Chương 62: Khổ sở
-
Khí Phi Hồ Sủng
- Nhược Thủy Lưu Ly
- 2928 chữ
- 2020-02-01 03:00:50
Editor: Puck - Diễn đàn
Đáy mắt Hiên Viên Mị lộ ra vẻ dịu dàng, cúi đầu từ từ đến gần cánh môi hơi sưng đỏ kia, Thủy Nguyệt Linh đột nhiên mở mắt ra, nhìn gương mặt tuấn tú đến gần của hắn, yêu kiều kêu,
Mị…
Hiên Viên Mị khựng lại, ngẩng đầu nhìn nàng ta, trong mắt có phần không xác định,
Thủy nhi?
Cặp mắt nhìn chăm chú vào mặt nữ nhân yêu kiều, không buông tha từng biểu hiện trên mặt nàng ta.
Ừ.
Đáp nhẹ một tiếng, Thủy Nguyệt Linh đưa cánh tay ôm cổ hắn, Hiên Viên Mị lại sắc mặt lạnh lẽo, bàn tay nhanh chóng bóp cổ nàng ta,
Ngươi là ai?
Mặc dù nàng ta cố hết sức che giấu, nhưng đáy mắt vẫn lộ ra một chút ngượng ngùng, Thủy nhi sẽ không có vẻ mặt như vậy!
Thủy Nguyệt Linh khổ sở gỡ bàn tay trên cổ ra, nhưng chỉ phí công, trong mắt tụ tập hơi nước, khó khăn mở miệng,
Mị… Ta là Thủy nhi…
Thủy nhi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Thủy Nguyệt Linh tất cả đều là lạnh như băng, nàng ta lại muốn thay thế nàng, thật ngây thơ! Hiên Viên Mị không phải Thượng Quan Lăng, không ngốc như vậy! Sau đó lại nghĩ đến điều gì, hơi lo lắng nhìn về phía Hiên Viên Mị, Mị không tìm được nàng nhất định sẽ rất gấp gáp!
Hiên Viên Mị cười lạnh,
A? Vậy bây giờ ngươi biết ta đang nghĩ gì sao?
Thủy nhi đứng ở bên cạnh, liếc nhìn hắn, trong lòng thầm nhủ,
Muốn giết người quá!
Nàng cũng hơi ngứa tay! Nhìn vẻ mặt Hiên Viên Mị, nhưng trong lòng hơi lo lắng, nhưng hắn không thấy được nàng, nàng cũng không có cách nào!
Ta… Không biết.
Thủy Nguyệt Linh hơi luống cuống, không nghĩ tới sẽ biến thành dáng vẻ này.
Ta muốn giết ngươi!
Nhìn sợ hãi trong mắt nàng ta, Hiên Viên Mị lại lạnh mặt buông tay ra, hắn sợ giết nữ nhân này rồi, Thủy nhi sẽ vĩnh viễn không trở về được, hắn biết thân thể này không thay đổi, chỉ có điều người đã thay đổi! dfienddn lieqiudoon
Thủy Nguyệt Linh to gan như vậy cũng chính là ỷ vào một điểm này, thân thể giống vậy, nàng cho rằng Hiên Viên Mị tuyệt đối sẽ không phát hiện, che cổ của mình khó khăn ho khan, trong mắt xẹt qua một tia không cam lòng, tại sao? Rõ ràng là cùng một thân thể, tại sao nữ nhân kia có thể lấy được sủng ái, nàng lại cái gì cũng không có? Thượng Quan Lăng như vậy, Hiên Viên Mị cũng như vậy, nàng không cam lòng, tại sao chưa từng có ai sủng ái nàng như vậy?
