• 3,339

Chương 134: Cuộc chiến Tiên Thiên.


Số từ: 2524
Nguồn : vipvandan.vn
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Lệ Vô Kỵ toàn thân bừng bừng sát khí, điềm nhiên nói:
- Tần Vô Song, bổn thiếu gia cũng là người biết quan tâm kẻ khác. Ngươi rõ ràng mới chỉ vào được cảnh giới Tiên Thiên, giao chiến với người đã vào cảnh giới Tiên Thiên nhiều năm như ta, ngươi chết chắc rồi! Ngày ngươi vào được cảnh giới Tiên Thiên cũng là lúc ngươi phải chết, ngươi có thấy nuối tiếc không?
Đây chính là lời nói phủ đầu, là sự uy hiếp về mặt tinh thần.
Đối với Tần Vô Song mà nói, khiêu khích kiểu này chẳng là gì. Hắn đã có hai kiếp làm người, nếu như bị dọa vì mấy câu nói này thì đã không có dũng khí khiêu chiến với Lệ Vô Kỵ.
Hắn ngửa cổ cười ha hả:
- Lệ Vô Kỵ, Cực Âm Tông của ngươi ngoài chuyện khoác lác ra, không còn bản lĩnh gì nữa à?
- Hừ, đó là một câu nói thật, không hề khoác lác!
Lệ Vô Kỵ quát lớn một tiếng, bắn ra một hơi khí tức từ miệng, thân thể đột nhiên cuộn lại, xoay tít như một con quay, song chưởng giao thác, tạo nên một hình trạng như mũi khoan, đâm thẳng về phía Tần Vô Song.
Cú đâm này, không giống bất kỳ chiêu thức võ kỹ nào của Hậu Thiên võ giả, bình thường vô cùng, chỉ đơn giản là sức mạnh của một cú đâm, nhưng lại mang theo một đường gợn sóng màu trắng như thất luyện, trong nháy mắt đã tiến lại gần Tần Vô Song.
Bước lên ám muội, thối lùi ảo diệu! Tần Vô Song cước bộ liên động, từng bước từng bước dịch chuyển vô cùng chuẩn xác. Lăng Vân Tiên Bộ phiêu nhiên khởi vũ, nhẹ nhàng né khỏi đòn công kích khí thế cường đại này.
Đòn công kích này không đánh trúng Tần Vô Song mà trực tiếp vọt về phía trước, đánh trúng vào một khối tạ bằng đá trên Diễn võ trường, uỳnh một tiếng, khối tạ đá nổ tung!
Không hổ là Tiên Thiên cường giả, chỉ một đòn mà đã đáng sợ vậy.
Một đòn không trúng, nhưng Lệ Vô Kỵ cũng không coi đó là gì. Gần như hắn không hề hi vọng có thể làm được gì với đòn vừa rồi. Nếu như Tần Vô Song không tránh được đòn này thì mới nực cười! Tránh được đòn này mới chính thức đủ tư cách khiêu chiến với Lệ Vô Kỵ hắn.
Thân ảnh của Lệ Vô Kỵ lại cuộn vào, bạch quang tỏa ra từng hồi, rồi đột nhiên, sương mù bốc ra mù mịt từ đỉnh đầu hắn. Thân ảnh hắn quay cuồng với tốc độ chóng mặt như một con trường long phá thiên đang hành vân bố vũ giữa không trung, phun mây thả khói.
Khí thế của làn sương này rất hung mãnh, chỉ một lát đã lan tỏa khắp nơi, che kín cả Diễn võ trường, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì ngoài phạm vi ba mét.
Hiển nhiên, sau đòn vừa rồi, Lệ Vô Kỵ đã có suy nghĩ. Muốn tốc chiến tốc thắng thì trước tiên không để cho đối phương kịp phán đoán phương vị tấn công, sau đó mới lấy thế công kích quỷ dị của hắn để tấn công. Chỉ như vậy mới đạt được hiệu suất cao nhất. Nếu không như vậy, Võ Thánh đại nhân can thiệp nửa chừng thì muốn giết chết Tần Vô Song e rằng cũng phải tốn khá nhiều công sức.
