• 3,339

Chương 360: Chọc tử Tả Thiên Tứ.


Số từ: 2253
Nguồn : vipvandan.vn
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
- Vô Song lão đại, nhìn huynh phấn chấn rạng rỡ như vậy, có vẻ tu vi đã có tiến triển!
Bao Bao phấn khích nhảy lên vai Tần Vô Song. Khi không chiến đấu, Bao Bao vẫn thích biểu hiện hình tượng chú khỉ nhỏ với bộ lông mềm mượt.
Tần Vô Song cười:
- Bao Bao, trong vòng ba ngày chúng ta phải đến Hồng Vân Sơn tập hợp với Cô Đơn.
Bao Bao cười:
- Vô Song lão đại, không phải huynh có Phong Hành Phù sao? Đến Hồng Vân Sơn thì quá dễ!
Tần Vô Song gật đầu:
- Đi thôi!
o0o
Có thể nói là khi ra cửa Tả Thiên Tứ đã không xem giờ lành tháng tốt, hiện giờ hắn đầy một bụng nộ hỏa, cảm giác ức chế tột cùng. Mặt mũi của con linh thú đánh lén đó còn chưa nhìn rõ mà đã chết mất hai Trưởng lão.
Sau đó lại bị một con khỉ lông vàng dụ đi, đại chiến một trận, kết quả Triệu Hằng tự ý bỏ đội, gây nên thiệt hại to lớn cho quân chủ lực Cửu Cung Phái, bị Linh Võ Đại viên mãn của đối phương nhân cơ hội đó gây tổn binh hại tướng.
Nay hắn toàn tâm toàn ý đến đi thẳng đến Tinh La Điện, quyết định mặc kệ mọi sự làm phiền, nhưng lại xuất hiện một con quái thú khốn kiếp.
Tốc độ của nó vô cùng nhanh, lại biết phun lửa, khiến Tả Thiên Tứ hắn muốn tránh giao chiến cũng không thể. Hắn muốn một chiêu giết chết con nghiệt súc kia nhưng dù cố gắng thế nào, dù có chiếm thế thượng phong nhưng yêu thú vô cùng giảo hoạt, khi tình hình không tốt là nó lập tức rút lui. Mà Tả Thiên Tứ lại không thể đuổi kịp với tốc độ rút chạy của nó.
Đợi đến khi Tả Thiên Tứ hắn định bỏ mặc lên đường thì nó bỗng nhiên lại nhảy ra, lại phun vài ngọn chân hỏa, khiến cho Tả Thiên Tứ rơi vào tình cảnh muốn chiến chẳng được, muốn dừng chẳng xong. Tuy tốc độ tiến quân tấn công Tinh La Điện bị ảnh hưởng nhưng Tả Thiên Tứ quyết tâm nhất định phải đến Tinh La Điện giết một trận giải nỗi hận trong lòng.
Sáu bảy ngày sau, Tả Thiên Tứ phát hiện, số lần con linh thú xuất hiện trong một ngày hình như giảm dần. Đến ngày thứ tám, thứ chín, thì nó không xuất hiện nữa.
Theo lý thì đó là chuyện tốt, nhưng Tả Thiên Tứ lại chẳng cảm thấy mừng chút nào. hắn cảm thấy chuyện này có điều kỳ lạ, đến tám chín phần là có âm mưu.
Tả Thiên Tứ nghiến răng ken két, lần Đông tiến này tiến vào lãnh thổ Đế quốc Đại La, có thể nói là liên tiếp gặp khó khăn, trở ngại. Có thể nói là còn khó khăn hơn cả xuất chinh tấn công Đế quốc Thiên Hành hay Đế quốc Cửu Ô nữa.
Hôm nay, Tả Thiên Tứ nhìn về phía trước, là một ngọn núi nguy nga hùng vĩ. Hắn cười lạnh:
- Dù đối phương có giở trò gì thì, phía sau ngọn Hồng Vân Sơn phía trước kia chính là Đế đô của Đế quốc Đại La. Phía Đông nam Đế đô chính là sơn môn của Tinh La Điện!
Đoạn đường này chỉ vài trăm dặm, Tả Thiên Tứ thầm hạ quyết tâm, đi hết mấy trăm dặm đường này, đến Tinh La Điện chính là lúc Tả mỗ đại khai sát giới!
Đúng lúc đang suy nghĩ, phía trước lóe lên một tia sáng, Tử Điện Phần Diệm Thú từ bên đường nhảy ra, hướng về Tả Thiên Tứ hừ mũi hai cái thị uy, rồi rống lên:
- Grào! Grào!
Con đường sơn đạo này nhỏ hẹp, bị Tử Điện Phần Diệm Thú đứng ở giữa thì Tả Thiên Tứ không dễ gì mà đi qua được. Hoặc là đi đường vòng, hoặc là phải đánh ngã đối phương.
Tả Thiên Tứ quát:
- Nghiệt súc, ngươi không sợ bản tọa chôn sống ngươi sao?