Lần trước, nàng nhìn trượng phu vốn lạnh lùng tàn nhẫn càng ngày càng dịu dàng với nữ nhân này, nàng thật hâm mộ, cho nên nàng đẩy linh hồn của nàng ta ra, nhưng lại nghênh đón nàng chính là đối đãi thô bạo, nàng dần dần tuyệt vọng, lựa chọn ngủ say lần nữa, nhìn nữ nhân tên Thủy nhi đó thay nàng chịu đựng số phận tàn khốc, mặc dù nàng thấy hơi có lỗi, nhưng suy nghĩ một chút nếu không phải nhờ thân thể của nàng, nàng ta cũng chỉ có thể là một cô hồn dã quỷ, nếu nàng ta chiếm dụng thân thể của nàng, như vậy thay nàng chịu đựng những chuyện kia cũng là đương nhiên.
Lần này, nhìn Hiên Viên Mị dịu dàng với nàng ta như vậy, quỳ xuống vì nàng ta, chặt tay vì nàng ta, nhưng nàng lại không dám dễ dàng tỉnh lại nàng sợ nghênh đón nàng lại chỉ là một cơn ác mộng khác, cho đến khi hắn vì nữ nhân kia mà giải tán hậu cung, nàng mới quyết định muốn tỉnh lại, cưng chiều như vậy, nàng cũng muốn, nhưng không ngờ linh hồn của nữ nhân kia cường đại hơn, nàng mất không ít hơi sức mới gạt được nàng ta ra.
Vốn tưởng rằng về sau dịu dàng như vậy chính là chỉ thuộc về nàng, nhưng tại sao lại như thế? Nàng có thể cảm thấy Hiên Viên Mị thật sự muốn giết nàng, chẳng lẽ nàng nhất định không thể hạnh phúc sao?
Lăn xuống đi!
Hiên Viên Mị chán ghét nhìn nàng ta, mặc dù cùng một thân thể, nhưng đối đãi này cũng sai lệch quá nhiều.
Thủy Nguyệt Linh lã chã chực khóc nhìn hắn,
Mị…
Tại sao? Đây là thân thể của nàng, hắn yêu phải là nàng mới đúng, sớm biết như thế, ban đầu sẽ không nên ngủ say lần nữa, nói như vậy, bây giờ hắn yêu đó chính là nàng!
Sắc mặt Hiên Viên Mị càng thêm âm trầm,
Ai cho phép ngươi gọi như vậy?
Thủy Nguyệt Linh cúi đầu nhẹ nhàng khóc sụt sùi, Hiên Viên Mị lại không hề thương hại, chỉ tỏ vẻ chán ghét, hắn ghét nhất chính là nữ nhân khóc lóc rối rít.
Đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi, cút!
Cùng dùng chung một thân thể với Thủy nhi, nàng đương nhiên biết được lạnh lùng tàn khốc của Hiên Viên Mị, lại không dám chọc giận hắn, cầm quần áo lên từ từ mặc vào trên người, khóe mắt lặng lẽ liếc về phía Hiên Viên Mị có vẻ mặt khó coi, mỗi lần hắn đều giúp nữ nhân kia mặc quần áo.
Nhìn Thủy Nguyệt Linh đi ra ngoài, Hiên Viên Mị đột nhiên đã trút giận, trong mắt xuất hiện vẻ bối rối, Thủy nhi từng nói, nàng chỉ có một nam nhân là hắn, nói như vậy thân thể kia không phải là của nàng, bây giờ vật quy nguyên chủ rồi, vậy Thủy nhi đâu? Thủy nhi ở đâu? Nàng có thể…
Thủy nhi nhìn dáng vẻ khổ sở của hắn, đau lòng một trận, đi lên phía trước ôm lấy hắn từ phía sau, lại cảm thấy thân thể hắn cứng ngắc, giọng nói hơi run rẩy hỏi,
Thủy nhi?
die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Thủy nhi ngẩn người,
Chàng cảm thấy ta sao?
Lần trước rõ ràng không cảm thấy mà?
Hiên Viên Mị giống như không nghe thấy nàng nói, nhưng lại giống như xác nhận là nàng, xoay người ôm lấy nàng, cau mày suy nghĩ một chút, đột nhiên khẽ cắt đầu ngón tay, nhẹ giọng nói,
Thủy nhi, uống máu của ta, ta liền có thể nhìn thấy nàng rồi!
