• 3,339

Chương 181: Đầu đường đẫm máu.


Số từ: 2164
Nguồn : vipvandan.vn
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Hắn đường đường là Ngự đệ Vương gia Tây Sở Quốc. Ở Tây Sở Quốc, ngoài ba Đệ nhất Võ Thánh và Hoàng đế đương triều, có thể nói là nhân vật quyền thế thứ năm ở Tây Sở Quốc. Đi làm sứ giả ở Bách Việt Quốc này, cũng là thân phận nhất bang đại quốc, thật không ngờ ở Bách Việt Quốc này, liên tục chịu nhục, điều này làm cho hắn vô cùng tức giận.
Theo suy nghĩ của hắn, Bách Việt Quốc chỉ là một Công quốc Trung phẩm nhu nhược, tuy rằng gần đây chó ngáp phải ruồi, tiến lên Công quốc Thượng phẩm, nhưng so với một nước Công quốc Thượng phẩm lâu đời như Tây Sở Quốc, Bách Việt Quốc chỉ là một cái rắm.
Trong Hoàng cung, Hoàng đế Bách Việt Quốc đã từ chối yêu cầu của hắn. Điều này đã làm hắn vô cùng không thoải mái, lại thêm hôm nay trước quần chúng ở trong thành, bị người khác coi thường như vậy, có thể chịu nhục được không?
Trước khi hắn đến làm sứ giả, Hoàng đế Bệ hạ Tây Sở Quốc, còn có cả Đệ nhất Võ Thánh Tây Sở Quốc đã đích thân hạ chỉ ý, bảo hắn phải giữ thái độ quyền thế, đánh chó xuống nước, phải cướp lấy quyền khai thác khoáng sản của Liên Hoa Sơn về tay mình.
Mễ Trung Dã không những không thực hiện được, hôm nay ngược lại còn bị người ta sỉ nhục như thế, làm cho hắn cảm thấy quốc uy của Tây Sở Quốc bị khiêu khích nghiêm trọng.
Một loạt Cung tiễn thủ như lang như hổ giương lên, tổng cộng hơn mười sáu người, ai ai cũng là những cường giả Chân Võ Cảnh Thất đẳng trở lên, toàn cường giả như vậy liên thủ lại, uy lực lớn như thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Những hạ thủ Mễ Trung Dã đưa đến lần này, đều là những quân lính lang hổ được tinh chọn kỹ càng, số lượng không nhiều nhưng dũng mãnh vô cùng, sức chiến đấu kinh người.
- Bọn chuột nhắt vô tri, lại không ra đây, Bản vương bảo đảm, tất cả những người trong quán trọ, sẽ không còn thừa một ai, gà chó cũng không tha!
Mễ Trung Dã hét:
- Cung tiễn thủ chuẩn bị!
- Ha ha ha!
Bên trong quán trọ, đột nhiên vọng ra một tiếng cười lớn, Tần Vô Song đột nhiên bước ra, ngồi trên lan can hành lang, nhìn xuống Mễ Trung Dã:
- Xem cách ăn mặc của ngươi, chắc là dòng dõi quý tộc Hoàng thất Tây Sở Quốc?
- Đồ tiểu bối vô tri, đây là Ngự đệ Vương gia Điện hạ Tây Sở Quốc, đến Hoàng đế Bách Việt Quốc ngươi gặp cũng phải kính lễ ba phần.
Những người đứng xem hai bên, nghe vậy, lần lượt mặt đều biến sắc.
- Quả nhiên là người của Tây Sở Quốc.
- Lại còn là Ngự đệ Vương gia…
Dị nghị nổi lên, hiển nhiên là lo lắng đại chiến một khi nổ ra, người dân vô tội sẽ gặp tai họa, mà nhìn những người hung hãn này, ai ai cũng chặt nắm đấm, căm phẫn bất bình. Những ác nhân của Tây Sở Quốc, cũng hoành hành bá đạo ở Bách Việt Quốc, thật vô cùng đáng ghét.
Có vài người nhiều chuyện, nghe nói ở đây có chuyện ồn ào liền lần lượt chạy đến xem.
Ở đây, có những người nhiều chuyện lần trước ở Tê Phượng Lầu cũng đứng nhìn từ xa, tuy cho người ta có cảm giác mơ hồ, nhưng hình dáng có chút quen thuộc, hơn nữa khí chất cũng có chút quen thuộc.
- Cậu… cậu thanh niên này. Hình như là người gây náo loạn ở Tê Phượng Lầu lần trước!
- Ầy, ngươi nói vậy, đúng là có chút ấn tượng! Hây, lần này có trò vui để xem rồi! Quốc cữu gia đương triều cũng phải nể hắn, khẳng định là thân phận bất phàm!
- Ta nghe nói, người gây náo loạn lần trước, là Vô Song Hầu mà vừa được phong chức thành Thiên Tứ Vương.
