19.
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 851 chữ
- 2020-05-09 02:37:03
Số từ: 834
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Ananya đang ngủ kế bên tôi, đầu tôi vẫn nhức do uống bia. Ramanujan vẫn tiếp tục đập cửa.
Gì thế?
Tôi mở cửa.
Tôi đã gõ cửa năm phút rồi đấy,
Ramanujan nói.
Ra ngoài đi, chủ nhà tới kia kìa.
Chủ nhà?
Đúng vậy, hãy cư xử đàng hoàng với ông ấy. Đây là nhà trọ cuối cùng ở Nungambakkam đấy. Tôi không muốn bị đuổi ra ngoài đâu.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
tôi hỏi.
Cứ ra đi đã.
Tôi đóng cửa và mặc nốt quần áo vào.
Ananya,
tôi nói.
Anh yêu, em buồn ngủ,
cô nói, cố kéo tôi trở lại giường.
Ông chủ nhà đang ở đây,
tôi nói.
Cô không phản ứng cho dù tôi lắc người cô như điên.
Bố em đang ở bên ngoài đấy,
tôi nói.
Cô ngồi bật dậy trên giường.
Gì cơ ạ?
Ra ngoài đi. Ông chủ nhà anh đang ở đây,
tôi nói.
Tôi tới phòng khách. Hội bạn cùng nhà đã ngồi ở bàn ăn. Ông Punnu, ông chủ nhà sáu mươi tuổi của chúng tôi, bệ vệ ngồi ở chiếc ghế lớn nhất. Khuôn mặt ông ta có vẻ ảo não thường trực.
Tôi ngồi cạnh ông ta. Không ai nói gì.
Chào mọi người,
Ananya bước ra sau năm phút.
Có ai muốn uống trà không? Tôi sẽ pha trà.
Cô bắt đầu bước về phía bếp.
Ananya, gặp em sau nhé,
tôi nói.
Ananya nhìn tôi, sốc. Đến lúc ngồi ở bàn ăn cô đã điều chỉnh về trạng thái bình thường.
Em về đây.
Cô cầm chiếc túi của mình lên.
Ông Punnu đứng dậy sau khi Ananya đã rời khỏi ngôi nhà. Ông ta khịt mũi đánh hơi như điên. Ông ta liếc nhìn về phía phòng tôi.
Gà à?
Ông ta nhăn mặt.
Tôi không trả lời. Những chai bia nằm trên chiếc bàn phòng ngủ.
Con gái à?
ông ta nói.
Cô ấy làm cho HLL,
tôi nói, chẳng hiểu tại sao mình lại lôi tên tuổi công ty cô ra làm gì.
Gà, bia, bạn gái - chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
ông ta nói.
Vui thú, tôi muốn nói vậy nhưng thôi. Dù sao đàn ông cũng sống vì ba thứ đó mà.
Tất cả mọi người yên lặng. Tôi tự hỏi kẻ nào đã bép xép. Những anh chàng cùng nhà với tôi không phải kiểu để làm bạn, nhưng dù sao tôi cũng không nghĩ họ lại đểu như vậy. Có lẽ người gác cửa đã làm điều đó.
Tôi không nghĩ các cậu lại làm ra những điều này,
Punnu nói bằng giọng đặc Tamil.
Đó là lỗi của cháu. Cháu đã mang gà và bia tới cho bạn gái cháu,
tôi nói.
Bạn gái ư?
ông Punnu nói cứ như thể tôi nói thuần bằng tiếng Phạn.
Cô ấy là bạn học của cháu. Một cô gái tốt,
tôi nói.
Ông Punnu có vẻ chẳng thấy ấn tượng gì.
Cô ấy là người Tamil Brahmin,
tôi nói.
Còn cậu?
Người Punjab,
tôi nói và đầu tự động cúi thấp xuống một chút.
Sao có thể là một cô gái tốt nếu như cô ta bám theo cậu chứ?
ông Punnu hỏi.
Ông ta nói có điểm đúng. Tôi quyết định thay đổi đề tài.
Ông Punnu, đây không phải là ký túc xá trường học. Chúng tôi đều là những người đi làm và chúng tôi có làm gì thì cũng là ở nhà mình…
Ông Punnu giáng nắm đấm xuống mặt bàn.
Đây là nhà tôi,
ông rạch ròi.
Vâng, nhưng ông đã cho chúng tôi thuê. Đúng lý ra, chúng tôi có quyền không để ông vào trong căn nhà thuộc sở hữu của chúng tôi.
Ông Punnu lộ vẻ kinh ngạc. Ramanujan phải cứu vãn tình thế.
Cậu ấy không biết đâu, ông Punnu. Cậu ấy mới tới đây. Đáng lẽ chúng tôi nên nói với cậu ấy đây là tòa nhà ăn chay và không được dùng đồ uống có cồn.
Một giọt cũng không được,
ông Punnu nói.
Cả đời tôi còn chưa từng động vào nó.
Ông Punnu trông có vẻ như người chưa từng động vào rượu hoặc phụ nữ, nhưng rất cần làm những việc đó.
Xin lỗi đi,
Ramanujan bảo tôi.
Tôi liếc nhìn xung quanh. Dân Tamil vây xung quanh tôi như phiến quân Những con hổ giải phóng Tamil. Tôi không có lựa chọn.
Tôi xin lỗi,
tôi nói.
Kể từ giờ không được đưa con gái vào nữa,
ông Punnu lắc lắc ngón tay.
Thế còn bia và gà?
tôi nói.
Cái đó thì từ trước đã cấm rồi mà,
Sendil nói.
Tất cả mọi người xung quanh tôi gật đầu như thể mơ hồ cảm thấy ấm áp vì đã có những luật lệ được thiết lập để dạy họ cách sống cuộc sống của mình.
Tôi băn khoăn không biết lần sau sẽ phải đưa Ananya về đâu.