• 3,339

Chương 272: Nghịch Thiên thần toán.


Số từ: 2257
Nguồn : vipvandan.vn
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Bị nói trúng ngày sinh tháng đẻ, tiểu nhị như bị người ta nhìn thấu chuyện xấu, nhất thời không thể tin nổi, ít nhiều cũng cảm thấy sợ hãi. Dù sao chuyện này hoàn toàn đã làm đảo lộn suy nghĩ thông thường của nhân loại, thuộc vào chuyện không thể xảy ra nhưng lại xảy ra rồi. Sắc mặt tái mét, tiểu nhị lắc đầu nói:
- Tiểu nhân không biết tiên sinh lại có dị thuật. Là tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm đến tiên sinh. Năm lượng bạc này tiểu nhân không lấy nữa, coi như hiếu kính tiên sinh!
Lý Bố Y cười ha hả, nói với khẩu khí thanh cao:
- Năm lạng này là của ngươi, lẽ nào bản đại sư lại lấy chút lợi lộc nhỏ nhặt này của ngươi?
Lý Bố Y nhìn Tần Vô Song như thị uy. Tần Vô Song rất bình tĩnh ném năm lạng cho tiểu nhị. Tiểu nhị vội vàng nhận lấy, rồi vội vã đi vào trong tửu lầu không dám ló mặt ra nữa.
- Ngươi tìm tiếp hai người nữa xem, bản đại sư đã xem là đúng, tuyệt đối không hàm hồ!
Lý Bố Y cười.
Nhưng Tần Vô Song không tin, hắn nghi tên tiểu nhị kia là do Lý Bố Y sắp xếp, nhưng nhìn vẻ mặt của tiểu nhị thì quả thật không giống giả vờ. Nếu là giả thì quả thật tài diễn xuất của hắn không thua gì Lý Bố Y. Nếu nói một người có tài diễn xuất, hắn tin, nói hai người diễn xuất tốt, hắn cũng tin.
Nhưng ở Ngân Diệp Quốc này không thể nào ai cũng là Ảnh Đế được! Tần Vô Song nhất định không tin. Vô hình chung hắn đã có thêm vài phần hoài nghi tên Lý Bố Y này.
Nhiều người như vậy, tìm ai không tìm, hắn lại cứ tìm mình? Hành vi này có phải có dụng tâm gì không? Trong đầu Tần Vô Song đầy nghi vấn nhưng không vội vạch trần.
Lúc hắn đang nghĩ thì bỗng một người cao to lực lưỡng đẩy đám đông đi ra. Người này miệng ngậm một cái que nhỏ, dáng vẻ rất tùy tiện, hỏi lớn:
- Là ngươi bảo xem tướng miễn phí đúng không? Xem sai còn bồi thường mười lạng bạc?
Rõ ràng chỉ có một lượng mà hắn lại nói mười lượng, nghe khẩu khí là biết là loại lưu manh.
- Ngươi muốn xem?
Lý Bố Y trợn mắt hỏi.
- Muốn xem, muốn xem, miễn phí sao lại không xem chứ? Nhưng xem sai là phải bồi thường mười lạng, một xu cũng không được thiếu!
Cơ mặt hắn giật giật:
- Trả thiếu là đại gia ta bẻ xương ngươi…
- Đưa tay ra!
Lý Bố Y cũng chẳng gây hấn chỉ nói lạnh lùng.
Kẻ này có tên Độc Giác Long là lưu manh nổi tiếng ở vùng, chuyên đi sách nhiễu, có thể nói là ác hán không chuyện xấu gì không làm.
Những người xung quanh thấy Độc Giác Long tới gần thì đều lùi cách ra một khoảng, những kẻ gan nhỏ hơn thì len lén bỏ đi. Nhưng người quen tính của Độc Giác Long đều biết hắn đến gây sự chứ chẳng phải xem mệnh gì hết.
- Năm Nhâm Dần, tháng Mão, giờ Thìn…
Một lúc sau Lý Bố Y nửa cười nửa không nói:
- Cái sinh thần này, chà chà…
Độc Giác Long vốn có ý định đến sách nhiễu tiền của, chỉ đợi Lý Bố Y nói xong là phủ nhận rồi đòi tính nợ với Lý Bố Y.
Nhưng nghe Lý Bố Y chà chà mấy tiếng thì liền giật mình:
- Sinh thần này làm sao? Có gì không tốt?
Lý Bố Y khẽ cười:
- Ta xem có sai không?
Độc Giác Long lắc lắc cái đầu:
- Sai, sai rồi. Nhưng cứ cho là ngươi nói đúng thì sao? Giờ đó làm sao?
- Giờ không sao, năm tháng cũng chẳng sao, nhưng hợp lại thì lại là đại hung. Ngươi năm nay ba mươi lăm tuổi, theo ta tính toán, trong vòng ba năm chắc chắn có tai họa đổ máu. Tai họa này không phải kiện cáo, chẳng liên quan nữ sắc, là họa không tên, không thể nói, không thể nói a!
