhỏ ra ôm lấy hắn, nức nở nói,
Ca ca đáp ứng Vãn nhi sẽ không chết!

Ma Linh đưa tay ôm lấy nàng, chịu đựng đau nhức, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, thật ra thì bị bắt tới cũng không phải hỏng bét như vậy!

Ca ca, huynh không thể xuống giường!
Ma Linh vừa mới ngồi dậy, Vãn nhi lập tức đưa tay đè hắn nằm xuống.
Ma Linh hơi bất đắc dĩ,
Vãn nhi, ta đã không sao, không phải muội đã cho ta ăn thuốc giải sao? Ta hiện giờ phải nắm chặt thời gian luyện công, chúng ta mới có cơ hội chạy đi!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vãn nhi toàn bộ đều là nghiêm túc,
Không được! Nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa!


Vãn nhi…


Hai ngày! Không thể bớt!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cố chấp của nàng, Ma Linh bất đắc dĩ nằm lại giường, Vãn nhi cười cười, nằm ở bên giường, líu ra líu ríu nói chuyện,
Ca ca, ta kiện huynh! Những đứa bé kia đều thật ngốc, chuyện rất đơn giản cũng làm không được, cho nên Vãn nhi căn bản cũng không lo lắng bị lấy máu, thiệt thòi cho Vãn nhi ban đầu còn sợ như vậy chứ! Thật ra thì Vãn nhi muốn học công phu nhất, nhưng lão sư còn chưa kịp dạy Vãn nhi.

Ma Linh nhìn Vãn nhi hưng phấn nói chuyện không ngừng, khóe miệng khẽ nhếch lên, không phải người ta ngốc đi? Vốn là nha đầu này quá thông minh, nàng như vậy vốn cũng không phải là một hài tử bình thường!
Kể từ sau khi Ma Linh trúng độc, Vãn nhi nói dường như trở nên càng nhiều, luôn lôi kéo hắn nói chuyện không ngừng, giống như chỉ sợ lời nói trong bụng nói không hết, mà nam tử áo trắng kia cũng không xuất hiện lại.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bên hồ, Thủy nhi trầm mặt nhìn Hiên Viên Mị, Hiên Viên Mị vẫn mặt bất đắc dĩ nhìn nàng,
Thủy nhi, ta thật sự không có việc gì!


Không có việc gì?
Giọng nói không hề phập phồng, nghe không ra vui giận, tầm mắt nhìn về phía một bãi máu cách đó không xa, trong mắt viết rất rõ ràng,
Cái này gọi là không có việc gì?
die nda nle equ ydo nn
Vốn Thủy nhi tin tưởng Hiên Viên Mị không có chuyện gì, dù sao thân thể bất tử của hắn cũng không phải dùng để dọa một chút người, nhưng không nghĩ tới hắn lại đột nhiên phun vài ngụm máu, rõ ràng chính là nội thương chuyển biến xấu rồi.
Hiên Viên Mị cũng không nghĩ ra tại sao lại như vậy, theo lý thuyết hắn thật sự không nên có chuyện mới đúng, nhưng mà hiện giờ sự thật đặt ở trước mặt chính là thế, vết thương của hắn thật sự chuyển biến xấu rồi.

Thủy nhi, nàng đừng quá lo lắng, ta thật sự không có việc gì…Khụ khụ…
Mới nói không có việc gì, rồi lại bắt đầu hộc máu.
Thủy nhi tỏ vẻ âm trầm, tại sao phải như vậy? Ly Mặc rốt cuộc đã làm cái gì,
Mị…

Hiên Viên Mị không nhịn được cau mày, suy đoán nói,
Có thể là yêu độc, Ly Mặc là rắn, tu vi lại cao, yêu độc vốn lợi hại, hắn hao phí sinh mệnh lực tăng lên lực lượng đồng thời, yêu độc khẳng định cũng tiến hóa rồi, cho nên ta mới không phát hiện ra, khụ…


Mị…
Thủy nhi gấp đến độ xoay quanh, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, không nhịn được lo lắng, tiếp tục như vậy nữa, máu sẽ bị hắn ói cạn sạch,
Ly Mặc đáng chết, sớm biết nên quất xác hắn!


