• 812

Chương 67: Phần 3: Diệp quốc - Du hồ


Editor: Puck - Diễn đàn
Lăng Tuyên, con trai của đại tướng quân Lăng Thiên, ca ca Lăng Mạn Điệp, Triển Ngạo Thiên, con trai của Vương gia khác họ Triển Ưng, ca ca Triển Tuyết Nhạn, không nghĩ tới hai nữ nhân kia tranh đấu gay gắt, quan hệ giữa Lăng Tuyên và Triển Ngạo Thiên này trái lại rất tốt.

Vương gia lại đại giá quang lâm, thật đúng vinh dự vô cùng!
Lăng Tuyên phe phẩy quạt, nhìn Âu Dương Mặc đi tới gật gù đắc ý nói.
Thủy nhi bật cười, hai người này không phải là thường trộn lẫn vào, cho nên mới cùng một giọng chứ?
Âu Dương Mặc trợn trắng mắt nói,
Được, ngươi cũng không phải không biết lần này ta là có nhiệm vụ ở đây…
Lời còn chưa dứt, tầm mắt quét qua Hiên Viên Mị, tiếng nói chợt dừng lại, miệng mở rộng không biết nên nói gì, ngón tay chỉ vào hắn, run run,
Ngươi… Làm sao ngươi lại ở đây?
Lần này hắn chính là phụng mệnh tới đón tiếp Hiên Viên Mị, vốn dự tính còn hai ngày nữa mới có thể đến, không nghĩ tới Hiên Viên Mị lại bỏ đội ngũ đi theo, tự mình chạy đến Diệp quốc tới.
Đảo mắt thấy Thủy nhi, mặt liền biến sắc, ban đầu Thủy Nguyệt Linh được cưng chiều cỡ nào, đó là truyền đi xôn xao huyên náo, cũng vì vậy nàng bị chú ý rất lớn, cho nên khi nàng bị thất sủng, chuyện này cũng nhanh chóng truyền ra, Âu Dương Mặc dĩ nhiên nghe nói, nhưng hắn không thể nào tin được, lấy trình độ sủng ái nàng của Hiên Viên Mị làm sao có thể nói thất sủng liền thất sủng? Chỉ có điều hiện giờ tận mắt nhìn thấy Hiên Viên Mị ôm một nữ nhân khác, hắn cũng không khẳng định như vậy nữa rồi, chẳng lẽ Hiên Viên Mị cũng là người có mới nới cũ sao?
Triển Ngạo Thiên cười đến mặt dịu dàng,
Mặc, ngươi biết vị công tử này?
Tầm mắt lại dừng lại trên người Thủy nhi.
Thủy nhi nhíu nhíu mày, thật sự không thích ánh mắt trắng trợn của hắn, quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Mị, công tử? Sao nàng lại cảm thấy Hiên Viên Mị được người ta gọi là công tử có một chút kỳ quái chứ?
Cặp mắt hẹp dài của Hiên Viên Mị híp lại, tầm mắt nhìn nàng tràn đầy hấp dẫn, môi mỏng quỷ quái nhếch lên, mang theo vài phần ma mỵ, thật sự khiến cho người không thể chối từ!
Khóe miệng Thủy nhi giật giật, nam nhân này đang cố ý quyến rũ nàng?! Hiên Viên Mị nhìn vẻ say mê trong mắt nàng, trong mắt xẹt qua một nụ cười, bàn tay mập mờ hoạt động trên eo nàng, Thủy nhi liếc hắn một cái, cánh tay như rắn nước quấn lên cổ hắn, môi trái tim đỏ thắm hôn môi mỏng nhàn nhạt kia, tỉ mỉ liếm mút một lúc, cái lưỡi thơm mới thăm dò vào trong miệng hắn, dây dưa với lưỡi dài của hắn.
Trong phòng yên tĩnh đến có chút khác thường, sắc mặt Âu Dương Mặc có chút âm trầm, Triển Ngạo Thiên cũng không khác hắn lắm, trong không thuận mắt nhiều thêm ghen tỵ cùng tình thế bắt buộc, mà Lăng Tuyên giống như hoàn toàn đang xem cuộc vui.
Vừa hôn xong, Thủy nhi thở khẽ tiến tới bên lỗ tai hắn, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được hỏi,
Hài lòng?
Trong giọng nói mang theo một chút ý cười, một chút bất đắc dĩ, còn có một chút dung túng. die nd da nl e q uu ydo n
Hiên Viên Mị ấn tay nàng xuống phía dưới bụng, nhíu mày hỏi,
Thủy nhi cảm thấy thế nào?