Sắc mặt Độc Giác Long trở nên khó coi, theo tính cách của hắn vốn sẽ không tin, cái hắn muốn là muốn mười lạng bạc kia. Nhưng vừa mở miệng đã bị người ta nói trúng giờ sinh, cũng giống như tiểu nhị ban nãy, khó tránh việc cảm thấy chột dạ. Nhưng khi nghe những lời đằng sau của Lý Bố Y thì có phần tin rồi, tai họa đổ máu…
Mấy chữ đó không hề khó hiểu, nhiều người cũng đã từng nhắc đến, nhưng phàm mấy chữ đó mà xuất hiện là chưa từng có chuyện gì tốt, mười phần chỉ có đường chết. Độc Giác Long cả đời ngang ngược bá đạo, sống đến ba mươi lăm tuổi đương nhiên là chưa đủ. Vừa nghe những lời đó, khí thế lập tức xẹp xuống, nhưng vẫn nói gay gắt:
- Không phải tên lừa đảo quạ đen ngươi đang dọa bản đại gia đấy chứ?
- Lời của thuật sĩ giang hồ, tin thì có, không tin thì không có. Ngươi có tin hay không tùy vào ngươi thôi. Nhưng khi hối hận thì đã muộn, đừng trách bản đại sư không cảnh báo trước.
Đống thịt mỡ trên người Độc Giác Long co giật, hai con mắt nheo lại thành một sợi chỉ, sống càng sung sướng thì càng sợ chết, đấy là tính cách của người đời tự cổ đến nay.
Khí thế của Độc Giác Long bị vài câu của Lý Bố Y đánh xẹp. Hắn giơ bàn tay to như cái quạt ra quạt lấy quạt để. Giờ là tháng sáu, thời tiết nóng nực, bị dọa cho như vậy mồ hôi lạnh túa ra toàn thân, một tay chống hông thở hổn hển:
- Vậy ngươi nói xem tai họa đổ máu này có tránh được không?
- Tai họa trên thế gian phần lớn là do mình tự gây ra. Tai họa này của ngươi không phải thiên tai đương nhiên có thể tránh. Nhưng khá phiền phức.
- Không sợ phiền phức, tính mạng là quan trọng. Tên lừa đảo miệng quạ đen ngươi nói thử xem.
- Ài, cái gọi là ông trời có đức tính hiếu sinh. Tuy ngươi là loại chẳng ra gì nhưng rốt cuộc cũng là một mạng người. Con sâu con kiến còn muốn sống, huống chi con người? Thôi được rồi, ta chỉ cho ngươi một con đường sáng.
Bình thường, nếu có kẻ nào dám nói như vậy với Độc Giác Long thì cái bàn tay to như cái quạt kia đã tát tới rồi. Nhưng Độc Giác Long lúc này lại ngoan ngoãn như cừu non, rửa tai lắng nghe.
- Đường đó ở phía Đông, ngươi cứ đi về phía Đông tìm một nơi kín đáo ẩn náu, không được gặp người khác. Hàng ngày chỉ được ăn một bữa cơm, mà chỉ được ăn đồ chay, đồ tanh phải kỵ hoàn toàn. Nhớ là sau khi ẩn nấp không được gặp người khác. Nếu có nhìn thấy người thì phải lập tức quay người đi không được nói chuyện, càng không được gây chuyện thị phi. Nếu không đó chính là lúc của tai họa đổ máu!
Độc Giác Long há miệng ra để thở, sắc mặt căng thẳng, gật đầu lia lịa.
- Ăn chay, không được gặp ai, rượu thịt kỵ hết…
Vừa nhắc lại lời của Lý Bố Y, ruột nóng như lửa đốt, Độc Giác Long lầm bầm:
- Ẩn nấp kiểu này đúng là lấy nửa cái mạng của ta rồi. Nhưng nửa cái mạng vẫn tốt hơn một cái mạng. Chỉ là không biết cần ẩn nấp bao nhiêu ngày?
- Bao nhiêu ngày? Ngươi đừng tưởng bở. Không phải tính bằng ngày mà là bằng năm. Khoảng tám đến mười năm thì sẽ không có chuyện lớn xảy ra. Nhưng sau khi ngươi ra ngoài thì phải an phận thủ thường. Không được có những hành động chèn ép mọi người nữa. Nếu không, tai họa đổ máu trở lại, lúc đó thần tiên cũng không cứu được ngươi…
Độc Giác Long vốn có ý phản bác, nhưng vừa nghe mấy chữ ‘thần tiên cũng không cứu được’ thì chút tâm lý tức giận ban đầu hoàn toàn sụp đổ. Kỳ lạ là hắn còn chủ động lấy ra một túi bạc cung kính để xuống, đẩy đám người ra rồi chạy đi như bay.