Ha ha… Thủy nhi thật độc ác! Ly Mặc người ta lại một mảnh tình thâm với nàng…

Thủy nhi trừng mắt liếc hắn một cái,
Còn cười!

Hiên Viên Mị đưa tay ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng nói,
Yên tâm, ta sao nỡ bỏ lại Thủy nhi đây?

Thủy nhi trợn mắt một cái,
Chàng chết, ta cũng sẽ chết!


Ta không nỡ để Thủy nhi chết! Cho nên ta sẽ sống thật tốt đấy!
Hiên Viên Mị đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mặc dù giữa bọn họ có tình duyên trọn đời, nhưng một khắc hắn cũng không muốn tách ra khỏi nàng, lại càng không tình nguyện để cho nàng phải tử vong.
Thủy nhi gật đầu một cái, đưa tay ôm lấy hắn, lẳng lặng dựa vào trước ngực hắn.
Hiên Viên Mị đột nhiên đẩy nàng ra, lại bắt đầu hộc máu, Thủy nhi vội vàng đưa tay đỡ hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng của hắn, thấy hắn càng không ngừng hộc máu, trong lòng nguyền rủa Ly Mặc vô số lần!
Không được, chúng ta về Yêu tộc trước, để Diệp Tử Phong xem một chút!


Khụ khụ…
Sắc mặt Hiên Viên Mị hoàn toàn tái nhợt, nhìn nàng một cái, còn chưa kịp nói gì, liền đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Mị…
Thủy nhi đưa tay bắt mạch thay hắn, sau đó lại nhụt chí buông ra, nàng vốn không biết giải yêu độc tiến hóa gì kia như thế nào! Hơn nữa đoán chừng Diệp Tử Phong cũng giải không được. d1en d4nl 3q21y d0n
Thủy nhi đột nhiên bình tĩnh lại, lẳng lặng ôm Hiên Viên Mị, hiện giờ cũng chỉ có trông cậy vào thân thể bất tử của hắn thật sự không chết được! Đau lòng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của hắn, nhẹ nhàng hôn lên trên môi hắn, lẳng lặng cùng với hắn, chỉ có điều nàng vẫn để cho Ảnh đi tìm Diệp Tử Phong đến, nói không chừng Diệp Tử Phong có biện pháp! Nhưng mà nơi này cách Yêu tộc rất xa, chờ Diệp Tử Phong đến, tối thiểu cũng phải một ngày.
Sắc trời dần dần đen xuống, Thủy nhi kinh hãi phát hiện thân thể Hiên Viên Mị càng ngày càng lạnh,
Mị…
Thủy nhi vỗ vỗ mặt của hắn, lại không nhận được chút đáp lại nào, đưa tay nắm tay hắn lại muốn truyền cho hắn chút linh lực, nhưng mà không nghĩ tới lại gặp phải cắn trả, nếu như không phải là nàng phản ứng nhanh, sợ rằng nàng cũng phải hộc máu.
Thủy nhi tỏ vẻ âm trầm,
Đáng chết!
Nàng và Hiên Viên Mị có thể nói là nhất thể, linh lực của nàng phần lớn đều do hắn giúp nàng tu luyện tới, chuyện cắn trả như vậy theo lý thuyết không nên xảy ra mới đúng, Ly Mặc đáng chết, chết cũng không cho người ta yên bình! Nếu Mị thật sự có chuyện gì, nàng nhất định phải moi thi thể của hắn ra quất xác! Sẽ tìm đến đầu thai sang kiếp khác của hắn hung hăng hành hạ!
Bất đắc dĩ, Thủy nhi chỉ có thể đốt đống lửa, sau khi được phải Hiên Viên Mị, vẫn có hắn cưng chiều, thật đúng là chưa từng làm chuyện như vậy, may mà trước khi xuyên qua, những chuyện này đều là kỹ năng căn bản, quay đầu nhìn người hôn mê, ánh mắt dịu dàng, đưa tay cởi quần áo của mình xuống, sau đó sẽ cởi quần áo của Hiên Viên Mị ra, đưa tay ôm lấy hắn, nhiệt độ lạnh như băng trên người hắn khiến cho nàng không nhịn được run lên một cái.
Thủy nhi đưa tay mô tả đường nét của hắn, nhẹ giọng nói,
Hồ ly thúi, tốt nhất không có việc gì, bằng không… Hừ hừ!