Tần Vô Song không hiểu Lệ Vô Kỵ đang toan tính gì ư? Tần Vô Song luyện võ đều là thông luyện toàn thân, ngũ quan lục cảm đều mẫn cảm đến mức phi thường.
Làn sương này quả thực là đã hạn chế tầm nhìn của hắn. Nhưng ngũ quan của hắn thì vẫn còn có thính giác, khứu giác, vị giác, và quan trọng nhất vẫn còn một loại cảm giác cực mạnh mà sau khi vào cảnh giới Tiên Thiên mới có. Đó là khả năng phán đoán thần kỳ!
Quả nhiên, sau khi phun sương thành công, Lệ Vô Kỵ rít lên một tiếng, song chưởng liên tục thôi động, linh khí tụ vào lòng bàn tay. Đây là một Tiên Thiên công pháp vô cùng bá đạo của Cực Âm Tông, có tên Mạn Thiên Lôi Tâm Chưởng, trong thuộc tính ngũ hãnh, nó thuộc Kim thuộc tính.
Kim thuộc tính công kích bá đạo, có tính xuyên thấu, có tính phá hư, trên phương diện tốc độ cũng có ưu thế áp đảo.
Lệ Vô Kỵ tuy rằng không thể thôi động Mạn Thiên Lôi Tâm Chưởng thần kỳ như sư phụ hắn, nhưng mười mấy chưởng liên tiếp, chưởng nào cũng trúng, chẳng chưởng nào đánh trượt.
Còn thân pháp của hắn thì nhẹ nhàng như quỷ mị, luồn sang Đông, lại nhảy sang Tây, lúc ở Nam, lúc lại qua Bắc, bất đồng phương vị, không theo chương pháp, nhảy nhót không ngừng. Nhìn thì có vẻ không theo chương pháp nhưng đó lại chính chương pháp tốt nhất để Lệ Vô Kỵ đối phó với Tần Vô Song.
Bởi vì với tốc độ và công kích này mà cùng phát động ở bốn phương tám hướng, tính tập trung cố nhiên sẽ hơi kém nhưng lại chiến thắng ở sự xảo quyệt, thắng ở sự áp chế toàn diện.
Một khi hình thành công kích bao vây, mở ra một vòng công kích thì thân pháp đối phương dù có tốt đến mấy thì cũng khó tránh khỏi bối rối, còn người chủ động tấn công, sẽ như hành vân lưu thủy, hoàn toàn không theo một quy cách nào hết, làm cho đối phương không thể phán đoán ra được phương vị tiếp theo hắn sẽ bắt đầu tiến công từ đâu.
Lập thể công kích toàn bộ phương vị nếu so với công kích dày đặc ở một phương hướng, chỉ cần nói mức độ khó phòng ngự thôi đã tuyệt đối hơn rất nhiều rồi.
Không thể không nói, Lệ Vô Kỵ này là một nhân tài, hắn chỉ mất một thời gian cực ngắn để phán đoán ra biện pháp tốt nhất đối phó với Tần Vô Song.
Nhưng mà, bất luận thế nào hắn cũng không nghĩ ra được, bộ pháp Lăng Vân Tiên Bộ dưới chân Tần Vô Song là không theo đạo lý nhất, là bộ pháp không theo thói thường nhất.
Hay nói rõ hơn, Lăng Vân Tiên Bộ rất độc hành độc đại, ta chỉ đi con đường của ta, chẳng quan tâm ngươi công kích thế nào, lực độ công kích ra sao, phương vị công kích từ đâu tới. Bất luận ngươi công kích thế nào, thì bộ pháp của hắn vẫn nhẹ nhàng như nhảy múa, nhìn thì từ từ chậm rãi nhưng lại có thể tránh né tất cả Lôi Tâm Chưởng đến từ bốn phương tám hướng.
Lúc này bên ngoài Diễn võ trường đã đông nghịt người. Mặc dù Diễn võ trường sương mù dày đặc nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến nhiệt tình xem Tiên Thiên cường giả đối chiến của mọi người. Tiên Thiên đối chiến, đó trận đấu đỉnh cao mà cả đời bọn họ có lẽ cũng chẳng có cơ hội thấy được! Nhất là những Chân Võ Cảnh Cửu đẳng hay nói cụ thể hơn là Đại Tôn giả áo tím thì lại càng phải quan sát với ánh mắt tràn ngập sự hiếu kỳ, tràn ngập tham vọng học hỏi.