Thủy nhi lườm hắn một cái,
Hồ ly háo sắc!

Tầm mắt Hiên Viên Mị quét qua ba người kia, vẫn có chút không vui, Thủy nhi buồn cười ôm hắn, tay nhỏ bé khẽ vuốt ve trên lưng hắn, giúp hắn xử lý lông hồ ly không thuận, thấy sắc mặt hắn hòa hoãn không ít, mới nhìn về phía Âu Dương Mặc nói:
Sao Vương gia lại rảnh rỗi như vậy?

Âu Dương Mặc sửng sốt, sắc mặt âm trầm cũng không biết có nên tiếp tục âm trầm không, giọng điệu kia, vẻ mặt kia, rõ ràng, lại nhìn về phía nốt ruồi son trên trán nàng, Âu Dương Mặc thử dò xét hỏi,
Mỹ nhân?

Thủy nhi nghịch ngợm ngón tay Hiên Viên Mị, khẽ cười nói,
Đúng là khó cho Âu Dương công tử còn nhớ rõ người ta!

Mặc dù Âu Dương Mặc kinh ngạc, nhưng cũng không mở miệng hỏi thăm, cười cười mà nói ra,
Mỹ nhân không có việc gì là tốt, bằng không ta sẽ đau lòng!
Nhìn sắc mặt Hiên Viên Mị một lần nữa biến thành đen, trong lòng có một chữ tuyệt vời làm sao, cũng không biết hắn và Hiên Viên Mị có phải bát tự không hợp không, mỗi lần hắn đều thích khiêu khích Hiên Viên Mị, nhìn Hiên Viên Mị biến sắc mặt hắn liền đặc biệt có thành tựu.
Thủy nhi híp híp mắt,
Âu Dương Mặc, bắt nạt người của ta sẽ phải trả giá thật lớn!

Âu Dương Mặc đau lòng muốn chết nhìn về phía nàng,
Mỹ nhân, sao nàng có thể có người mới quên người cũ chứ?

Thủy nhi mặc kệ hắn, mặc cho một mình hắn dở hơi, Triển Ngạo Thiên hé miệng nói,
Nghe khẩu âm hai vị chắc là người Huyền quốc, hai vị vì hai nước tỷ võ mà đến sao?

Thủy nhi nhíu mày, tính ra thời gian nàng ngây ngốc ở Diệp quốc còn dài hơn một chút, không nghĩ tới lại bị người nghe ra khẩu âm Huyền quốc.
Thấy Thủy nhi và Hiên Viên Mị đều không mở miệng, Triển Ngạo Thiên cũng không nổi giận, tiếp tục nói,
Hai ngày nay Diệp quốc sẽ bắt đầu náo nhiệt lên, ba ngày sau biên thành sẽ có một hội thi thơ, hai vị nếu có ý có thể đi xem một chút.