Đúng lúc đó, từ trên dốc núi vang lên một tràng cười lạnh lẽo:
- Tả Thiên Tứ, chỉ một mình ngươi đơn độc rơi vào vòng vây, như cá trong chậu mà khẩu khí lớn quá nhỉ?
Tần Vô Song đeo mặt nạ đứng trên sườn núi, cười với vẻ rất thích thú. Lúc này Tả Thiên Tứ một mình làm tướng không binh, lại trong địa bàn của Đế quốc Đại La, Tần Vô Song đã không còn phải e dè gì hắn nữa.
Tả Thiên Tứ vào trong biên giới Đế quốc Đại La, dọc đường liên tiếp gặp trở ngại, hôm nay là lần đầu hắn nhìn thấy kẻ địch! Những lúc khác, giao chiến với hắn đều là linh thú. Hắn quyết định, kẻ địch đã diễu võ dương oai xuất hiện thì phải giải quyết hắn luôn! Tuy nhiên, dù nghĩ vậy nhưng hắn cũng không vội, trong đầu không ngừng nghĩ mưu tính kế. Mắt hắn vẽ thành một đường thẳng, hỏi một cách lạnh lùng:
- Các hạ giả thần giả quỷ cũng phải có mức độ thôi chứ? Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào mà không dám xuất hiện với bộ mặt thật?
Tần Vô Song cười:
- Tả Đại Chưởng môn không phải một đời anh minh, tính toán không bao giờ sai sao? Đã dám tấn công Đế quốc Đại La ta thì phải biết hết cường giả của Đế quốc Đại La mới phải. Ngươi chưa nghe câu ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ sao?
Tả Thiên Tứ cười lạnh:
- Đế quốc Đại La? Các hạ giấu đầu hở đuôi, chỉ e không phải người của Đế quốc Đại La nhỉ?
Tần Vô Song hơi khựng lại rồi bật cười:
- Tả Đại Chưởng môn, ta là người nước nào không quan trọng. Nếu ngươi giết được ta thì mọi điều sẽ rõ ràng cả thôi.
Tần Vô Song suy nghĩ một lúc là hiểu Tả Thiên Tứ đang nghĩ gì. Lần này Cửu Cung Phái thương vong nghiêm trọng, bị đả kích lớn như vậy, theo suy đoán thông thường, kẻ có thể khiến Cửu Cung Phái thảm hại như vậy thật sự không phải là Đế quốc Đại La. Tả Thiên Tứ hoài nghi như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng với Tần Vô Song mà nói thì Tả Thiên Tứ càng nghi thần nghi quỷ thì hắn càng vui. Nếu đánh Cửu Cung Phái một trận tơi bời mà Tinh La Điện lại không bị dính líu gì thì đúng là chuyện tốt một vốn mà vạn lời. Nghĩ vậy, Tần Vô Song quyết định giả bộ cao thâm khó dò, khiến Tả Thiên Tứ càng nghi ngờ hơn.
Tả Thiên Tứ cũng đang nghĩ:
- Hắn thoải mái, không hề sợ hại, lẽ nào trên đó còn có kẻ khác mai phục?
Theo các Trưởng lão nói thì, những kẻ bao vây đánh Đao Phó Chưởng môn, trừ kẻ bắn tên lén ra còn có một Linh Võ Đại viên mãn là nhân loại. Ngoài ra là một con nghiệt súc tốc độ cực nhanh nữa.
Nghĩ đến đó bỗng Tả Thiên Tứ giật mình:
- Tên bắn lén? Triệu Phó Chưởng môn hôm đó không phải cũng bị thương bởi tên của Tinh La Điện sao? Lẽ nào là Tinh La Điện giở trò thật?
Tả Thiên Tứ nghĩ đến đó thì có cảm giác cực kỳ quái lạ, rồi lập tức phủ nhận:
- Không thể nào, thực lực của Tinh La Điện tuyệt đối không thể mạnh như thế. Nếu có thực lực hùng hậuu thì Đế quốc Đại La sớm đã xưng hùng ở phía Đông, thăng cấp lên Đế quốc Thượng phẩm rồi!
Tả Thiên Tứ nắm rất rõ quy tắc của các quốc gia nhân loại trên Thiên Huyền đại lục. Một quốc gia có một Linh Võ Đại viên mãn có lẽ cũng không có gì đặc biệt. Nhưng có hai, thậm chí ba thì tuyệt đối không chịu thua kẻ khác, chắc chắn sẽ đòi hỏi nhiều hơn.
Lấy Đế quốc Đại La làm ví dụ. Nếu Tinh La Điện có ba hoặc bốn Linh Võ Đại viên mãn thì đâu có cam tâm tình nguyện làm Đế quốc Trung phẩm, mà sớm đã dựng cờ thăng cấp làm Đế quốc Thượng phẩm rồi!
- Tả Thiên Tứ, còn nhớ trận đại hỏa thiêu sơn môn Cửu Cung Phái không?
Tần Vô Song thấy Tả Thiên Tứ không nói gì thì lên tiếng khiêu khích.
Tả Thiên Tứ kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt tóe lửa:
- Là ngươi phóng hỏa?