Nếu như không bị Võ Thánh đại nhân ngăn trở, chặn lại từ bên ngoài thì e rằng đám người này sớm đã vào hết bên trong. Chỉ có điều nếu không cẩn thận, dao động của khí tức Tiên Thiên có thể lấy đi mạng sống của phần đông người bất cứ lúc nào!
- Đám người kia, nếu không muốn chết thì lùi ra sau!
Võ Thánh đại nhân mắng.
Bị Võ Thánh đại nhân quát, đám người này mới tỉnh ngộ ra được đôi chút.
Võ Thánh đại nhân đứng đầu đám người, nếu thực sự có dao động gì ông còn có thể hóa giải được. Đám người này đứng sau lưng ông, mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy một bóng người vụt qua như tia chớp bay qua bay lại, căn bản không thể nhìn rõ động tác cụ thể cũng như sự huyền ảo trong những động tác ấy.
Tiên Thiên đối chiến, chỉ cần khí thế này thôi đã đủ để họ thấy từng cơn rung động rồi.
Ai cũng biết, lên được cấp độ Tiên Thiên cường giả này thì chiến đấu hầu như đều là cục diện một mất một còn. Bởi vì lực công kích của cả hai bên đều vô cùng lớn.
Tâm trạng của Tây Môn Vũ cũng kích động chẳng kém bất cứ ai có mặt ở đây. Ngoài sự vui mừng vì lựa chọn ban đầu của mình ra, điều khiến ông ngạc nhiên nhất là tốc độ tiến bộ của Tần Vô Song.
Ông vẫn nhớ rõ lần giao thủ giữa ông và Tần Vô Song bên ngoài khách điếm châu thành Nam Vân Châu, thực lực của Tần Vô Song lúc đó mặc dù đã vô cùng bá đạo nhưng nhiều nhất cũng chỉ là tương đương với ông mà thôi.
Vậy mà hôm nay, hai Cửu đẳng cường giả bên cạnh Xích Mộc Vương chẳng khác gì hai con kiến bị Tần Vô Song bóp chết mà không thể kháng cự. Còn Xích Mộc Vương cả đời kiêu hùng thì trở thành tù nhân của Tần Vô Song, chẳng cần tưởng tượng cũng biết vận mệnh của hắn sẽ đi đến đâu!
- May mà hồi đó không vì thể diện nhất thời của gia tộc mà lựa chọn trở thành kẻ thù của Tần Vô Song, nếu không, có lẽ vận mệnh của Xích Mộc Vương cũng sẽ là vận mệnh của Tây Môn Vũ ta. Chí ít, sau lưng Xích Mộc Vương còn có Hoàng thất đứng ra cầu tình, nếu Hoàng đế Bệ hạ ra mặt thì vẫn còn có con đường sống, chứ Tây Môn Đại phiệt mặc dù ở Bách Việt Quốc cũng được coi là thế lực đỉnh phong, nhưng thể diện thì vẫn chưa đủ để so sánh với Xích Mộc Vương.
May mắn là sau rất nhiều lần băn khoăn suy nghĩ, cuối cùng Tây Môn Vũ đã hạ quyết tâm, từ hôm nay trở đi bất luận thế nào Tây Môn Đại phiệt cũng phải dốc lòng dốc sức theo Vương tộc Tần gia, theo Thiên Tứ Lĩnh.
Trước đây Tây Môn Vũ đoán Tần Vô Song nhận được Linh duyên, bây giờ thấy Tần Vô Song ngang nhiên tiến vào cảnh giới Tiên Thiên thì đắc ý với tầm nhìn xa của mình lắm.