Lý Bố Y đắc ý vô cùng, nhìn bóng dáng của Độc Giác Long với ánh mắt cổ quái. Tần Vô Song nhìn thì biết ngay những lời đằng sau của Lý Bố Y là dọa cho tên kia một trận, nhưng vô hình chung đã trừ hại cho dân.
Lúc này Tần Vô Song lại có chút cảm giác kính trọng. Dù động cơ Lý Bố Y cứ bám lấy Tần Vô Song là gì thì ít nhất hắn cũng có bản lĩnh thật sự. Sống hai kiếp rồi nhưng Tần Vô Song cũng chưa nghe nói có cách nhìn đường chỉ tay mà tính được giờ sinh thần diệu như vậy.
- Còn ai muốn xem nữa không?
Lý Bố Y hắng giọng:
- Người cuối cùng. Sau ba người, dù tiền công nghìn vàng cũng đừng mong ta xem cho.
Hắn nhìn Tần Vô Song cười cười:
- Đương nhiên, trừ huynh đài này ra.
Tần Vô Song vẫn luôn bàng quan, nghe khẩu khí đó của Lý Bố Y cũng không kìm được mà bật cười. Lý Bố Y nhìn có vẻ không có ác ý, nhưng hành động của hắn là có ý đồ gì, Tần Vô Song vẫn không đoán ra được.
Nếu đã không hiểu thì chi bằng cứ xem tiếp, tùy cơ mà hành sự, xem xem Lý Bố Y rốt cuộc muốn làm gì.
Lý Bố Y có hai ví dụ kia lập tức đã chinh phục được toàn bộ người xem, đúng là thần toán, là thần tiên sống à! Xem đâu là chuẩn đấy, nhân vật như vậy xem mệnh miễn phí, không tranh thủ cơ hội thì không phải não có vấn đề sao?
Ai ai cũng thấy tiếc ban đầu không tranh thủ, tự nhiên phí mất hai suất.
Suất thứ ba là một lão thái thái tóc bạc phơ, quần áo rách rưới, gương mặt xanh xao, giống như một người ăn mày, khoảng sáu bảy mươi tuổi, đi lại cũng run rẩy, chống gậy đi tới thì được Lý Bố Y chọn.
Sau khi nhìn đường chỉ tay, Lý Bố Y chau mày:
- Không đúng, lão thái thái, rái tai thái thái dày rộng, sống mũi cao, chỉ tay rõ ràng, theo lý mà nói thì là mệnh phú quý, sao lại ra nông nỗi này?
Lại xem một lúc nữa, sau khi nói ra giờ sinh tháng đẻ, lão thái thái cũng ngạc nhiên vô cùng, run rẩy nói:
- Tiên sinh, ta từ quê lưu lạc đến kinh thành tìm con trai. Nay đã bốn năm năm rồi, phú quý gì chứ, ta không mong, chỉ hi vọng trước khi lâm chung được gặp con trai một lần!
Lý Bố Y gật đầu rồi bỗng bật cười:
- Lão thái thái có mệnh phú quý nửa đời sau. Sau năm mươi tuổi có một tai họa. Sau khi qua đi thì sẽ là mệnh phú quý. Lão thái thái cứ đợi đi, phúc duyên đến rồi. Ta muốn hỏi quý tính đại danh con trai thái thái?
- Họ Triệu, tên Chí Cao.
- Triệu Chí Cao?
Một trong số những người đứng xung quanh kêu lên:
- Đó không phải đương triều Tể tướng gia sao?
- Đúng thế, nhắc đến Triệu Tướng quốc, đúng là ngài tìm mẹ khắp nơi. Lão thái thái rời quê mấy năm rồi? Triệu Tướng quốc tìm mẹ ít nhất ba năm nay rồi. Chuyện này ở Ngân Diệp Quốc có rất nhiều người biết!
- Triệu Tướng quốc? Con trai Chí Cao của ta là Tướng quốc sao?
Lão thái thái sững sờ.
Lý Bố Y mỉm cười:
- Đây là thiện duyên, ai có lòng tốt hãy đưa lão thái thái đến phủ Tướng quốc, tiền thưởng chắc chắn rất hậu hỉ, ha ha…
Rồi hắn đứng dậy nói với Tần Vô Song:
- Huynh đài, hôm nay đến đây thôi. Tin hay không là ở huynh thôi.
Tần Vô Song nói:
- Ta tin ngươi. Nhưng ta không hiểu, chúng sinh nhiều như vậy, sao tiên sinh lại chỉ muốn xem mệnh cho ta?
- Chỉ vì tên của huynh đài ta tính mãi mà không thể ra được mệnh cách của huynh đài. Tính hiếu kỳ hại chết người đấy! Nếu không phải thiên sinh dị nhân, lẽ nào lại không tính ra được?
Lý Bố Y cảm thán, lắc lắc tấm biển định đi. Lần này lại đến lượt lòng hiếu kỳ của Tần Vô Song nổi lên:
- Lý tiên sinh xin dừng bước.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khí Trùng Tinh Hà.