Tử Điện Phần Diệm Thú phía trước gầm lên, đập đập chân trước, trừng mắt nhìn Tả Thiên Tứ muốn nói, lửa là do lão tử đây phóng đó.
Tả Thiên Tứ hiểu ra:
- Thì ra là chuyện tốt mà con nghiệt súc ngươi làm?
Tử Điện Phần Diệm Thú nghe Tả Thiên Tứ chửi nó là nghiệt súc thì bừng bừng nổi giận. Nếu không phải Tần Vô Song đã có lệnh từ trước thì nó đã xông đến xé xác Tả Thiên Tứ rồi.
Tần Vô Song cười:
- Chúc Đại Trung cũng là do ngươi phái đến Chi Tế Sơn phải không?
Tả Thiên Tứ dựng hết tóc gáy, lạnh lùng nói:
- Các hạ biết cũng không ít nhỉ? Xem ra các hạ sớm đã có ý chống đối lại Cửu Cung Phái ta?
Tần Vô Song ha ha cười:
- Cửu Cung Phái các ngươi lòng đầy dã tâm, muốn chiếm đoạt Vô Tận Đông Hải xưng bá các quốc gia nhân loại. Dã tâm này có thể tránh được tai mắt của người đời sao? Những điều kia chỉ là cảnh cáo với Cửu Cung Phái các ngươi. Tả Thiên Tứ, lần này ngươi xuất quân chinh phạt phía Đông, nếu về mà đại quân tan tác thì ngươi có nghĩ sau này mặt mũi còn để được ở đâu không?
Tả Thiên Tứ bình thản:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Hơn nữa, ngươi ngoài việc giả thần giả quỷ ra thì có bản lĩnh gì? Muốn đánh tan tác quân Cửu Cung Phái? Đừng có nằm mơ!
Tần Vô Song cười:
- Vậy sao?
Tả Thiên Tứ nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tần Vô Song mà có chút bất an. Cơ mặt co giật liên hồi. Hắn lạnh băng trừng mắt với Tần Vô Song:
- Ngươi có ý gì?
Tần Vô Song vẫn cười bình thản như cũ:
- Cũng chả có gì. Ta có hai người bạn là Linh Võ Đại viên mãn, đã đuổi theo chào hỏi tám Trưởng lão kia rồi. Nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ đã giết họ ở vách núi biên giới. Đương nhiên, hai Linh Võ Đại viên mãn có lẽ chưa giết được toàn bộ tám Trưởng lão, nhưng nếu tập kích thì chắc hạ sát năm sáu người cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Ngực Tả Thiên Tứ như bị một cây chùy nặng nề đập phải, đồng tử co lại, ngực phập phồng:
- Các hạ huênh hoang quá rồi thì phải? Hai Linh Võ Đại viên mãn sao? Thiên hạ này lấy đâu ra lắm Linh Võ Đại viên mãn như thế?
Tần Vô Song thản nhiên:
- Cửu Cung Phái ngươi không phải có ba Linh Võ Đại viên mãn đó sao? Chỉ là nay chỉ còn lại đơn độc một mình Tả Đại Chưởng môn thôi. Tả Đại Chưởng môn à, phong cảnh ở Hồng Vân Sơn này cũng đẹp thật, làm nơi an nghĩ, tuy có phần cô đơn nhưng chắc cũng không làm ô nhục thân phận của ngươi. Ý ngươi thế nào?
Tả Thiên Tứ bật cười ha ha, đến nước này, hắn vứt hết trở ngại tâm lý:
- Rốt cuộc là ai an nghỉ thì chưa biết đâu!
Hắn bỗng nhảy lên cao đến mấy chục trượng, tay bắn ra một đạo kình quang, nhằm thẳng Tần Vô Song.
Grào! Từ trong dốc núi vang lên một tiếng gầm. Một con khỉ lông vàng khổng lồ nhảy ra từ lùm cây, tay cầm một cây chùy khổng lồ đập xuống đầu Tả Thiên Tứ.
Hắn hét ‘Ya!’ rồi giơ vũ khí lên đỡ.
Uỳnh! Khí thế mạnh mẽ va chạm, linh lực bắn ra xung quanh, cây cối đổ lần lượt đổ rạp.
Tử Điện Phần Diệm Thú là kẻ hiếu chiến, thấy chiến cục đã bắt đầu, nó gầm một tiếng, nhảy lên phun một đạo chân hỏa từ phía sau lưng Tả Thiên Tứ.
Tả Thiên Tứ bị tấn công cả trước lẫn sau nhưng tinh thần không hoảng loạn, vung cây đại đao lên. Tử Điện Phần Diệm Thú cảm thấy một luồng gió lướt qua trán, vội cúi xuống, tránh được một luồng ánh sáng sắc lẹm.
Đúng lúc đó, cách ngoại vi Hồng Vân Sơn chưa đến hai mươi dặm lại có hai tràng âm thanh như rồng rú, như hổ gầm, kéo dài mãi như không bao giờ dứt, đang dồn dập tới gần.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khí Trùng Tinh Hà.