Hội thi thơ? Mặc dù nàng mang không ít danh thơ danh ngôn, nhưng nàng không có hứng thú gì với làm thơ, chỉ có điều xem một chút náo nhiệt cũng được.
Âu Dương Mặc nghe vậy, mở miệng nói,
Mỹ nhân, đi xem một chút đi!
Hắn vốn định tới đón người, bây giờ mặc dù nhận được người, nhưng bộ phận lớn vẫn còn lắc lư ở phía sau, nói thế nào hắn cũng phải nhất trí theo bước đi của đội ngũ chính mới được!
Hoàng đế Huyền quốc âm thầm ẩn vào Diệp quốc, nhưng không ai biết, chuyện này tuy lớn mà nhỏ, nếu như truyền ra ngoài, sợ rằng trong triều đình biết được lại náo động một phen, cho nên vẫn làm dáng một chút đi!
Thủy nhi cũng không có ý kiến gì, ngước mắt nhìn về phía Hiên Viên Mị hỏi thăm ý kiến của hắn, Hiên Viên Mị vuốt ve sợi tóc mềm mượt của nàng, dịu dàng nói,
Thủy nhi muốn đến thì đến.
Ngẩng đầu cũng không vui mừng quét mắt về Âu Dương Mặc một cái.
Âu Dương Mặc tỏ vẻ vô tội, chắp tay trước ngực,
Mỹ nhân, xin mời!

Cuối cùng Thủy nhi đồng ý đi xem một chút, Âu Dương Mặc tìm khách điếm tốt nhất, để cho bọn họ ở, chính hắn dĩ nhiên muốn đi theo bọn họ, mà hai người còn lại cũng không khách khí theo sát. di3nd@nl3qu.yd0n
Ngày hôm sau, sáng sớm hai người đang vận động kịch liệt liền bị tiếng gõ cửa quấy rầy,
Thủy nhi cô nương, chúng ta định đi du hồ, cô nương muốn đi không?
Triển Ngạo Thiên đứng ở ngoài cửa hỏi thăm, trong mắt mang theo vẻ chờ mong, lời này hoàn toàn loại Hiên Viên Mị ra ngoài rồi.

A… Nhẹ một chút…

Bên trong cửa truyền đến một tiếng thở gấp kinh hãi, ngay sau đó chỉ còn lại tiếng rên rỉ thở gấp mập mờ thô thiển đứt quãng truyền vào trong tai, sắc mặt Triển Ngạo Thiên thay đổi, nắm chặt nắm tay, làm bộ như không nghe thấy… Vẫn chưa hề từ bỏ ý định,
Thủy nhi cô nương…

Bên trong phòng, sắc mặt Hiên Viên Mị biến thành có bao nhiêu âm trầm thì có bấy nhiêu âm trầm, con mắt máu đỏ như vùng đất chết nhìn chằm chằm cánh cửa kia, Thủy nhi đưa tay đem quay mặt hắn trở lại, thở hồng hộc an ủi,
Mị… Đừng để ý đến hắn…
Luôn tới quấy rầy, đều cảm thấy phiền.
Sắc mặt Hiên Viên Mị hòa hoãn đi một ít, Thủy nhi khẽ cười nói,
Mị… Người như vậy, ta nhìn chướng mắt, chàng không cần lo lắng.

trong mắt Hiên Viên Mị xẹt qua một tia nguy hiểm:
Nói như vậy gặp được người tốt, Thủy nhi sẽ coi trọng?

Thủy nhi vô tội chớp mắt mấy cái, cánh tay vòng trên cổ hắn thắt chặt chút, thân thể mềm mại dính thật chặt vào trên người hắn, giọng trêu chọc rõ ràng lại mang theo vài phần nghiêm túc,
Ai cũng không tốt như chàng, ta sẽ không coi trọng người khác.

Hiên Viên Mị hài lòng hôn nàng một cái, dịu dàng hỏi,
Muốn đi du hồ không?

Cái gì? Thủy nhi nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc, mấy phần hoài nghi, hắn thật định đây?
Hiên Viên Mị khẽ cười nói,
Ta chưa nói muốn cùng đi với bọn hắn.

Kết quả thú tính của người nào đó đại phát, đến ngày hôm sau, mới đưa Thủy nhi đi du hồ, Triển Ngạo Thiên nhìn hai người đi ra cửa phòng, mừng rỡ nghênh đón,
Thủy nhi cô nương…
Hoàn toàn không thấy Hiên Viên Mị.
Thủy nhi nhíu nhíu mày, một tay vuốt ve sau lưng Hiên Viên Mị, quan sát Triển Ngạo Thiên một cái, hắn rốt cuộc coi trọng nàng vì cái gì? Hắn không nhìn thấy nàng đã có nam nhân sao?
Âu Dương Mặc liếc nhìn Triển Ngạo Thiên, thở dài lắc đầu một cái, nhìn Thủy nhi nói,
Mỹ nhân, mau tới dùng bữa sáng đi.