Thủy nhi há mồm ngậm đầu ngón tay của hắn, mút một cái, cảm giác thân thể của hắn rõ ràng cứng đờ lại, không khỏi thầm nói,
Hồ ly háo sắc!
Hiên Viên Mị cười khẽ một tiếng, một chút cũng không sa sút tinh thần như trước, bàn tay nhéo lên mông nàng, dùng sức nhấn một cái, để cho nàng cảm nhận rõ ràng dục vọng của hắn, híp mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp xa lạ trước mắt, da thịt trắng nõn, lông mày tinh tế, nốt ruồi đỏ tươi hình giọt nước quyến rũ trên trán, đôi mắt thu thủy sáng ngời động lòng người, lông mi cong vểnh lên thỉnh thoảng lại rung động, dưới sống mũi thẳng tắp khéo léo, đôi môi hình trái tim đầy đặn đỏ thắm dụ người hôn lên.
Muốn làm liền làm, Hiên Viên Mị đưa tay nâng cằm tinh tế của nàng lên, liếm cắn lấy đôi môi đỏ mọng xinh đẹp kia, bàn tay không thành thật chạy trên người nàng, lúc này Thủy nhi mới phát hiện nàng không mặc quần áo, khó trách con hồ ly này kích động như vậy!
Hiên Viên Mị đặt nàng lên long sàng rộng lớn, cởi áo khoác rộng lùng thùng trên người ra, trùm lên.
Đáng chết!
Khẽ nguyền rủa một tiếng, Hiên Viên Mị chợt dừng động tác lại.
Thủy nhi nghe tiếng thở dốc nặng nề bên tai… Ngước mắt nhìn hắn, có phần không hiểu hỏi,
Sao vậy?
Hiên Viên Mị chôn đầu ở hõm vai nàng thở hổn hển một lát, vận công đè dục vọng to lớn xuống, giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn, bất đắc dĩ nói,
Bây giờ không được!
Thủy nhi nhíu mày quan sát hắn, vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra,
Thì ra chàng không được!
Hiên Viên Mị búng tay lên trán nàng, lại đưa tay vuốt ve giúp nàng, dịu dàng nói,
Thủy nhi cũng không hy vọng vẫn dùng thân thể người khác đúng không?
Thủy nhi gật đầu, đó là đương nhiên! Vẫn là thân thể của mình dùng thoải mái hơn, hơn nữa thân thể của người khác người ta còn có thể đoạt đi bất cứ lúc nào, thật khó chịu!
Tất cả trong mắt Hiên Viên Mị đều là bất đắc dĩ,
Ta có cách, nhưng mà trước lúc đó, ta không thể đụng vào nàng!
Thủy nhi nhìn hắn, tất cả trong mắt đều là thảm họa, Hiên Viên Mị cũng không so đo với nàng, khẽ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vẻ mặt mập mờ nói,
Hiện giờ cũng chỉ có ta nhìn thấy nàng, Thủy nhi có thể không cần mặc quần áo rồi!
Không mặc quần áo, chàng xác định có thể nhịn được?
Nhíu nhíu mày, vấn đề là bây giờ nàng mặc quần áo, mọi người có thể nhìn thấy một bộ quần áo lung tung khắp nơi Vậy khẳng định bị gặp quỷ, ặc, giống như nàng bây giờ cũng không khác quỷ lắm! di3n~d@n`l3q21y"d0n
Giống như biết nàng suy nghĩ gì, Hiên Viên Mị ôm nàng cười nhẹ ra tiếng, cầm một bộ quần áo mặc vào giúp nàng,
Yên tâm, người khác không nhìn thấy nàng, cũng không nhìn thấy quần áo!
Thủy nhi vốn định hỏi tại sao, nhưng suy nghĩ một chút lại thôi, từ sau khi nàng xuyên qua đã gặp phải quá nhiều sự kiện quỷ dị, hoàn toàn không thể sử dụng logic thông thường để suy nghĩ.
Đúng rồi, tại sao linh lực mà ta dùng thân thể của Thủy Nguyệt Linh tu luyện sẽ theo linh hồn của ta, mà không phải ở trong cơ thể nàng ta vậy?