Dần dần, trên người Hiên Viên Mị ngược lại khôi phục nhiệt độ, nhưng vấn đề là, nhiệt độ này lại không ngừng nóng lên, Thủy nhi vuốt ve cũng cảm thấy nóng người, hung hăng nhíu nhíu mày, cặp mắt liếc về phía hồ cách đó không xa, sau đó nhấc Hiên Viên Mị lên, kéo hắn vào trong hồ.

Bùm
một tiếng, hai người cùng nhau chìm vào trong hồ,
Rào
Thủy nhi ló đầu ra, ho khan hai tiếng, liền tranh thủ vớt Hiên Viên Mị ra ngoài, mang theo hắn bơi tới một tảng đá lớn bóng loáng cách đó không xa.
Liếc nhìn Hiên Viên Mị, Thủy nhi thầm nói,
Hắn không phải sẽ không hít thở không thông chứ? Bằng không trực tiếp ném trong hồ là được!
Nàng nhớ ban đầu nàng bóp cổ của Ma Tà, hắn đều không có việc gì!
Nói thì nói như vậy, lại cẩn thận để Hiên Viên Mị dựa ổn vào bên cạnh tảng đá lớn, đưa tay nhéo khuôn mặt tái nhợt của hắn, Thủy nhi không có ý tốt cười nói,
Có nên thừa cơ hội này bắt nạt một chút không đây?
Không thể không nói tâm tình của Thủy nhi thật tốt!
Thật ra thì cũng bởi vì cấm chú đồng sinh cộng tử kia, cho nên nàng mới không cần lo lắng, cho dù là tử vong, cũng sẽ không tách bọn họ ra, chỉ có điều không biết cục cưng thế nào!
Thủy nhi khẽ dựa vào trên vai Hiên Viên Mị, cảm thấy nhiệt độ trên người hắn chậm rãi giảm xuống, mới yên lòng, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
Hiên Viên Mị mở mắt ra mới phát hiện ra mình chạy đến trong hồ, cảm thấy sức nặng trên vai, quay đầu nhìn lại, nơi cổ họng không khỏi căng chặt.
Mặc dù sắc trời còn chưa sáng tỏ, nhưng hắn lại nhìn thấy rất rõ ràng, bởi vì lúc trước sưởi ấm, Thủy nhi sớm đã cởi mình sạch sẽ, lúc này nước hồ vừa đúng bao phủ đến trên ngực, đẫy đà như ẩn như hiện kia, nhìn thấy như thế nào cũng đều đang dụ người.
Mặc dù biết hiện giờ có phần không đúng lúc, cũng biết Thủy nhi tỉnh lại nhất định sẽ trợn mắt nhìn hắn, nhưng mà, nhìn sắc trời một chút, còn chưa sáng, chờ trời sáng hẳn lại đi tìm Ma Linh cũng không muộn, hơn nữa lúc trời chưa sáng, có lợi cho che giấu một vài kết giới đặc thù, vốn cho rằng sẽ không bỏ sót, buổi tối bọn họ cũng sẽ không hành động, hơn nữa lúc trước hắn phun nhiều máu như vậy, nói thế nào cũng nên bồi thường một chút mới phải!
Xây dựng xong tâm lý, con sói xám lớn nào đó bắt đầu chỉa móng vuốt về phía con mồi của mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khí Phi Hồ Sủng.