Thủy nhi sờ sờ bụng, thật sự rất đói bụng! Buồn bã nhìn Hiên Viên Mị một cái, hắn lại giằng co nàng một ngày, còn không cho nàng ăn cơm, nếu không phải linh lực của nàng thâm hậu, vẫn không thể đói chết!
Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, hắn lại thật sự quên mất, trong lòng không ngừng tự kiểm điểm, cuối cùng lạnh lùng quét Triển Ngạo Thiên một cái, nếu không phải do hắn ta, hắn cũng sẽ không giận đến quên, trong lòng thở dài một tiếng, xem ra phải cố gắng khống chế tâm tình của mình mới được, bằng không bởi vì chút người không liên quan này tổn thương đến Thủy nhi, hắn chẳng phải hối hận chết, cuối cùng cho ra kết luận chính là, hắn sẽ cố hết sức để cho mình đừng dễ dàng ghen như vậy, ghen cũng không thể quá tức giận, tức giận cũng không thể làm ra chuyện tổn thương đến Thủy nhi!
Nhìn sắc mặt hắn đổi tới đổi lui, tất cả trong mắt Thủy nhi đều là nụ cười, xoay người ôm cổ của hắn cười nói,
Mị, nhớ tới mỹ nhân nào vậy?
di@endyan(lee^qu.donnn)
Hiên Viên Mị khẽ cúi đầu, mút mút trên môi nàng, dịu dàng nói,
Dùng bữa.
Động tác thân mật tự nhiên như vậy, ngược lại làm cho người đang nhìn sinh ra vài phân không được tự nhiên, cảm giác mình có phần dư thừa.
Nhìn Hiên Viên Mị dịu dàng bón đồ ăn, Âu Dương Mặc lắc đầu một cái, thật chưa từng gặp người nào cưng chiều nữ nhân như vậy!
Sắc mặt Triển Ngạo Thiên âm trầm, tầm mắt rơi vào trên người Hiên Viên Mị, dường như đang so sánh, một lúc lâu mới lên tiếng hỏi,
Nhìn công tử khí thế bất phàm, không biết là công tử của đại gia tộc Huyền quốc nào?
Trong giọng nói mang theo khiêu khích không dễ dàng phát hiện.
Hắn cũng không biết tục danh của Hiên Viên Mị, cũng không biết thân phận của hắn, bởi vì còn không có cơ hội hỏi, hơn nữa hai người này giống như cũng không định nói ra.
Thủy nhi nhíu mày, hắn không phải định dùng thân phận đè Mị chứ? Nuốt thức ăn trong miệng xuống, tùy ý nói,
Hắn không phải là công tử của đại gia tộc gì cả.
Nàng cũng không nói dối, Mị là Hoàng đế, quả thật không phải là công tử của đại gia tộc gì cả.
Trong mắt Triển Ngạo Thiên vui mừng, dĩ nhiên hiểu thành Hiên Viên Mị không có thân phận gì, cứ như vậy, ít nhất về thân phận hắn thắng được Hiên Viên Mị, trong lúc nhất thời thắt lưng ưỡn đến càng thẳng rồi.
Âu Dương Mặc đồng tình nhìn hắn ta, nhưng không lên tiếng nhắc nhở, hiện giờ không nên bại lộ thân phận của Hiên Viên Mị, Lăng Tuyên nhìn Hiên Viên Mị có chút hoài nghi, khí thế như vậy vừa nhìn không phải hạng người vô danh, tia sáng trong mắt chớp lóe, cười hỏi:
Thủy nhi cô nương xinh đẹp như vậy, làm sao lại coi trọng vị công tử này thế?