- Vô Song Hầu, đúng, chính là cậu ấy!
Những người nhiều chuyện này, đứng nhìn từ xa, đều rất hưng phấn. Cường giả bản quốc xuất hiện, đối kháng với những ác đồ của Tây Sở Quốc, làm họ cảm thấy vô cùng tự hào, máu huyết trong người sôi sục hẳn lên. Chỉ hận mình thủ đoạn không cao, nếu không cũng phải lên chiến đấu, dù sao, đây cũng là chiến đấu vì quốc gia, chiến đấu vì vinh dự Bách Việt Quốc.
Bất giác, những đứng xem đều có thiện cảm với Tần Vô Song.
Mễ Trung Dã không biết thân phận của Tần Vô Song, thấy Tần Vô Song như vậy, trong lòng cũng đề phòng vài phần, hắn biết, đối phương to gan như vậy, chắc chắn là có chỗ dựa. Nếu không phải là thực lực cao cường, thì cũng là có chỗ dựa lớn đằng sau.
Nhìn cậu thiếu niên này, chỉ chừng hai mươi tuổi, thực lực của bản thân có thể mạnh đến mức nào? Chắc chắn là có chỗ dựa, mà chỗ dựa này rất có thể là Chân Võ Thánh Địa của Bách Việt Quốc.
Tuy Tây Sở Quốc không coi Chân Võ Thánh Địa của Bách Việt Quốc ra gì, nhưng đây là địa bàn của đối phương, cũng phải cẩn thận.
- Rồng mạnh không đè đầu rắn độc, tiểu tử này giương oai như vậy, chắc có gian kế, Bản vương không thể không khinh tâm.
Lập tức lạnh lùng hỏi:
- Cậu thanh niên, gọi trưởng bối của ngươi ra đây, chúng ta nói chuyện trực tiếp. Thủ hạ của Bản vương, tính tình không được tốt, ngộ nhỡ ra tay, sẽ không để lại đường sống, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Tần Vô Song cười thầm. Trưởng bối của ta? Nếu gọi ra thật, không dọa chết ngươi mới lạ. Ngươi thân là Vương gia của một Công quốc, có thể cường hãn hơn được Cực Âm Lão Quái không? Lập tức trêu chọc nói:
- Trưởng bối nhà ta, đến tư cách gặp, ngươi cũng không có. Mễ Vương gia, làm sứ giả đến Bách Việt Quốc lần này, ngươi là người làm chủ mọi việc phải không?
- Bản vương là người chủ sự.
Mễ Trung Dã tức giận đáp.
- Tốt, người ta tìm là ngươi!
Sắc mặt Tần Vô Song trầm xuống:
- Ba tên nô tài này, là chó do ngươi dạy bảo phải không?
Tần Vô Song vừa nói xong, những thuộc hạ đằng sau Mễ Trung Dã lạnh lùng biến sắc, người nào cũng ánh mắt hung dữ, nhìn chằm chằm Tần Vô Song, hiển nhiên là chỉ hận không thể nuốt sống hắn.
Tần Vô Song cũng không thèm để ý, chỉ mỉm cười bỡn cợt nhìn Mễ Trung Dã.
- Ba người này, là thuộc hạ của ta. Cậu thanh niên, Bản vương không cần biết ngươi nhận chỉ thị của ai, sau lưng có ai nâng đỡ, nhưng ngươi đã làm việc này, thì nhất định phải trả giá! Hoàng đế Bách Việt Quốc ngươi không cứu nổi ngươi, Võ Thánh Sơn cũng không cứu nổi ngươi đâu!
Mễ Trung Dã đã căm phẫn không để đâu cho hết.
- Ha ha ha…
Tần Vô Song cười lớn:
- Ta còn chưa hỏi tội của ngươi, ngươi đã lật ngược tình thế rồi. Chỉ là, ai nói với ngươi rằng, ta nhận chỉ thị của người khác, ai nói cho ngươi biết, ta cần người khác cứu?
Mễ Trung Dã lạnh lùng cười.
- Nói như vậy, không ai sai khiến ngươi, cũng không có ai hậu thuẫn?
- Ba người này, khiêu khích đánh thủ vệ ở cửa thành, đúng lúc ta đi ngang qua nên liền ra tay trừng phạt. Là một thành viên của Bách Việt Quốc, việc này là bổn phận của ta, cần gì ai sai khiến. Họ Mễ kia, không cần nhiều lời, ba ác cẩu cậy thế ức hiếp người, xử lý thế nào, ngươi nói đi!
- Tiểu tử, ngươi sẽ phải hối hận!
Sắc mặt Mễ Trung Dã trầm xuống, tay giơ cao, lập tức mười sáu mũi tên đồng loạt lên cung như hàng loạt con châu chấu, chỉ đợi hạ lệnh là bắn ra.