Theo lý mà nói, linh lực không phải nên chứa đựng trong thân thể sao?
Hiên Viên Mị suy nghĩ một chút, rất không khẳng định nói,
Có lẽ do linh hồn của nàng ta quá yếu, không chịu nổi đi!
Theo lý mà nói, Thủy nhi từng ngây ngốc trong thân thể của Thủy Nguyệt Linh, Thủy Nguyệt Linh phải nhìn thấy nàng mới đúng, nhưng theo tình huống vừa rồi đến xem, Thủy Nguyệt Linh vốn không nhìn thấy nàng, chỉ có thể nói rõ linh hồn của Thủy Nguyệt Linh thật sự quá yếu!
Thủy nhi khẽ vuốt ve gương mặt hắn, cười hỏi,
Mị, chàng không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?
Ánh mắt Hiên Viên Mị tối đi, thoát khỏi thân thể Thủy Nguyệt Linh, Thủy nhi dường như cả người càng thêm linh hoạt, giống như mặt nước trong suốt có hình người, khiến cho hắn càng thêm khó có thể tự kiềm chế.
Thủy nhi thấy tầm mắt của hắn trở nên nóng bỏng như lửa, vội vàng thu tay lại, Hiên Viên Mị cầm tay nàng vào trong lòng bàn tay, dịu dàng nói,
Thủy nhi muốn nói đã nói rồi…
Khẽ dựa vào trong lồng ngực hắn, Thủy nhi nhẹ giọng nói,
Thật ra thì ta không phải là người của thế giới này, về phần vì sao lại đến thế giới này, chính ta cũng không rõ ràng, tỉnh dậy liền ở trong thân thể của Thủy Nguyệt Linh rồi, ta vốn cho rằng nàng ta đã chết, cho nên mới có thể xuyên vào trên người nàng ta, cho đến lần trước khi linh hồn rời khỏi thân thể ta mới biết thì ra nàng ta vẫn luôn ở đây!
Lần trước? Trước kia cũng có tình huống như vậy?
Ừ.
Thủy nhi gật đầu một cái, nhìn hắn cười đến hơi giảo hoạt,
Chàng không biết ta ngây người ở bên cạnh chàng gần ba tháng sao?
Hử?
Hiên Viên Mị có kinh ngạc nho nhỏ,
Chuyện khi nào?
Chính là…
Thủy nhi nhịn không được cười ra tiếng, nói đứt quãng,
Chính là lần Huyền Đế bệ hạ vĩ đại không được đó…
Hiên Viên Mị bất đắc dĩ cười cười,
Kể từ sau khi từ Diệp quốc trở về, ta liền không chạm vào nữ nhân khác.
Nhưng mà khi đó hắn vẫn không rõ ràng vị trí của nàng ở trong lòng hắn.
Biết hắn nói là sau khi biến mất từ bên người nàng, hôn lên môi hắn, Thủy nhi cười nói,
Ừ, đáng được phần thưởng.
Hiên Viên Mị nhíu mày,
Chỉ như vậy?
Thủy nhi vuốt ve mặt hắn, giọng điệu nặng nề nói,
Ta vì tốt cho chàng!
Hiên Viên Mị coi như cảm nhận được cái gì gọi là đau khổ!
Thủy nhi…
Nhìn dáng vẻ buồn bã của hắn, Thủy nhi khẽ cười một tiếng, hỏi,
Phải bao lâu?
dieendaanleequuydonn
Hiên Viên Mị khôi phục nghiêm túc, cau mày nói,
Cũng nhanh, thời gian cụ thể ta cũng không xác định được.
Nói xong chân mày nhíu chặt hơn, không phải bởi vì hắn phải trả giá cao, mà bởi vì nàng sẽ phải chịu một chút đau đớn khổ sở, mà đau là do hắn tự tay gây ra cho nàng.
Chỉ có điều, may mà biết được tình huống Thủy nhi trước đó, bằng không hắn cũng không có cách nào làm ra một thân thể giúp nàng.