Thủy nhi hưởng thụ Hiên Viên Mị bón đồ ăn, liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói,
Ngươi không cảm thấy dáng dấp của hắn rất đẹp mắt sao?

Lăng Tuyên khẽ cười một tiếng,
Ta chỉ cảm thấy Thủy nhi cô nương có thể tìm được nam nhân tốt hơn.

Hiên Viên Mị không vui nhíu nhíu mày, lại không nói gì, Thủy nhi không để ý đến Lăng Tuyên, nhẹ giọng nói,
Mị, no rồi.

Nghe vậy, Hiên Viên Mị dịu dàng lau miệng giúp nàng, ôm nàng đứng dậy đi ra ngoài, Thủy nhi ngẩng đầu hỏi,
Mị, chàng không đói sao?
Giống như mỗi lần đều là nàng ăn, hắn vốn rất ít ăn thứ gì.
Hiên Viên Mị nhẹ giọng nói:
Nàng quên thân phận của ta là gì rồi hả?
Sửa lại một chút tóc cho nàng, tiếp tục nói,
Bây giờ nàng cũng không khác ta lắm.

Thủy nhi nhíu mày,
Nhưng mà ta sẽ đói!
die ennd kdan/le eequhyd onnn
Hiên Viên Mị khẽ cười nói,
Đó là bởi vì nàng còn chưa quen, nhưng mà cũng không cần thiết, cứ như vậy vô cùng tốt.


Thủy nhi cô nương…

Thủy nhi cau mày, thật đúng là âm hồn bất tán!
Triển công tử có chuyện gì?

Triển Ngạo Thiên dường như cảm nhận được nàng không vui, nhưng hắn không muốn bỏ qua cơ hội cùng nàng một chỗ,
Thủy nhi cô nương muốn đi ra ngoài sao?

Thủy nhi thầm trợn mắt trong lòng, nói nhảm, không nhìn thấy bọn họ đã đứng trên đường phố rồi sao?
Triển Ngạo Thiên cũng không đợi nàng trả lời, cắm đầu cắm cổ nói,
Vừa đúng ta cũng hơi nhàm chán, ta và hai người cùng đi.
Hôm qua vốn định mượn chuyện du hồ cùng một chỗ với Thủy nhi, nhưng mà cuối cùng không giải quyết được gì, hôm nay dù thế nào cũng phải cùng theo đi.
Thủy nhi không nhịn được nói,
Tùy tiện!
Ngước mắt nhìn về phía Hiên Viên Mị, thấy hắn không mất hứng, sắc mặt mới dễ nhìn một chút.
Cuối cùng Âu Dương Mặc cùng Lăng Tuyên cũng theo tới, Âu Dương Mặc tất nhiên muốn cẩn thận chiêu đãi hai vị tổ tông này, mà Lăng Tuyên thì rất tò mò về thân phận của hai người này.
Hiện giờ khí trời thật tốt, ánh mặt trời ấm áp cũng không thiêu đốt người, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, làm cho người ta cảm thấy tâm tình sảng khoái.
Âu Dương Mặc tự mình đi mướn một chiếc thuyền hoa hào hoa, Lăng Tuyên bớt chút thời gian hỏi,
Mặc, bọn họ rốt cuộc có thân phận gì, có thể khiến cho Vương gia của chúng ta chạy trước chạy sau như vậy?

Âu Dương Mặc không trả lời vấn đề của hắn, lạnh nhạt nói,
Lên thuyền đi!


Này, các ngươi chờ một chút, chiếc thuyền hoa này bản tiểu thư thuê, các ngươi đi xuống!

Hiện giờ không khí rất tốt, hơn nữa có rất nhiều người Huyền quốc đặc biệt đi tới Diệp quốc, tất nhiên muốn thoải mái du ngoạn một phen, cho nên hôm nay người du hồ nhiều hơn, thuyền này tự nhiên không đủ, bọn họ vận khí tốt hơn nữa bỏ ra được tiền cho nên mới thuê được chiếc thuyền hoa này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khí Phi Hồ Sủng.