Nếu Tần Vô Song vẫn là cảnh giới Hậu Thiên như xưa, thì đối mặt với mười sáu thủ xạ Chân Võ Cảnh Thất đẳng trở lên còn có áp lực. Ngày nay, công kích của những người này, lại có thể uy hiếp được hắn sao.
Hắn khanh khách cười, không nhìn lấy một cái, lạnh lùng hỏi:
- Nói như vậy, ngươi định lấp liếm đến cùng phải không?
- Bắn cho ta, chết không cần lo?
Mễ Trung Dã hạ lệnh.
Dây cung phát ra tiếng ‘ong ong’, ngay lập tức, hàng loạt mũi tên bắn ra như mưa như gió, đừng nhìn chỉ có mười sáu người, nhưng những người này ai ai cũng thành thạo bắn tên, hàng loạt mũi tên bắn ra chỉ như hắt hơi. Trong nháy mắt, hơn trăm mũi tên nhất tề bắn tới.
Tần Vô Song cười lớn, cầm sợi dây thừng trong tay, ba người ở trên cao lập tức rơi xuống, trái ngăn phải cách, chỉ nghe tiếng ‘phốc phốc phốc’, trăm mũi tên lập tức rơi trúng người ba tên đó. Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết của ba người chưa kịp phát ra thì đã bị đồng bọn của chúng bắn thành con nhím.
Tần Vô Song vẫn rất thoải mái tự nhiên, sợi dây thừng trong tay nhẹ nhàng phất lên, thoạt nhìn tốc độ không nhanh, nhưng lại có thể hoàn toàn trụ được. Hắn vừa ra tay, các người xem náo nhiệt Bách Việt Quốc xung quanh vui mừng hoan hô.
Thật xuất sắc! Bọn họ chưa hề nghĩ đến, có thể dùng cách này để chắn mũi tên, hơn nữa thủ pháp lại nhẹ nhàng nhưng hiệu quả như vậy, cứ như một trò đùa lại vô cùng chính xác, không để mũi tên xuyên qua tấm bia di động, thủ đoạn này lại làm mọi người vô cùng bội phục.
- Lợi hại! Quả nhiên lợi hại!
- Đây chính là cao nhân gan lớn!
- Không hổ là đệ tử Vương tộc!
- Hây hây, các ngươi thì hiểu cái gì, Vô Song Hầu người ta hôm nay là đệ tử Tinh La Điện, nếu không phải là hắn, Bách Việt Quốc có thể thăng lên là Công quốc Thượng phẩm sao?
- A! Thì ra Bách Việt Quốc chúng ta thăng lên Công quốc Thượng phẩm lại là do công lao của Vô Song Hầu?
Những người xem thấp giọng bàn luận, đều vô cùng hưng phấn, kích động. Trước đây, người của Bách Việt Quốc trước mặt Tây Sở Quốc tư thái luôn luôn rất thấp. Hôm nay, đã làm cho họ cảm nhận được sự ngang bằng. Điều này làm người ta máu sôi sục hẳn lên.
Vô Song Hầu, hắn đã làm được! Trước mặt những ác nhân của Tây Sở Quốc, đã giữ được tôn nghiêm của Bách Việt Quốc.
Mễ Trung Dã thấy tình hình như vậy, phổi sắp nổ ra rồi. Hắn biết tiếp tục bắn như vậy, thì chỉ bẽ mặt hắn. Muốn lấy tính mạng người này, thì phải phái một cường giả thật sự. Vừa khoát tay, mũi tên liền ngừng bắn, thấp giọng nói:
- Hộ pháp, chuẩn bị tấn công.
Hộ pháp hai bên trái phái đều là những cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, nghe mệnh lệnh, liền tiến lên, đáp:
- Vâng!
- Cung tiễn thủ, yểm trợ!
Lúc này, truyền đến một tiếng động, một tốp kim giáp quân, phấp phới long kỳ phi đến.
- Ngự Lâm Quân!
Những người đứng xem hai bên đường lần lượt hít một hơi dài, Ngự Lâm Quân xuất mã, còn có cả long kỳ, có nghĩa là rất có khả năng Hoàng đế Bệ hạ giá lâm!
Quả nhiên, long kỳ vừa hạ, ngự giá thâm lâm, Hoàng đế Hạ gia cưỡi một con ngựa lông vàng đốm trắng, uy phong lẫm liệt, đích thân ra trận, hô to:
- Mễ Vương gia, khoan động thủ, trẫm đến là để hòa giải mâu thuẫn của các ngươi!
Mễ Trung Dã chết ba thủ hạ, lúc này tức giận đến đỉnh điểm, quát:
- Hoàng đế Hạ gia, muốn hòa giải thì đã muộn rồi! Việc ngày hôm nay, trăng khuyết khó tròn!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khí Trùng Tinh Hà.