Thủy nhi đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nếp uốn giữa hai chân mà hắn, nhẹ giong nói,
Nếu thật sự bất đắc dĩ, coi như thôi!
Cùng lắm thì nàng lại đi đoạt thân thể của Thủy Nguyệt Linh, nếu không thì cứ như vậy cũng được, dù thế nào đi nữa bây giờ hắn có thể nhìn thấy nàng!
Hiên Viên Mị kéo tay nàng hôn lên, khẽ cười nói,
Không sao, chỉ có điều nàng có thể sẽ chịu chút khổ!
Yên tâm, ta không yếu ớt như vậy, nếu chàng không nhìn nổi, liền nhắm mắt lại!
Thủy nhi đưa tay vuốt ve sợi tóc của hắn, biết hắn lo lắng cho nàng còn hơn lo lắng cho mình, cũng không hoài nghi gì khác.
Ừ.
Đáp nhẹ một tiếng, trong mắt run lên, Hiên Viên Mị lạnh lùng nói,
Đã như vậy, Thủy Nguyệt Linh có thể chết đi?
Nữ nhân không biết chết sống đó lại vọng tưởng thay thế Thủy nhi!
Dù sao Thủy nhi vẫn từng ở trên thân thể kia, hắn vẫn nên hỏi ý kiến của nàng một chút, hắn nghĩ bây giờ liền giết Thủy Nguyệt Linh, cũng có một phần nguyên nhân là sợ Thủy nhi lỡ như biết được điều gì, sẽ phản đối cách làm của hắn, nếu Thủy Nguyệt Linh chết đi, Thủy nhi muốn có thân thể chỉ có thể dùng phương pháp này, hắn không muốn Thủy nhi tiếp tục ở trong thân thể của Thủy Nguyệt Linh, không nghĩ tới lại gặp phải tình huống này, lỡ như tiếp theo nàng không tìm được nàng về thì làm như thế nào?
Thủy nhi nhíu nhíu mày,
Vẫn không được!
Hử?
Thủy nhi bĩu môi nói,
Chàng nỗ lực như vậy, lỡ như trong bụng nàng ta có cục cưng thì làm sao bây giờ? Kia không phải là một xác hai mạng sao, giết cả cục cưng của bọn họ sao? Nhưng mà nghĩ đến con của bọn họ đang nằm trong bụng một nữ nhân khác, cảm giác kia nghĩ như thế nào cũng kỳ quái!
Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, cũng không phải không có khả năng,
Vậy ta để Thái y đi kiểm tra một chút!
Thủy nhi liếc hắn một cái,
Chàng ngốc à! Chàng đừng quên, tối hôm qua chàng cũng còn rất cố gắng!
Theo tình huống hàng đêm kết hợp của bọn họ, ai biết là ngày nào? Thái y bắt mạch cũng phải cần chừng bốn mươi ngày mới có thể kiểm tra ra!
Hiên Viên Mị mấp máy môi, thở dài nói,
Vậy trước tiên để cho nàng ta sống lâu thêm một khoảng thời gian là được!
Trong lòng có phần cảm thấy không ổn, Thủy nhi giống như rất coi trọng cục cưng!
Đứa bé còn chưa thấy đâu, người nào đó đã sinh ra cảm giác nguy cơ trước!
Thủy nhi đưa tay chọc chọc lồng ngực hắn, hỏi,
Hôm nay chàng không có chuyện gì sao?
Đương nhiên ở bên cạnh Thủy nhi quan trọng nhất!
Dứt lời, đã không nhịn được hấp dẫn, hôn lên môi trái tim đỏ thắm kia.
Qua một hồi lâu, Thủy nhi mặc cho hắn ôm, nghe tiếng thở dốc nặng nề bên tai, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, vẫn thật khó khăn cho hắn rồi! Mà Hiên Viên Mị chỉ cảm thấy vô cùng khổ sở, ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy trong lòng, lại không thể đụng, rõ là…
Thủy nhi, nhớ phải bồi thường ta!