Phiệt chủ của Nam Cung Đại phiệt Thanh Thụ Châu Nam Cung Tín tâm trạng cũng thập phần phức tạp. Bản thân ông cũng là cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, từ xưa đến nay luôn nghe nói cảnh giới của Tiên Thiên võ giả và Hậu Thiên võ giả hoàn toàn khác nhau. Lúc này tận mắt chứng kiến quá trình đối chiến Tiên Thiên mới biết lời đồn quả không sai, thậm chí sự chênh lệch còn khoa trương hơn những gì người ta đồn đại rất nhiều.
Nói một cách không khách khí thì cho dù có mười Chân Võ Cảnh Cửu đẳng xông vào thì cũng chẳng làm gì nổi một Tiên Thiên cường giả!
Còn một Tiên Thiên cường giả muốn giết chết một Chân Võ Cảnh Cửu đẳng thì sẽ chẳng mất chút xíu hơi sức nào. Thủ đoạn cách không công kích, lấy mạng người ở khoảng cách hai mươi, ba mươi thước là chuyện một Hậu Thiên cường giả không bao giờ nghĩ tới được.
Hậu Thiên võ giả, dù có là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng thì sức mạnh sản sinh cũng là đến từ nội kình sinh ra từ thân thể tu luyện, sức mạnh của một người dù có lớn đến mấy thì cũng có giới hạn.
Còn Tiên Thiên võ giả thì có một kho năng lượng khổng lồ là vũ trụ tự nhiên, không bao giờ cạn, dùng không bao giờ hết.
- Đạt Hề đại ca! Huynh nói, Vô Song có thể thắng được không?
Tần Tụ từ xưa đến nay lúc nào cũng rất tự tin vào khả năng của đệ đệ, nhưng lần này cô không khỏi có chút lo lắng.
Đạt Hề Minh trong lòng cũng bất an không kém nhưng vấn có gắng an ủi:
- Vô Song cũng là Tiên Thiên cường giả, Tiên Thiên đối chiến với Tiên Thiên, trong chiến đấu đồng cấp độ, Vô Song đã thua bao giờ đâu?
Tần Liên Sơn thì không ngừng vặn vẹo hai tay, tâm trạng căng thẳng vô cùng. Ông vừa mừng, mừng vì Tần Vô Song đã vào được cảnh giới Tiên Thiên. Nhưng cũng lại vừa lo, tên Lệ Vô Kỵ đó mạnh như vậy, ngay cả Võ Thánh đại nhân cũng phải kiêng nể. Vô Song dù có vào được cảnh giới Tiên Thiên thì cũng là người mới, có thể đánh thắng được Lệ Vô Kỵ hay không, ngay cả người làm cha như ông cũng không thấy tự tin.
Trong lúc mọi người đang nín thở quan sát, tâm trạng rối bời thì Lệ Vô Kỵ đột nhiên thét lên một tiếng, kinh ngạc quay lại phía sau nhìn Tần Vô Song, tóc lúc này đã xổ ra hết, rõ ràng là vừa bị cắt đi một đoạn!
Tất cả những người đứng bên ngoài trường căn bản không thể nhìn rõ bên trong làn sương vừa xảy ra chuyện gì. Nhưng tiếng thét này của Lệ Vô Kỵ rõ ràng là không có được điều gì tốt đẹp.
Chỉ có Võ Thánh đại nhân, ánh mắt lợi hại là có thể nhìn rõ bộ dạng khổ sở của Lệ Vô Kỵ. Nhưng cụ thể Lệ Vô Kỵ bị cắt tóc như thế nào thì ngay cả một Tiên Thiên cường giả như ông cũng không thể nhìn rõ được.
Ngay sau đó, Võ Thánh đại nhân thấy Tần Vô Song chậm rãi bước ra từ trong màn khói sương, nét mặt vẫn lạnh lùng như lúc ban đầu. Từ khuôn mặt hắn, không hề nhìn thấy bất cứ dấu hiệu gì của biểu hiện thắng thua.
Lệ Vô Kỵ đứng vững, tinh quang mãnh liệt nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song, tập trung toàn bộ tinh thần, không còn vẻ khinh miệt, trêu đùa như của lúc ban đầu nữa mà thay vào đó là vẻ thận trọng, cẩn thận, thậm chí còn có chút kiêng kỵ rất khó phát hiện nữa!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khí Trùng Tinh Hà.